Mục lục
[Dịch] Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bị thương nặng như thế, Tô Luyến Thủy có thể nhặt về một mạng đã là rất may mắn, còn có khí lực để tranh đấu với Đường Phong sao?

- Nam nhân hèn hạ vô sỉ!

Tô Luyến Thủy nhịn không được thóa mạ một tiếng.

- Không nên nói khó nghe như vậy!

Đường Phong từng bước một tiến lại gần nàng.

Tô Luyến Thủy bất động thanh sắc, trên mặt không có bất kỳ khủng hoảng nào, điểm này lại làm cho Đường Phong cảm thấy ngoài ý muốn, hắn vốn tưởng rằng nữ nhân này sẽ hô đứng lại hoặc đại loại như thế.

Sau một khắc, lại phát sinh một chuyện mà Đường Phong không hiểu nổi.

Tô Luyến Thủy buông cổ tay đang chế trụ cổ họng của Mạc Lưu Tô, lui về phía sau vài bước.

- Ngươi có ý gì?

Đường Phong chau mày.

- Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, câu chuyện của ngươi vừa rồi chỉ là ăn bậy nói bạ, nói năng bừa bãi, ít nhất Tô Luyến Thủy ta không bao giờ làm con độc xà cắn ngược, ai cứu ta, ta sẽ biết trong lòng, tuy không thể báo ân, nhưng sẽ không bao giờ lấy oán trả ơn.

Vừa nói, Tô Luyến Thủy nhìn Mạc Lưu Tô và Chu Tiểu Điệp cố nặn ra vẻ tươi cười, sắc mặt tái nhợt nói:

- Cảm ơn.

- Động thủ đi.

Tô Luyến Thủy quay đầu lại, chậm rãi nhắm mắt lại, vẻ mặt kiên quyết.

Thật là một nữ nhân có ý tứ! Đường Phong nhìn qua nàng không có chút giả bộ nào, không khỏi cười lên. Giang hồ nhiều nhân kiệt, nhưng người ân oán rõ ràng lại không nhiều lắm, phần lớn mọi người đều vì lợi ích của mình, cho nên không để ý đến sống chết của người khác, lời nói vừa rồi của nàng cũng không giả dối, đúng là một nữ nhân có cá tính.

Động thủ hay không đây? Giết nàng không phí nhiều công phu, nhưng Đường Phong lại chần chờ. Nhưng nếu không giết nàng, nàng tuyệt đối là phần tử nguy hiểm.

Trong Thiên Tú tông, trừ mình và Linh Khiếp Nhan ra, không ai có thể áp chế nàng được.

Xoát một tiếng, lúc Tô Luyến Thủy nhắm mắt chờ chết, thời điểm Đường Phong do dự, chiếc chăn đang quấn quanh người nàng rơi xuống.

Chiếc chăn không phải quần áo, cho nên không chắc chắn, sau khi Mạc Lưu Tô cứu chữa cho nàng tốt lên, chỉ tùy tiện quấn quanh, cho nên không suy nghĩ nhiều. Trong nháy mắt, tất cả các con mắt trong phòng đều nhìn chằm chằm.

Trầm mặc...

Tiếp tục trầm mặc...

Trầm mặc thật lâu...

- Thật lớn nha...

Chu Tiểu Điệp hâm mộ một hồi.

- Thật trắng...

Đường Phong nuốt nước bọt đánh ực một cái.

- Aaaaaaaaaaa....

Tô Luyến Thủy hét lên một tiếng, sau đó bất tỉnh.

Đường Phong lập tức lao ra ngoài, trước khi đi, vẫn không quên thò tay điểm lên người Tô Luyến Thủy mấy chỉ, rót cương khí phong bế kinh mạch của nàng.

Làm như thế, dù Tô Luyến Thủy có tỉnh lại lần nữa, cũng chỉ giống một cô gái yếu ớt bị thương nặng, cho nên không thể tạo thành uy hiếp gì, Tô Luyến Thủy có thể nhặt về một mạng vận khí đã rất tốt rồi, nếu không phải lúc đó Mạc Lưu Tô ở bên cạnh, chỉ sợ chết từ lâu. Hơn nữa, trong Vô Cấp Kinh Mang Kiếm của Đường Phong, chất chứa Băng hệ cương tâm, còn một nguyên nhân mà nàng có thể sống sót chính là một kiếm kia đâm xuyên qua thân thể của nàng, nhưng Băng hệ cương tâm đã đóng băng miệng vết thương của nàng, làm cho nàng không chảy quá nhiều máu. Các loại nguyên nhân trùng hợp cùng xuất hiện, cho nên nàng mới bảo toàn mạng sống.

Nhưng hiện tại người này đã có chút khó xử lý, Đường Phong rất đau đầu. Không chỉ có Tô Luyến Thủy là việc cần xử lý, phiền toái phía Thiên Thánh Cung cũng cần được giải quyết.

Trước khi Tiêu Tham Trữ bỏ chạy quăng lại một câu ngoan thoại cũng không phải là nói giỡn, Thiên Thánh Cung đã bao giờ chịu qua thua thiệt nhiều như vậy chưa? Chắc chắn lần sau Tiêu Tham Trữ sẽ quay lại... Cứu binh sẽ đến, đến lúc đó Thiên Tú tông dù có làm thế nào cũng không ngăn cản được quá vài ngày, Đường Phong đang suy nghĩ có nên hay không đem Thiên Tú dời vào trong Bạch Đế Bí Cảnh, nhưng cách nghĩ này quá khó để thực hiện, Thiên Tú tông bây giờ là đại tông môn, nhân số vượt qua hai vạn, muốn đem nhiều người như vậy vào Bạch Đế Bí Cảnh xa xôi, nhất định sẽ có rất nhiều chuyện phiền toái phát sinh, hơn nữa cũng khó có thể cam đoan bí mật về Bạch Đế Bí Cảnh sẽ không lộ ra ngoài.

Không thể dời Thiên Tú, chỉ có thể nghĩ biện pháp giải quyết Thiên Thánh Cung!

Trong mật thất Thiên Tú, Sơn Hà Đồ lơ lửng trên đầu Đường Phong và Phong Thần Khế áp chế cương khí ba động, Đường Phong nhắm mắt tập trung tư tưởng tu luyện Linh Quyết.

Hắn đã bế quan trong mật thất nửa tháng là muốn giải quyết phiền toái của Thiên Thánh Cung, thực lực càng mạnh càng tốt, vận dụng Tá Thi Hoàn Hồn, đó không tính là bản lãnh thật sự của mình.

Thời gian tấn chức lần trước đến bây giờ đã qua hai năm, Đường Phong còn nhớ rõ lần tấn chức Thiên giai trung phẩm là lúc ở trong Linh Mạch Chi Địa tại Chu gia, khi đó vì giải độc cho Vương Thương nên lưu lại độc trong người mình, trong lúc vô tình liền tấn chức.

Trải qua thời gian dài lắng đọng như vậy, dù Đường Phong cho tới nay không tận lực tu luyện, nhưng thực lực vẫn ổn định tăng trưởng một cách chậm chạp, huống chi trong khoảng thời gian này hắn cũng gặp không ít kỳ ngộ.

Từ nửa tháng trước khi chiến đấu với Tô Luyến Thủy, Đường Phong cảm giác được khí cơ trong người bị xúc động, gông cùm xiềng xích khi đột phát Thiên giai trung phẩm đã buông lỏng.

Đã có dấu hiệu này, Đường Phong cũng phải tận lực tu luyện. Hắn vẫn chỉ tu luyện Linh Quyết chứ không để ý đến Vô Thường Quyết, nhưng trong hoàn cảnh linh khí hùng hậu như Sơn Hà Đồ, trải qua thời gian nửa tháng, khí cơ đang ba động gấp rút.

Lần tấn chức này giống như nước chảy thành sông, không khó khăn chút nào. Cương khí trong thể nội lưu chuyển rất nhanh, đem tốc độ vận chuyển cương khí lên đến cực hạn, Đường Phong nghe thấy trong đầu mình có một tiếng nổ vang, ngay sau đó cả người đều yên tĩnh lại.

Đây là một loại cảm giác rất kỳ diệu, giống như cả thế giới đang ở dưới chân của mình, làm cho hắn có ảo giác như đang khống chế vạn vật.

Trong hoàn cảnh yên tĩnh, Đường Phong nghe được tiếng nước chảy róc rách, cẩn thận tập trung tư tưởng thì nhìn thấy có một dòng sông đang chảy trước mặt mình, mà dòng chảy của dòng sông cũng không phải nước sông là mà một loại chất lỏng có màu kim quang nhàn nhạt rất đẹp mắt.

Đây... Chính là kinh mạch của mình!

Đường Phong nhanh chóng phát hiện, dòng sông nhỏ chính là kinh mạch của mình và chất lỏng chính là cương khí. Mà cương khí hiện giờ và cương khí trước kia khác nhau rất lớn, không chỉ ngưng tụ thành chất lỏng bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy, nó còn sáng bóng kỳ dị.

Mỗi một đoạn sông nhỏ đều nối với nhau, bọn chúng lưu động đến điểm cuối cùng, là một biển cả rộng mênh mông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK