Mục lục
[Dịch] Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bị hắn nhắc tỉnh như vậy, mọi người mới đồng thời phản ứng lại, tất cả đều nhanh chóng làm theo.

Con thuyền này không phải là con thuyền nhỏ trước kia Mang chấp sự một mình một người mang theo Đường Phong tới Băng Hỏa Đảo, chỉ bằng vào lực lượng của một người nhất định không thể làm nên chuyện gì, vì vậy phải nhờ vào lực lượng của tất cả mọi người, cho dù tất cả mọi người trên thuyền cao nhất chỉ là Địa giai thượng phẩm, thế nhưng hơn hai mươi cao thủ Địa giai đồng thời phát lực, có thể phát huy tác dụng không nhỏ.

Con thuyền lớn được cương khí giữ lại, tốc độ bị hút đi thoáng cái trở nên chậm không ít, thế nhưng vẫn đang không ngừng tiến tới gần trung tâm dòng xoáy, hơn nữa biểu hiện ra một loại lộ tuyến đường cong, không ngừng vận động quay xung quanh dòng xoáy. Nhưng vô luận như thế nào đi nữa, tốc độ xác thực đã chậm hơn nhiều, điều này không khỏi khiến mọi người thấy được hi vọng, càng cố sức thôi động cương khí.

Không ai có dị tâm đi quản chuyện của người khác, tất cả mọi người ở chỗ này đều tạm thời bỏ đi cừu hận thị phi, chỉ một lòng muốn cầu sinh mà thôi.

Cách dòng xoáy càng lúc càng gần, trong không khí phiêu tán mùi vị nước biển rất rõ ràng, thường xuyên giã thẳng vào mặt của tất cả mọi người trên boong tàu, lạnh lẽo tới dị thường.

Tuy ràng tình huống vẫn không lạc quan như trước, thế nhưng mọi người lại phát hiện, dòng xoáy đang dần dần nhỏ đi, lực lượng cuốn theo con thuyền đã không còn mạnh như trước.

- Sống hay chết phải dựa vào chúng ta rồi, mọi người chú ý!

Sở Văn Hiên thúc đẩy tinh thần mọi người.

Tranh đấu với dòng xoáy tròn nửa canh giờ, khi con thuyền bị hút tới vị trí trung tâm dòng xoáy, lực lượng của dòng xoáy đã không còn đủ để nuốt con thuyền vào trong biển rộng, chỉ là không ngừng xoay tròn tại vị trí trung tâm. Bị xoay tròn không ngừng nghỉ như vậy, rất nhanh đã khiến tất cả mọi người đầu choáng não váng, thất điên bát đảo, thậm có vài người bị hất văng khỏi thuyền, rơi vào trong lòng biển rộng.

Rốt cuộc, dòng xoáy chậm rãi đỉnh chỉ, ngoài khơi bốc lên một chuỗi bọt khí, con thuyền cũng dần dần yên tĩnh lại.

Giữa không trung, vô số đạo thải hồng mỹ lệ từ chỗ xa xa nhô lên cao, đẹp tới dị thường, ngoài khơi hoàn toàn là cảnh tượng sóng biên biển lặng.

Quay đầu nhìn trái phải một chút, mỗi một người đều toát ra cảm giác thành tựu và hưng phấn sống sót sau tai nạn từ tận đáy lòng. Vừa rồi nếu khong phải Mang chấp sự dẫn đầu bọn họ vận dụng cương khí trì hoãn tốc độ bị hút đi của con thuyền, khẳng định đã sớm bị kéo vào trong dòng xoáy thôn phệ sạch sẽ.

Tuy rằng mệt mỏi muốn chết, thế nhưng tiếng hoan hô trong nháy mắt vang lên, gần hai mươi cao thủ Địa giai đều là thanh niên nhiệt huyết, tự nhiên sức sống bừng bừng không gì sánh được.

Thế nhưng sau tiếng hoan hô, thanh âm hưng phấn dần dần biến mất, mỗi một người quay đầu nhìn bốn phía, trong lúc nhất thời hoàn toàn mờ mịt.

Băng Hỏa Đảo đâu? Ngoài khơi mênh mông không bên bờ, cái gì cũng không có, chỉ có biển rộng xanh thẳm ngút tầm mắt mà đường cong nơi chân trời, thậm chí ngay cả sương mù dày đặc bao phủ xung quanh Băng Hỏa Đảo cũng biến mất không còn.

- Này… Đây là nơi nào?

Thiết Đồ không nhịn được mở miệng hỏi.

- Vị trí Băng Hỏa Đảo!

Sắc mặt Mang chấp sự như máu.

- Băng Hỏa Đảo ở đâu?

Thiết Đồ quay đầu nhìn xung quanh, cái gì cũng không thấy.

- Ngay dưới chân chúng ta, dưới đáy biển!

Mọi người nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối.

Rốt cuộc là lực đạo khủng khiếp tới cỡ nào mới có thể khiến cả một hòn đảo như vậy bị chìm xuống đáy biển? Mà dòng xoáy kéo kéo con thuyền xoay tròn chẳng lẽ chính là do Băng Hỏa Đảo chìm xuống gây nên?

Chỉ sợ chỉ có loại khả năng này mới có thể giải thích được vì sao xuất hiện dòng xoáy kia.

Băng Hỏa Đảo đã không còn? Vậy băng hỏa ba mươi sáu phòng tự nhiên cũng không còn. Trong lòng đám người nhất thời dâng lên tâm tình thất lạc. Bọn họ đến Ô Long Bảo chính là bởi vì đề thăng thực lực của chính mình, mà đề thăng thực lực của chính mình nhất định phải có băng hỏa ba mươi sáu phòng mới được, hiện tại toàn bộ Băng Hỏa Đảo đã không còn tồn tại còn nói gì tới chuyện tu luyện?

May mắn chính là, mỗi người ở đây đều đã tu luyện trong băng hỏa ba mươi sáu phòng hai tháng rồi, cũng coi như không phải không có thu hoạch. Chỉ là loại cảm giác này thực sự quá mức thất lạc, thực giống như người đói bụng vô số ngày đột nhiên được ăn một miếng thịt gà thơm ngon ngào ngạt, nhưng mới ăn được hơn phân nửa đùi, đùi gà đột nhiên biến mất.

Không Dự Hận cũng trợn tròn mắt, hắn đến băng hỏa ba mươi sáu phòng không phải chỉ có một nhiệm vụ tu luyện, mắt thấy tiếp qua một hai tháng là có thể tới được đầu cùng băng hỏa ba mươi sáu phòng rồi, đi tìm tuyết tủy hàn băng, thế nhưng nhiệm vụ này đã định trước là không thể hoàn thành được nữa rồi.

Băng Hỏa Đảo đã không còn, bảo đi tìm tuyết tủy hàn băng như thế nào?

Lần này Đường Phong không chỉ làm chuyện cường đạo, xông vào trong nhà người ta, lấy đi thứ quý giá nhất của người ta, còn trực tiếp dùng đuốc lửa thiêu cháy toàn bộ phòng ở, điều này thực sự quá mức bá đạo, quá mức độc ác, quá mức vô sỉ. Nếu như để mọi người biết được nguyên nhân Băng Hỏa Đảo biến mất chính là hành vi của Đường Phong mà nói, phỏng chưng hắn nhất định gặp kết cục bị quần ẩu, cho dù là bốn người Thiết Đồ cũng muốn đánh Đường Phong, quá làm tức giận rồi, quá làm thương tâm rồi.

Mặc dù có điểm thất lạc, thế nhưng bốn người Thiết Đồ không hẹn mà cùng nghĩ tới một khả năng.

Đó chính là Băng Hỏa Đảo đã không còn nữa rồi, như vậy Đường Môn thì sao đây? Bốn người không dám nghĩ tới kết cục của Đường Phong như thế nào, Hà Hương Ngưng càng đột nhiên mềm yếu vô lực ngã ngồi trên sàn thuyền, nhãn thần càng trực tiếp tan rã.

Mang chấp sự và Sở Văn Hiên đứng đầu thuyền, ánh mắt hai người cũng có chút dại ra.

Phi Tiểu Nhã xông vào trong băng hỏa ba mươi sáu phòng, nếu như nói là cửu tử nhất đinh, như vậy hiện tại nàng tuyệt đối thập tử vô sinh. Cho dù nàng có là cao thủ Thiên giai thượng phẩm cũng khó có thể chạy trốn được kết cục tử vong.

- Bảo chủ… Cứ như vậy không còn?

Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Sở Văn Hiên nhẹ nhàng mở miệng hỏi một câu.

- Chính nàng ta tự chọn đường của mình, không trách được người khác!

Mang chấp sự có chút rèn sắt không thành thép nói.

- Ha ha…

Sở Văn Hiên có chút điên cuồng nở nụ cười:

- Tốt tốt, một tiểu nha đầu, tân tân khổ khổ lớn cho tới bây giờ, nói không còn liền không còn, tạo hóa trêu người sao?

- Hiện tại hay rồi!

Mang chấp sự cười lạnh một tiếng:

- Bảo chủ Ô Long Bảo chết, nếu như Tạ Tuyết Thần biết được tin tức này không biết sẽ nghĩ như thế nào?

Lấy lực lượng chưởng quản của Tạ Tuyết Thần hiện tại, muốn thu phục Ô Long Bảo quả thực dễ dàng như trở bàn tay, nguyên nhân không đối phó với Phi Tiểu Nhã, không hạ thủ với Ô Long Bảo, tùy ý để Ô Long Bảo trong hai năm vừa qua không nghe theo hiệu lệnh, chính là bởi vì thân phận của Phi Tiểu Nhã, nàng chính là tôn nữ của lão cung chủ, là dòng chính.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK