Mục lục
[Dịch] Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy năm nay, Đường Phong đối với súc sinh này cũng có chút ít cảm tình, tự nhiên không hy vọng nó hóa hình thất bại. Nó cũng khá hiểu tính người, ngoại trừ có thân thể là thú vật, không thể mở miệng nói, còn lại linh trí của nó chẳng khác nào một hài tử năm sáu tuổi.

Khiếu Thiên Lang đang ở trong phong nhận, cùng với những tiếng sói tru cuồng nộ. Nó đang liều mạng đấu cùng hóa hình chi kiếp. Tất cả xảy ra trước mắt cũng giống như trước đây Đường Phong đã từng gặp, lúc Lôi Tẩu biến hóa, là thiên lôi đánh xuống, mà Khiếu Thiên Lang biến hóa, là phông nhận cắt vào thân thể.

Xem ra, kiếp nạn mà linh thú gặp phải khi tiến hóa có quan hệ với thuộc tính nội đan của nó.

Một trận sói tru thê lương truyền đến, tâm tình Đường Phong cũng trở nên trầm trọng, từ trong tiếng sói giống như bị thụ thương, Đường Phong có thể nghe ra Khiếu Thiên Lang bị thương không nhẹ, nhưng lúc này mới chỉ là bắt đầu mà thôi, nếu ngay cả cửa ải khó khăn trình độ này nó cũng không vượt qua được, sẽ làm xuất mặt thân phận của vương giả chi thú.

Cưỡng chế ý niệm đi tới trợ trận trong đầu, Đường Phong đứng yên tại chỗ quan sát.

Một lát sau, Khiếu Thiên Lang giận dữ kêu lên một tiếng, trung khí mười phần, dựa vào sự nhận biết của Đường Phong, nó giống như đã quen được uy lực của hóa hình chi kiếp, dần dần đứng vững, phong nhận cắt vào thân thể căn bản không mang đến chút tổn thương nào cho nó, ngược lại phong linh khí tinh thuần không gì sánh được bị hắn hấp thu, càng tăng thêm thực lực của Khiếu Thiên Lang.

Qua một thời gian sau, Khiếu Thiên Lang như được thần linh trợ giúp, ứng phó hóa hình chi kiếp càng trở nên dễ dàng rất nhiều.

Đợi thêm thời gian nửa nén nhang, linh khí trong thiên địa mạnh mẽ rung động, uy lực của hóa hình chi kiếp tăng lên không ít, lần thứ hai Khiếu Thiên Lang bị thương kêu lên những tiếng đau đớn.

Trái tim Đường Phong bị Khiếu Thiên Lang dằn vặt dày vò bất ổn.

Bất quá Khiếu Thiên Lang không hổ là vua của muôn thú, thực lực bản thân xuất chúng, lại được phụ trợ của tinh thần Thiên Nguyên đan, lần này hóa hình đã là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi.

Gió lốc của hóa hình chi kiếp biến hóa cửu chuyển cửu biến, mỗi một lần biến động, uy lực sẽ gia tăng, đợi đến lần biến đổi cuối cùng, phong nhận cuồn cuộn nổi lên tạo thành uy lực ngay cả Đường Phong cũng hoảng sợ biến sắc.

Mà Khiếu Thiên Lang ngoại trừ thời gian ban đầu có chút khó có thể chống đở, theo thời gian trôi qua, ứng phó càng trở thêm dễ dàng.

Thời gian thong thả trôi qua, thậm chí Đường Phong có cảm giác sống một ngày bằng một năm, bàn tay khẩn trương toát ra đầy mồ hôi. Sau nửa ngày, gió lốc đột nhiên thu lại, áp lực hủy thiên diệt địa kia cũng biết mất không thấy, ở ngoài một dặm, truyền đến một cổ cương khí ba động kịch liệt, cổ ba động này tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, tràn ngập dã tính và liều lĩnh, một lát sau, toàn bộ thế giới trở nên yên lặng.

- Thành công?

Đường Phong cố gắng phóng xuất cảm giác hướng về bên kia, chỉ thấy có một cổ sinh cơ dừng lại ở đó. Cổ sinh cơ này đúng là của Khiếu Thiên Lang.

Vội vàng muốn biết tình huống của Khiếu Thiên Lang hiện tại rốt cuộc ra sao, dưới chân Đường Phong điểm một cái, vội vàng chạy về bên kia.

Chỉ trong chốc lát, Đường Phong liền đi tới địa điểm Khiếu Thiên Lang chống đỡ hóa hình chi kiếp, ở đây cũng là một mãnh mưa vụ lất phất, không thể nhìn thấy sự vật bên ngoài ba thước, bằng vào cảm giác nhạy cảm, Đường Phong đi tới trước mặt Khiếu Thiên Lang, vội vã hô:

- Tiểu Thiên!

