Nhưng đường đường Liễu phó tông chủ hiển nhiên đánh giá thấp chỗ quỷ dị của đầm lầy nơi này, hai chân vừa chạm vào đầm lầy, làm sao còn có thể chạy ra ngoài?
Chờ đến lúc Liễu Như Yên cảm thấy không thích hợp đã muộn, dưới hai chân truyền đến lục hút kịch liệt, lực hút này cũng không mạnh nhưng đủ để trung hòa lực đạo mà bàn chân Liễu Như Yên vừa mượn, dẫn đến hai chân nàng gắt gao dính trên mặt nước.
Hết lần này tới lần khác tốc độ của nàng lại cực nhanh, thân thể toàn thân còn đang bay về phía trước, tình huống này tạo nên một loại hiện tượng đó là, giống như lúc Liễu Như Yên đang vội vã chạy bị người ngáng chân, liền ngã xấp mặt xuống đầm lầy.
Trong nháy mắt này, thời gian phảng phất như dừng lại, mặt cười của Liễu Như Yên tràn đầy thần tình kinh ngạc, hiển nhiên nàng trăm triệu không nghĩ tới sẽ phát sinh loại tình huống ly kỳ như thế này.
Nói như thế nào nàng cũng là một Linh Giai thượng phẩm, đứng ở đỉnh của thiên hạ, nhưng hết lần này tới lần khác ở trong tình huống này lại không có biện pháp gì.
Là một nữ tử ai đều không thích chưng diện, đầm lầy đục ngầu trước mặt gần trong gang tấc, mắt thấy sẽ tiếp xúc, thậm chí Liễu Như Yên có thể tưởng tượng đến mình biến thân thành bù nhìn bằng đất.
Tưởng tượng này để nàng không nhịn được sợ run cả người.
Hầu như là do phản xa có điều kiện, Liễu Như Yên nhanh chóng nhắm lại hai mắt, ngừng thở, chỉ chờ thời khắc mình và mặt đầm lầy tiếp xúc.
Nhưng mà vào lúc này trong đầm lầy cũng nổi lên dị biến.
Một cái miệng rộng đột nhiên hé ra trồi lên từ dưới đầm lầy, ngay sau đó một mặt người hiện ra, trên mặt tràn đầy bùn nhão làm cho người ta không rõ hình dáng. Khi cái mặt đó vừa thoát ra từ đầm lầy, chuẩn bị hô hấp một hơi thật sâu giống như nghênh đón một sinh mệnh mới.
Nhưng mà vừa hít vào, căn bản không hít được không khí, thay vào đó là một ngụm cắn vào trên một nửa cung tròn mềm mại no đủ.
- Ừm?
Một tiếng nghi hoặc vang lên.
- A...
Một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi cũng đồng thời vang lên.
Vừa gặp phải chuyện này, phản ứng của Liễu Như Yên tương đương khá nhanh, trên ngực mặc dù bị đau đớn dị thường nhưng phảng phất dường như rơm rạ bắt được người cứu mạng, hay tay vội vàng ôm lấy đầu của thân thể bên dưới.
- Đừng đừng...
Một chuỗi âm thanh khó chịu mơ hồ truyền đến từ phía dưới, nghe đến âm thanh kia rõ ràng là âm thanh của một nam tử, sắc mặt Liễu Như Yên bỗng nhiên trở nên trắng bệch, còn không đợi nàng kịp phản ứng, chủ nhân của cái đầu kia dĩ nhiên bày ra một thủ đoạn tư thế giơ lên trời, nắm chặt bộ ngực no đủ của mình.
Không chỉ có như vậy, hắn còn dùng lực mà nhéo nhéo.
Giờ khắc này, Liễu Như Yên ngay cả lòng muốn chết đều có.
Đường Phong cũng cảm giác ù ù cạc cạc! Khi hắn không còn hy vọng được Linh Khiếp Nhan cứu trợ, hắn cũng cho rằng lần này chắc chắn tiêu rồi, nhưng sau một khắc lại nghe được tiếng gọi ầm ĩ của Chung Lộ.
Mặc dù tìm được phương pháp thoát khỏi tình huống này, nhưng mình đã rơi vào trong đầm lầy, dù sao đi nữa đều đã chìm xuống, đơn giản tiếp tục điều tra xem dưới đáy đầm lầy rốt cuộc có bảo bối gì.
Ôm chủ ý này, Đường Phong vẫn dừng lại dưới đáy đầm lầy, phương pháp bế khí trước kia hắn đã học qua, huống chi thực lực tới trình độ như thế này, một thời nửa khắc không hô hấp cũng không chết được người.
Chính vì tài cao mật lớn, Đường Phong liền lục lọi dưới đáy hồ một lúc lâu, nhưng bởi vì không thể dùng mắt để điều tra, nên chỗ chỗ đều gặp phải trắc trở, căn bản không có thu hoạch gì, để tránh Chung Lộ và Linh Khiếp Nhan lo lắng quá mức, Đường Phong chỉ có thể dùng phương pháp theo như lời Chung Lộ để chạy chốn lên, chuẩn bị thông báo trước cho các nàng rồi làm ra dự định tiếp theo.
Thời gian dài như vậy không hô hấp, cho nên lúc Đường Phong trồi lên khỏi mặt đầm lầy tự nhiên bày ra một tư thế ngửa mặt lên trời, chỉ chờ lộ ra bộ mặt liền thở một bầu không khí mới mẻ.
Vậy mà lúc trồi lên, còn không đợi hắn kịp mở mắt, chính mình vậy mà cắn vào một người.
Trên thứ gì đó, có chút làm cho người ta mê luyến, cũng có mùi vị quen thuộc, thậm chí còn mang theo một tia mùi thơm nhàn nhạt.
Bên tai truyền đến tiếng nữ nhân kêu thảm thiết, trong nháy mắt Đường Phong liền biết chính mình cắn ở chỗ nào rồi.
Một ngụm cắn này thực sự có chút không đạo đức! Bất quá trong tiềm thức, Đường Phong chỉ cho rằng mình cắn vào Chung Lộ, trong lòng không khỏi có chút thương yêu. Nếu không có chuyện kế tiếp xảy ra, chung quy chuyện này cũng chỉ là một sự trùng hợp mà thôi.
Nhưng sau một khắc Đường Phong liền cảm thấy đầu mình bị một đôi tay gắt gao ôm lấy, chính mình còn không thể thoát ly chỗ no đủ kia, ngược lại còn gắn chặt thêm cùng nhau.
Miệng, mũi, tất cả đều là hương vị ngọt ngào nhộn nhạo làm cho tâm thần say đắm, rơi vào đường cùng, Đường Phong chỉ có thể đưa tay đi bắt, hành động này quá không có đạo đức rồi, không hiểu ma xui quỷ khiến làm sao, Đường Phong còn cố ý nhéo nhéo, muốn dùng ngôn ngữ tứ chi nhắn nhủ cho Chung Lộ tin tức rằng, yên tâm, không có việc gì.
Việc này phát sinh cực nhanh, nhiều nhất bất quá hai ba hơi thở mà thôi, để Chung Lộ đứng ở một bên nhìn ngây người.
- Công tử?
Chờ lúc Chung Lộ kịp thời phản ứng, không khỏi vạn phần mừng rỡ gọi ra tiếng.
Nghe thấy thanh âm này, chân mày Đường Phong cau lại. Rõ ràng Chung Lộ đứng ở bên cạnh mình, cách đó không xa, mà nếu quả thực là như vậy, vậy thì người ôm chặt lấy đầu mình không chịu buông tay là ai?
Chẳng lẽ là Linh Khiếp Nhan?
Dưới sự nghi hoặc, Đường Phong nhanh chóng đưa mặt nhìn qua, nhân cơ hội hít thở một ngụm, đồng thời cố sức lấy hai tay, đưa người trên đỉnh đầu mình bế xuống.
- Nha đầu, ngươi quá nghịch ngợm rồi.
Đường Phong một mặt buông ra đối phương, một mặt cười khổ một tiếng. Mà khi hắn đưa mắt nhìn rõ khuôn mặt của người này, dáng tươi cười trên mặt nhất thời trở nên cứng ngắc.
Vẻ mặt lúc này của Đường Phong có thể nói vạn phần đặc sắc, mới từ trong bùn nhão dưới đầm lầy đi ra, trên mặt đầy cáu bẩn, ngay cả trên tóc tất cả đều là nước bùn, diện mạo toàn thân vốn cũng đầy bùn nhão, nhưng bởi vì ma sát trên bộ ngực của nữ nhân một trận, hiện tại trở nên phi thường sạch sẽ, nhìn qua giống như một trò đùa khôi hài, nhưng nét mặt kia lúc xanh lúc trắng trông rất xấu xí.
Bởi vì hắn phát hiện nữ nhân chính mình đặt ở đầm lầy không phải Linh Khiếp Nhan, mà là vị Liễu phó tông chủ Liễu Như Yên truy sát mình bấy lâu nay.
Giờ khắc này, thân thể mềm mại của Liễu phó tông chủ run lên từng đợt giống như chứng co giật, nét mặt cười kia hiện lên một mảnh tro tàn, sát khí tràn đầy, trong ánh mắt nhìn Đường Phong mang theo sát khí lành lạnh và sỉ nhục, tràn ngập huyết lệ.
Không chỉ như thế, Đường Phong còn nhạy cảm phát hiện chỗ khóe mắt nàng dần dần có vết tích ướt át.
Thân thể Liễu Như Yên chậm rãi chìm xuống dưới đầm lầy, nhưng nàng cũng mặc kệ không quan tâm, chỉ vô cùng căm hận nhìn chằm chằm Đường Phong, bộ ngực no đủ phập phồng bành trướng, cùng với bộ ngực phập phồng, rõ ràng có thể nghe được tiếng hít thở run run của nàng, Liễu Như Yên mới chậm rãi thở ra một ngụm khí tức mang theo tiết tấu rõ ràng.
Đây là biểu hiện của một người đang phẫn nộ đến mức tận cùng, ngay cả hô hấp của bản thân đều không thể khống chế! Mặc dù lúc trước tin tức Đường Phong chém giết hai đệ tử chân truyền của nàng truyền vào tai nàng, nàng cũng không phẫn nộ như vậy.
Thế nhưng ngày hôm nay, Liễu Như Yên cảm giác phẫn nộ của mình sắp nổ tung rồi.
Lúc trước mặt xuất hiện bộ mặt làm cho kẻ khác căm hận kia, Liễu Như Yên xiết bao hy vọng tất cả những điều này không phải là sự thực! Mặc dù chỉ là sự thực, vì sao hết lần này đến lần khác lại là nam nhân này? Nam nhân có thù không đội trời chung với mình!
Bộ ngực bên trái của mình còn lưu lại hô hấp ấm áp của nam nhân này, tia nhiệt độ kia làm cho người ta chán ghét, làm cho buồn nôn, ngực bên phải thì bị hắn hung hăng nắm chặt, mặc dù không đau nhức, nhưng làm cho mình cảm thấy một loại sỉ nhục nói không nên lời.
- A...
Đường Phong lau nước bùn từ trên trán chảy xuống, khóe miệng không nhịn được co quắp một chút, dùng một loại ánh mắt vô tội nhìn Liễu Như Yên, cố gắng cười một tiếng:
- Thiên nhai hà xử bất tương phùng, Liễu phó tông chủ, đã lâu không thấy nha?
- Ha ha...
Liễu Như Yên đột nhiên cười một tiếng như bệnh thần kinh, đầu rủ xuống, cho dù vậy, Đường Phong vẫn có thể cảm nhận được giữa sợi tóc kia, có một con mắt đỏ sậm đang rình coi, đó là hai tròng mắt tràn ngập dã tính, đó là con mắt thuộc về dã thú.
Lần này xong đời rồi! Vốn đã có cừu oán cùng nữ nhân này, hôm nay lại làm ra chuyện như vậy, nàng còn có thể buông tha chính mình sao?
- Ma Đầu...
Thanh âm Liễu Như Yên rất nhẹ, nhẹ đến mức không tỉ mỉ lắng nghe thậm chí không nghe rõ ràng lắm:
- Nhận lấy cái chết!
Hai chữ cuối cùng Liễu Như Yên nghiến răng nghiến lợi hô lên, tiếng la kia cắt xé tim gan, giống như Đường Phong là người có mối thù giết cha với nàng, lúc hô lên đồng thời một đôi nhục chưởng lấy một tốc độ hoa mắt múa lên, mỗi một chưởng đều mang theo thực lực Linh Giai thượng phẩm của Liễu Như Yên, hung mãnh đánh vào chỗ Đường Phong, đây là một đôi nhục chưởng muốn cướp lấy mạng người, lúc này Liễu Như Yên không có nương tay chút nào.
Tá Thi Hoàn Hồn! Đốt mặt với công kích của cao thủ đỉnh phong gần trong gang tấc, Đường Phong nào dám có chút sơ ý? Trực tiếp vận dụng đòn sát thủ của mình, lấy ra thứ thần binh trường kiếm, lập tức tế ra một chiêu Ngạo Tuyết kiếm thế!
Ngạo Tuyết kiếm thế được thi triển ra bằng Tá Thi Hoàn Hồn dưới sự công kích của cao thủ Linh Giai trung phẩm chỉ chống đỡ không đến ba chiêu liền phá thành mảnh nhỏ.
Bất quá điều này không đại biểu Đường Phong thua, chỉ là hiện tại Liễu Như Yên dưới sự phẫn nộ toàn lực xuất thủ, mỗi một kích đều có uy thế lớn lao, chống đỡ không được cũng bình thường.
- Liễu phó tông chủ, ngươi nghe ta giải thích đã!
Đường Phong một mặt giơ kiếm chống đỡ công kích Liễu Như Yên, một mặt vội vàng hô to.
- Ta không nghe!
Liễu Như Yên trả lời từ ít mà ý nhiều.
- Đây là hiểu lầm, ta không ngờ ngươi sẽ hiện thân ở đây?
Đường Phong tiện tay vung kiếm ngăn cản nhục chưởng của Liễu Như Yên, thế nhưng lực đạo bắn ngược làm cho mình có chút lo lắng không yên:
- Nếu sớm biết là ngươi, đánh chết ta cũng không dám ra tay với ngươi.
Lời này căn bản không có vấn đề gì, nhưng làm sao người ta có thể nghe?
Quả nhiên, Liễu Như Yên vừa nghe lời này, công kích phát ra càng trở nên hung mãnh, khiến cho Đường Phong kêu khổ không thôi. Trong đầm lầy này so chiêu cùng một vị cao thủ Linh Giai thượng phẩm, căn bản không có biện pháp né tránh, chỉ có thể lấy chiêu đối chiêu, cứ tiếp tục thế này, chính mình chắc chắn sẽ thất bại, trừ phi vận dụng Ngự Thần.
Nhưng việc ngày hôm nay chính mình cũng có sai, Đường Phong cũng có thể lý giải phẫn hộ hiện tại của Liễu Như Yên, làm sao lại điên cuồng đến trình độ như thế này?
Tuy nói mình và nàng có thù hận, nhưng Liễu Như Yên hiện tại, chỉ là phát tiết phẫn nộ và căm hận của riêng nữ nhân mà thôi.
- Lộ nhi, nàng tránh ra.
Đường Phong một mặt ra sắc chống đỡ công kích của Liễu Như Yên, một mặt hô hào Chung Lộ đang đứng bên cạnh chân tay luống cuống chẳng biết làm gì. Để tránh thương tổn đến Chung Lộ, Đường Phong vẫn không thể đánh hết mình.
- Ừm.
Chung Lộ gật đầu, vội vàng chạy ra đầm lầy.
Chung Lộ vừa đi, Đường Phong liền yên lòng không ít, ít nhất hiện tại mình không phải lo lắng sẽ ngộ thương đến nàng.
- Liễu phó tông chủ, Liễu cô nương, ngươi bình tĩnh một chút, để cho ta nói hết lời.
- Đừng mơ dùng miệng lừa ta, hôm nay không phải ngươi chết thì ta mất mạng!
Liễu Như Yên đánh điên rồi, làm sao nghe lời giải thích của Đường Phong? Bất quá lời này vừa ra khỏi miệng, động tác Liễu Như Yên cũng dừng lại, trên mặt không khỏi bay lên một tia ửng đỏ, đột nhiên lại trở nên trắng bệch.
Hiển nhiên, nàng cũng ý thức được lời nói kia của mình có hai tầng ý tứ. Đường Phong vừa mới dùng miệng chiếm tiện nghi của ngực nàng, chẳng phải chính là dùng miệng để làm sao.
- Ta chỉ nghĩ nói cho ngươi, ngươi đánh tiếp nữa, sẽ chìm xuống đấy.
Đường Phong dở khóc dở cười, dứt lời cũng không đón chiêu, chỉ lẳng lặng nhìn Liễu Như Yên.
Cho đến lúc này, Liễu Như Yên mới nhận ra điểm này, đang ở trong đầm lầy, nàng lại tấn công hung mãnh như vậy, tốc độ chìm vào có thể nhanh hơn nhiều hơn, hiện tại toàn thân đã có hơn một nửa chìm vào trong đầm lầy, chỉ lộ ra bộ ngực đến đầu.
Đánh thêm hai chiêu nữa, Liễu Như Yên chỉ còn một cái đầu ở trên đầm lầy.
Cảnh tượng lúc này, uy lực chiêu thức của nàng không khỏi giảm đi, không biết dưới đầm lầy này có huyền diệu gì, bất luận dùng lực như thế nào đều bị một cổ lực đạo ngược lại hóa giải. Tróc Ảnh Thủ của Liễu Như Yên vô cùng uy lực, nhưng mỗi khi đánh ra một chưởng, còn không đánh đến trước mặt Đường Phong, liền bị đầm lầy dễ dàng hóa giải thành vô hình, chờ đánh tới trên người Đường Phong chỉ như nhẹ nhàng đấm bóp một chút mà thôi, đâu còn lực sát thương gì? Cho nên, Đường Phong căn bản không cần tiếp tục ra tay, chỉ nhìn nàng làm trò đùa.
Dần dần, thần sắc Liễu Như Yên trở nên có chút hoảng loạn, đầm lầy đã ngập qua cằm của nàng, mắt thấy toàn thân sẽ phải chìm xuống, dưới thời khắc sinh mệnh bị uy hiếp, Liễu Như Yên thầm nghĩ đề thân nhảy lên, vậy mà không nhảy còn tốt, động tác này vừa làm nàng chìm xuống càng thêm nhanh hơn.