Một mặt hô, một mặt ngồi xuống trước mặt nó, đưa tay muốn thử dò xét tình huống của nó.

Đưa tay vừa sờ, làm cho Đường Phong nhíu mày một cái, chỗ tay sờ vào không phải xúc cảm sờ vào bộ lông rậm rạp giống như Đường Phong tưởng tượng, ngược lại là một mảnh trơn tuột, mềm nhũn và co giãn, Đường Phong nghi hoặc, không khỏi cố sức véo một chút, tràn đầy bàn tay, giống như cầm một cái bánh bao to mới vừa ra khỏi lò.

A… Cảm giác này, sao giống như...

Không kìm lòng được, Đường Phong lại thử nhéo vài cái nữa.

Đường Phong còn không kịp suy nghĩ rõ ràng, một tiếng rên rỉ cực kỳ yếu ớt mà lại mê hoặc truyền tới từ phía trước.

Trong nháy mắt, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán Đường Phong, cưỡng lại ý niệm bỏ chạy ra ngoài, bàn tay to như bị điện giật rụt lại, nheo mắt thấp đầu, nhìn về phía trước.

Lọt vào dưới tầm mắt, chỉ thấy một mảnh da thịt mềm nhẵn trắng như tuyết, vô cùng mịn màng, cái bụng bằng phẳng, hai chân kẹp chặt, rốn tinh xảo, nhìn lên trên thấy một mảnh trắng bóng, hai núm vú đỏ sẫm như hoa anh đào, đứng sừng sững trên bộ ngực.

Mồ hôi lạnh của Đường Phong càng chảy nhiều hơn, toàn thân liên tục run lên, giống như bị kiết lỵ.

Sau một khắc, người nằm trên mặt đất đứng thẳng dậy, sắc mặt suy yếu, quay đầu qua nhìn chằm chằm vào Đường Phong.

Bốn mắt chạm nhau, mặt Đường Phong không khỏi đỏ lên. Ngược lại trong ánh mắt của đối phương tràn ngập ngây thơ và nghi hoặc.

Trước mặt Đường Phong là một người nữ tử xa lạ, chưa bao giờ ra mắt, nhìn qua tuổi tác bề ngoài, khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, có mái tóc trắng như tuyết, khá giống như Linh Khiếp Nhan, giống như tơ lụa chải ở sau đầu, dài đến tận mông. Nàng đứng trần truồng như vậy đối diện với Đường Phong, trong đôi mắt có một cổ giá lạnh và chống cự, còn có một cổ dã tính và liều lĩnh, chỉ duy nhất không có ngượng ngùng.

- Mẹ nó!

Đường Phong thì thào mắng một tiếng, đặt mông ngồi bệt dưới đất, quay đầu ra, không có ý tứ nhìn chằm chằm vào người khác.

Nữ hài trước mắt này, tuyệt đối là Khiếu Thiên Lang, nhưng căn bản Đường Phong không nghĩ tới, dĩ nhiên sau khi Khiếu Thiên Lang biến hóa lại thành hình tượng như vậy. Vì sao lại là nữ đây? Tại sao có thể như vậy?

Nếu nói như vậy, Khiếu Thiên Lang là một con lang cái?

Cũng không trách Đường Phong không nghĩ ra, từ lần đầu gặp Khiếu Thiên Lang, nó vẫn xuất hiện trước mặt Đường Phong bằng thân hình thú vật, một con linh thú mà thôi, Đường Phong cũng không có tâm tình xem giới tính của nó.

Nhưng hiện tại không giống rồi, sau khi nàng biến hóa dĩ nhiên là một nữ hài tử, vừa rồi mình còn...

Nếu việc này không truyền ra ngoài thì thôi, nếu truyền ra ngoài, mình còn mặt mũi nào sống đây?

Nghĩ vậy, Đường Phong không khỏi trở nên khẩn trương, nhanh chóng lấy ra một bộ quần áo từ trong không gian Mị Ảnh, bày ra một thần thái chính nhân quân tử, dùng lời lẽ chính nghĩa giáo huấn nói:

- Tiểu Thiên, đây là ngươi không đúng rồi. Sau khi biến hóa là một nữ hài tử, vì sao không biết la lên một tiếng? Một người cô nương lớn như thế, bị người nhìn thấy không mặc quần áo còn ra hồn gì nữa? Nhanh chóng cầm y phục mặc vào cho ta.

Tiểu Thiên nhận lấy y phục, quan sát trên dưới một phen, tuy rằng chẳng bao giờ nàng từng mặc thứ này, nhưng Linh Khiếp Nhan đã từng dùng thân thể của hắn để hóa thành hình người, cũng biết rõ cách mặc làm sao.

Một lúc sau, Đường Phong mới cảm giác được ống tay áo của mình bị người khác lôi kéo một chút, quay đầu vừa nhìn, không khỏi phát ra tiếng cười.

Không ngờ nữu nhi này lại mặc ngược quần áo rồi, vốn là y phục của nam nhân, thân thể xinh xắn nhỏ nhắn linh lung của nàng vốn đã không được rồi, hiện tại càng nhìn càng thấy tức cười.

Nhìn thấy được ý lạnh như băng trong mắt đối phương, Đường Phong nhanh chóng thu liễm dáng tươi cười. Nữu nhi này có chút hoang dã, không nên chọc vào, nếu là chọc vào lông nàng không chừng sẽ cắn mình một ngụm, hai cái răng nanh ở khóe miệng nào đã nói lên sự uy hiếp đó.

Vội vàng ho một tiếng, Đường Phong nghiêm mặt nói:

- Tiểu Thiên, chuyện vừa rồi, không thể truyền ra ngoài biết không? Mặc kệ là ai đều không được nói, nếu là ai hỏi đến cứ mặc kệ bọn họ là được.

Nữu nhi ngây ngô gật đầu nhìn Đường Phong, lông mi dài nháy nháy, không biết có hiểu hay không.

Đường Phong khuyên bảo tận tình nói:

- Ngươi xem, ta cho ngươi một viên tinh thần Thiên Nguyên đan, giúp ngươi hóa thành hình người, ta có ân đối với ngươi đúng không? Thân là người trong giang hồ, nếu ngươi làm cho ta trở thành người bất nghĩa, đó là lấy oán trả ơn, là không được đâu!

Nữu nhi trước mặt sâu sắc gật đầu.

Cuối cùng cũng giải quyết xong, Đường Phong nghi hoặc nhìn nàng, cau mày nói:

- Ngươi hóa hình rồi mà vẫn không thể nói chuyện sao?

Nếu nàng nghe thấy lời mình nói, chứng tỏ nàng không điếc, nhưng nàng vẫn không mở miệng nói không biết đã xẩy ra chuyện gì. Đường Phong nhớ kỹ lúc Lôi Tẩu hóa hình là có thể nói. Lẽ nào Tiểu Thiên câm điếc? Nhưng cũng không đúng, lúc Tiểu Thiên còn là thân thú vật vẫn có thể tạo nên tiếng sói tru.

- Kêu ca ca một tiếng cho ta nghe xem nào?

Đường Phong ân cần dụ hoặc.

Từ trong lỗ mũi Tiểu Thiên phun ra một cổ khí nóng, nét mặt khinh thường.

Sắc mặt Đường Phong khó chịu, không hề tiếp tục quấn quít vấn đề này, mở miệng nói:

- Ngươi chờ, ta bảo Lại tỷ đổi cho ngươi một bộ y phục thích hợp, đừng chạy loạn khắp nơi.

Căn dặn ngốc nữu này một tiếng, Đường Phong nhanh chóng chạy đến chỗ những người khác.

Lại tỷ và mọi người đang trong giai đoạn quan trọng để trùng kích Linh Giai, động tĩnh vừa rồi khi Khiếu Thiên Lang hóa hình lớn như vậy cũng chưa từng quấy nhiễu đến các nàng, tự nhiên Đường Phong cũng không tiện đi gọi.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng đành cắt đứt tu luyện của Mạc sư tỷ.

Mấy tháng không gặp, thực lực của Mạc sư tỷ hôm nay đã nhảy lên ba thước cao, đã tới cảnh giới Địa Giai trung phẩm, làm cho người ta phải than thở. Trong Bạch Đế Bí Cảnh, có La Ngọc Thạch Tâm phụ trợ, tiến độ tu luyện đã không kém so với lúc trước tu luyện ở Băng Hỏa Đảo rồi.

Năm đó Đường Phong lấy cảnh giới Huyền Giai tiến nhập trong Băng Hỏa Đảo, ở đó trong thời gian bốn tháng, liền tấn chức tới Địa Giai trung phẩm. Tư chất của Mạc Lưu Tô còn thấp hơn Đường Phong, thế nhưng hai người dùng thời gian bằng nhau lại tăng lên cảnh giới giống nhau, chỉ có thể nói hoàn cảnh tu luyện ở đây còn tốt hơn nhiều so với Băng Hỏa Đảo.

Nói giản lược cho Mạc sư tỷ nghe một phen, sắc Mạc sư tỷ đỏ bừng oán trách liếc nhìn Đường Phong, thông tuệ như nàng tự nhiên có thể từ sắc mặt ngượng ngùng và giọng nói của Đường Phong suy đoán ra được vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Cũng may mấy nữ hài đều yêu sạch sẽ, trước khi đến Bạch Đế Bí Cảnh để phòng ngừa vạn nhất, đều chuẩn bị y phụct tắm rửa. Lấy ra quần áo dự bị của bản thân và đồ dùng hằng ngày, dưới sự dẫn dắt của Đường Phong, lần thứ hai đi tới vị trí của Khiếu Thiên Lang.

Chờ lúc đi tới trước mắt, Đường Phong đưa mắt nhìn lại, thiếu chút nữa lại phun ra hai vòi máu mũi.

Qua một thời gian nhỏ như vậy, ngốc nữu Tiểu Thiên này dĩ nhiên xé rách y phục, nguyên bản một bộ y phục hoàn hảo, bị nàng mạnh mẽ xé thành hai đoạn, mặt trên vừa lúc còn một vệt áo ngăn lại cảnh xuân trước ngực, phía dưới nàng tùy ý để mảnh quần quấn tại bên hông khó khăn lắm mới che hết đôi mông, lộ ra cái bụng bằng phẳng trơn truột, và đôi chân thon dài trắng như tuyết.

Đường Phong không thể nghĩ ra, chẳng lẽ lúc linh thú hóa hình thực sự không thích mặc quần áo sao? Lúc trước Đường Phong đưa quần áo cho Lôi Tẩu mặc, hắn cũng trực tiếp xé nát quần áo.

Có lẽ, lúc bọn họ hóa thành hình người căn bản không hiểu lễ nghi liêm sỉ?

- Sư đệ, ngươi tránh ra một chút.

Mạc Lưu Tô cười đỏ mặt, vội vàng đẩy Đường Phong sang một bên.

- Cố gắng dạy nàng.

Đường Phong bất đắc dĩ rồi, hình dáng hiện tại để mình thấy cũng không có gì, nếu là cho người ngoài nhìn thấy, chẳng phải là muốn cười đến rụng răng?

Chạy ra ngoài vài chục trượng, Đường Phong không hề để ý tới tình huống Tiểu Thiên bên này, bắt đầu cẩn thận kiểm tra tiến triển của đám người Tiếu thúc, bên cạnh tai thường thường truyền đến thanh âm nho nhỏ của Mạc sư tỷ và tiếng nói dạy bảo của nàng.

Đợi nửa ngày, đến khi trời tối đen như mực, Mạc sư tỷ dẫn theo Tiểu Thiên một lần nữa đi tới trước mặt Đường Phong. Nhìn lại Tiểu Thiên hiện tại, Đường Phong không khỏi cảm thấy kinh diễm.

Ngốc nữu Tiểu Thiên này cũng có vài phần tư sắc, mặc y phục của Mạc Lưu Tô trên người cũng rất là hợp thể “trước lồi sau vểnh”, tư thái tuyệt đối nhất lưu. Điều khó nhất chính là mái tóc dài ngân bạch của nàng, được Mạc Lưu Tô chải vuốt đơn giản liền buông xuống sau gáy, nhẹ nhàng trơn tuột, thắt lưng thẳng mềm như rắn nước, hơn nữa phối hợp với đôi mắt ngây thơ mà lại mang thần sắc băng lĩnh của nàng, nhìn qua càng thấy thanh thuần lại lãnh ngạo.

Dáng điệu này nếu như để nam nhân khác thấy, sợ rằng nhất định sẽ mạnh mẽ chinh phục nàng.

Đường Phong lại biết nếu ai có tình ý với nàng, vậy thì tuyệt đối không phải là món ăn tốt. Dã tính của linh thú không thể tùy tiện như vậy liền bị diệt đi.

- Không tồi, không tồi.

Đường Phong gật đầu:

- Hiện tại xem ra mới có chút giống như người.

Vừa ca ngợi dứt lời, trong không khí đột nhiên nhảy ra một cổ linh khí ba động làm chấn động nhân tâm.

Lại thêm một cổ!

Hai cổ khí thể khổng lồ và linh khí ba động hung mãnh đồng loạt bao liệu ra ngoài, thần sắc Đường Phong ngưng trọng, quay đầu nhìn lại, không khỏi lộ ra một tia mỉm cười.

- Là ai?

Mạc Lưu Tô dựa sát vào bên người Đường Phong mở miệng hỏi.

- Tiếu thúc và Đoạn thúc.

Buổi chiều Đường Phong kiểm tra trạng thái của hai đại sát thần cũng đã mơ hồ cảm giác được, hai người bọn họ không sai biệt lắm sắp tấn chức Linh Giai, cương khí toàn thân đều dị động, chỉ sợ tấn chức ngay trước mắt, lại không nghỉ rằng qua một chút thời gian, bọn họ đã tấn chức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK