Mục lục
[Dịch] Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tổng cộng Huyết Vụ Thành có bao nhiêu Linh Giai, ba người đều biết đôi chút, nhưng vừa rồi có hai người khí tức đột nhiên biến mất, phóng tầm mắt toàn bộ chiến trường cũng không tìm được thân ảnh của bọn họ, phát hiện này để ba người không khỏi vừa khẩn trương vừa nghi hoặc.

Từ lúc chiến đấu bắt đầu khai hỏa, ba người bọn họ tự cao thân phận và địa vị, cũng không tham chiến ngay, mà hai tay xếp bằng đứng đó, giống như những kẻ thanh tao thường hay giả bộ ra vẻ ta đây.

Nhưng phát hiện tại phát hiện việc như vậy làm cho bọn họ không thể tiếp tục trấn định như trước. Vô duyên vô cớ tổn thất hai thủ hạ, hai người kia không có khả năng vừa lâm trận đã bỏ chạy, giải thích duy nhất là bị người ta giết chết rồi.

Mà có thể trong thời gian ngắn như vậy không làm kinh động bất luận kẻ nào giết chết hai vị Linh Giai hạ phẩm, điều này không khỏi làm ba người nhớ đến cái chết của Ảnh Tử.

- Lý huynh, có phải là....

Sắc mặt Hứa Cửu Châu âm trầm, lén lút hỏi một câu.

Sắc mặt Lý Thiên Cừu cũng không tốt hơn chút nào, trầm tư một lúc lâu mới nói:

- Có khả năng!

- Nhưng ngay cả ta cũng không cảm giác được khí tức của hắn, thực lực của người này rốt cuộc cao tới trình độ nào?

Trên trán Hứa Cửu Châu không nhịn được toát ra một chút mồ hôi.

Trước đây bọ họ đã từng kiểm tra thi thể Ảnh Tử, lúc đó phân tích rằng Ảnh Tử và hai vị trưởng lão Linh Giai của Chung gia bị một Linh Giai trung phẩm đánh lén giết chết. Nhưng hiện tại thoạt nhìn, thực lực người này giống như không chỉ là Linh Giai trung phẩm, bằng không tại sao mọi người không thể phát hiện một chút động tĩnh?

Loại cảm giác xuất quỷ nhập thần này mang đến áp lực vô hình, chỉ có tại người đó từng xuất hiện qua.

Vị áo hồng thứ ba vẫn trầm mặc, bổ xung nói:

- Chắc là không phải Linh Giai thượng phẩm, bằng không tội gì phải hành động lén lút.

Được hắn chỉ rõ, sắc mặt Lý Thiên Cừu và Hứa Cửu Châu bình tĩnh lại, xác thực như vậy, nếu như ở chỗ này có một vị Linh Giai thượng phẩm, quang minh chính đại đánh qua là xong, tội gì phải giấu đầu lộ đuôi như vậy?

Nếu thực sự nói như vậy, chỉ có thể nói kẻ âm thầm ẩn nấp một bên chỉ sợ cùng lắm là cao thủ Linh giai trung phẩm, chỉ có điều năng lực ẩn dấu khí tức hơn người một chút, làm cho ba người bọn họ không nhận thấy được.

- Các ngươi kiểm tra tình huống bốn phía, cần phải bắt được cái đuôi của kẻ đó, tuyệt đối không cho hắn cơ hội tiếp tục đánh lén, ta đi đối phó hai người kia!

Ánh mắt Lý Thiên Cừu tham lam chăm chú nhìn vào Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô, vừa nói xong liền chạy nhanh xông ra ngoài.

Toàn bộ chiến trường, sáu mươi vị Linh Giai hạ phẩm loạn chiến, nhưng biểu hiện nổi bật nhất chỉ năm ba người mà thôi, ngoại trừ mấy lão già công lực cao thâm không nói, còn lại hai người là Diệp Dĩ Khô và Đường Đỉnh Thiên rồi. Dựa theo tính toán, bối phận của hai người cũng không cao, nhưng bọn họ phu thê hợp bích, trên tay mỗi người một thanh thần binh, đối thủ bọn họ hầu như vô lực chống lại, chỉ có đau khổ ngăn cản công kích.

Thiên kiếm xuất ra, kiếm chiêu vô hình, kiến ý tung hoành, Thủy Hàn Kiếm phát ra hàn khí trắng như tuyết, đóng băng khoảng cách trăm trượng, làm nội tâm người ta đông lạnh. Thêm vào Khấp Huyết Thần thương mang theo uy mãnh bá đạo tuyệt luân không gì sánh kịp, dưới sự liên thủ của Diệp Dĩ Khô và Đường Đỉnh Thiên, hầu như không ai có thể đánh ngang hàng với bọn họ.

Uy của thần binh, có thể thấy rõ.

Hai cao thủ Linh Giai hạ phẩm của Huyết Vụ Thành cũng kết hợp với nhau, nhưng vẫn bị phu thê hai người Đường Đỉnh Thiên đánh cho bại lui liên tiếp, thương tích toàn thân. Những vết thương này tuy không nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng xuất hiện ở trên người lại vô cùng khó coi, dáng dấp cũng cực kỳ chật vật.

Có lòng cầu viện, nhưng đồng bạn của mình đều có đối thủ tương ứng, căn bản không ai đến hỗ trợ, hai người chỉ có thể cắn răng đau khổ chống đỡ, hối hận đến ruột đều xanh. Biết trước như vậy nói cái gì cũng không tìm hai người này làm đối thủ rồi, tự nhiên tìm khổ. Lúc này mới đánh nhau một lát liền bị thương, cùng lắm qua một chén trà nhỏ sẽ chết trên tay người khác.

Trong lúc hai người đang thầm than mạng không giữ được lâu, thân hình Lý Thiên Cừu chợt lóe lên, trống rỗng xuất hiện. Tuy rằng tuổi tác của Lý Thiên Cừu khá cao, nhưng lên sân khấu vẫn khá phong cách, một thân áo hồng bay phần phật, đột nhiên xuất hiện ở giữa chỗ hai bên đánh nhau, thân thể nhỏ gầy bắn ra một cổ lực lượng cường đại đến kẻ khác không thể tưởng tượng, chỉ cần vung tay bắn ra mấy đạo kính khí lên liền hóa giải liên công của Thủy Hàn Kiếm và Khấp Huyết Thần Thương.

Nhìn hồng bào cuồng bạo trước mắt, trong nháy mắt hai vị cao thủ Huyết Vụ Thành nghĩ đến bóng lưng nhỏ gầy của đại trưởng lão không ngờ rộng như vậy, thân hình cao to như vậy, cảm động vô cùng.

- Đại trưởng lão...

- Các ngươi lui xuống giúp đỡ những người khác, hai vị này để ta đối phó!

Lý Thiên Cừu chắp một tay sau lưng, thần khí trấn định, ánh mắt sắc bén như đao nhìn Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ khô sóng vai đứng thẳng một chỗ, chỉ là một cái ánh mắt, liền để hai người phu thê bọn họ cảm nhận được một loại áp lực vô hình.

- Vâng!

Hai Linh Giai Huyết Vụ Thành như được đại xá, bỏ chạy thật nhanh.

Ánh mắt Lý Thiên Cừu chuyển dời từ trên người Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô đến Khấp Huyết Thương và Thủy Hàn Kiếm, loại tham lam này lần nữa thể hiện ra.

Từ khi hắn tới Linh Mạch Chi Địa, liền nghe nói nơi này có hai thanh thần binh.

Trong thiên hạ, thần binh chỉ có mười thanh, mỗi một thanh đều là chí bảo có thể gặp không thể cầu, ai không muốn? Tuy rằng thần binh có linh tính, không hợp tính cách nó liền tuyệt đối không nhận chủ, nhưng mà loại hấp dẫn này giống như mỹ nữ, cho dù không dùng được, cầm đi để ở trong nhà cũng cảm thấy đẹp mắt rồi.

Huyết Vụ Thành có đến trăm vị cao thủ Linh Giai, nhưng vũ khí dùng cùng lắm cũng là thiên binh mà thôi. Vốn là Huyết Vụ Thành cũng có một thanh thần binh, bất quá phản đồ kia bị thương liền mang theo chạy trốn.

Sở dĩ chủ động chạy tới đối phó Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô, mục đích chính của Lý Thiên Cừu là hai thanh thần binh này, đương nhiên hai người này cũng thực sự có chút vướng tay vướng chân, cao thủ bình thường của Huyết Vụ Thành không thể đối phó được.

Trong lòng Lý Thiên Cừu tính toán tốt, lúc đánh chết hai người, chiếm được hai thanh thần binh, trở về đưa cho thành chủ một thanh, còn mình lưu lại một thanh. Về phần thực lực của hai người hắn còn không để ở trong mắt. Hai người Linh Giai hạ phẩm, cho dù có thần binh tương trợ, tại trên tay của mình cũng không thoát khỏi cái chết!

- Hai thanh thần binh này lão phu muốn rồi! Biết điều giao ra đây, lão phu cho các ngươi toàn thây, nhìn hai người các ngươi giống như phu thê, sau khi chết lão phu sẽ giúp an táng cùng một chỗ, miễn cho cô đơn.

Vẻ mặt Lý Thiên Cừu tỏ ra như người tốt, nhưng lời nói ra từ trong miệng lại càn rỡ bá đạo đến cực điểm.

Đường Đỉnh Thiên vung lên trường thương, cười lớn một tiếng:

- Lão thất phu, có bản lĩnh cứ lấy, để xem là ngươi chết hay ta chết!

- Phu quân nói nhiều cùng hắn làm gì, trực tiếp giết là được!

Vẻ mặt Diệp Dĩ Khô lạnh lùng cười, hàn băng cương khí khên thân tràn ra, ngay cả không khí đều bị kết băng.

- Hừ, người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng! Các ngươi đã muốn chết, vậy lão phu sẽ thành toàn các ngươi!

Lý Thiên Cừu hơn trăm tuổi, xưng hô hai người là người trẻ tuổi cũng không tính là tự đại, vừa nói xong, thân hình vẫn bất động, chỉ là ngón tay điểm vài cái, vài đạo kình khí phá không như không có bất kỳ dấu hiệu liền phi tới trước mặt phu thê Đường Đỉnh Thiên.

- Diệp tử cẩn thận!

Đường Đỉnh Thiên biến sắc, trường thương trên tay vảy ra một mảnh thương hoa, cùng với một loại tiếng đinh đang vang vọng, Khấp Huyết Thương cản xuống toàn bộ kình khí. Thừa dịp này, Diệp Dĩ Khô cũng động thủ, Thủy Hàn Kiếm trên tay nhẹ nhàng chỉ một cái, Lý Thiên Cừu càng hoảng sợ, vội vã tránh đầu sang một bên, một đạo kiếm khí theo sát bên mặt bay qua.

- Thiên kiếm?

Thần sắc Lý Thiên Cừu nghiêm túc hẳn lên, tuy rằng hắn tự cho thực lực của mình mạnh mẽ, nhưng cũng không phải loại người không biết phân biệt tốt xấu, kiếm khí bình thường căn bản không thể vô ảnh vô hình như vậy, dễ sử dụng, tuy rằng chỉ là một chiêu đơn giản, nhưng sự điều khiển kiếm ý kiếm khí của vị nữ tử này đã vượt qua các kiếm đạo cao thủ mà hắn nhận thức.

Nghe đồn đạt được Thiên Kiếm Chi Cảnh, vạn vật trong thiên hạ đều có thể làm kiếm, kiếm là người, người là kiếm!

Lập tức, Lý Thiên Cừu cảm giác được một loại áp lực vô hình đặt trên đầu vai, không đợi hắn kịp phản ứng, trên trời hạ xuống từng bông tuyết lớn, rậm rạp vô cùng, giống như trời đông giá rét đột nhiên phủ xuống, đông lạnh cả nội tâm. Lý Thiên Cừu chỉ cảm thấy toàn thân nặng trịch, một loại bối rối không hiểu xuất hiện trong lòng. Thấy không ổn, lập tức vận công pháp.

Nương theo một tiếng quát lớn, thân hình gầy yếu của Lý Thiên Cừu đột nhiên phồng lên giống như cao su, chỉ trong chớp mắt liền biến thành một loại dáng dấp khác, cũng không mập mạp, thế nhưng cơ thể rất nhiều cơ bắp, y phục trực tiếp bị nứt vỡ, chỉ là trên đầu một mớ tóc hoa râm làm người ta cảm thấy chẳng ra cái gì.

Thân thể hai mươi tuổi, đầu bạc trăm tuổi, đó là dáng dấp Lý Thiên Cừu lúc này.

- Phốc phốc phốc...

Những bông tuyết xoẹt qua thân thể của Lý Thiên Cừu, cũng không giống tuyết bình thường lập tức tan rã, ngược lại xuyên vào cơ thể rắn chắc kia của Lý Thiên Cừu tạo nên một loạt vết máu.

Đường Đỉnh Thiên cầm trong tay Khấp Huyết Thần Thương, trong nháy mắt đột phá không gian phong tỏa, một thương mãnh liệt đâm về phía bộ ngực Lý Thiên Cừu.

- Cút!

Lý Thiên Cừu nổi giận hét lên một tiếng như sấm rền, không khí mạnh mẽ chấn động, ngay cả bông tuyết đang rơi xuống cũng run lên ba lần, kéo theo âm thanh truyền ra, tay Lý Thiên Cừu nắm chặt đầu Khấp Huyết Thần Thương, mạnh mẽ kéo về, ý định cướp đoạt thần binh của Đường Đỉnh Thiên.

Phản ứng của Đường Đỉnh Thiên cũng rất nhanh, nhận thấy có điều không ổn, cổ tay run lên, Khấp Huyết Thần thương xoay tròn thật nhanh mang theo ma sát làm cho bàn tay Lý Thiên Cừu bắn ra một chuỗi hoa lửa.

Dưới tình huống bất đắc dĩ, Lý Thiên Cừu chỉ có thể lựa chọn buông tay.

Đường Đỉnh Thiên mau chóng lùi về, lần nữa sóng vai đứng cùng Diệp Dĩ Khô. Bông tuyết vẫn từ trên trời bay xuống như cũ, nhưng trên người Lý Thiên Cừu đã xuất ra cương khí hộ thân, những hoa tuyết mang theo kiếm ý vô thượng rơi trên hộ thân cương khí, chỉ có thể tiêu hao cương khí của đối phương, cũng không thể để Lý Thiên Cừu thương tổn chút nào.

Vừa mới giao thủ một lần, hai bên liền vận dụng thực lực cực mạnh của mình, căn bản không có chút nào giữ lại, bởi vì phu thê Đường Đỉnh Thiên biết đối phó một vị Linh Giai trung phẩm tuyệt đối không thể bảo lưu, mà Lý Thiên Cừu cũng bị bọn họ bức phải xuất ra toàn bộ thực lực.

Giơ bàn tay lên mắt nhìn, chỉ thấy một mảnh máu thịt không rõ, Lý Thiên Cừu nắm chặt lòng bàn tay, ánh mắt âm trầm nhìn Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô, trầm giọng nói:

- Thần binh, quả nhiên danh bất hư truyền!

Một Linh Giai trung phẩm bị hai Linh Giai hạ phẩm đánh thành như vậy, Lý Thiên Cừu sao có thể xấu hổ đi thừa nhận thực lực của đối phương? Chỉ có thể đổ hết trách nhiệm lên thần binh để tìm về mặt mũi của chính mình.

- Tí tách, tí tách....

Máu tươi từ lòng bàn tay nắm chặt của Lý Thiên Cừu nhỏ giọt xuống mặt đất, vừa rồi Khấp Huyết Thương xoay tròn trên tay hắn, kình khí vọng lại của binh khính làm tay hắn bị

tổn thương.

- Tiếp tục cho ngươi biết tại sao thần binh này lại được gọi là Khấp Huyết!

Đường Đỉnh Thiên cười lớn một tiếng, vỗ vỗ cán thương. Một cổ máu tươi không bị khống chế từ vết thương trên lòng bàn tay Lý Thiên Cừu thoát ra, trực tiếp bay đến trên Khấp Huyết Thần Thương, một chút cũng không bị rơi mất, tất cả máu tươi đều bị Khấp Huyết Thương nuốt sạch sẽ.

Hút máu tươi Lý Thiên Cừu xong, nguyên bản Khấp Huyết Thương đỏ đậm như máu mặt ngoài hiện lên một vòng ánh sáng, trở nên đỏ hơn trước rất nhiều.

- Hừ!

Sắc mặt Lý Thiên Cừu âm trầm, tuy rằng đã sớm nghe nói các mặt thần kỳ của Hấp Huyết Thương, nhưng cũng chưa từng nhìn thấy, hắn tưởng rằng những lời kia đơn giản chỉ là đồn bậy của giang hồ, hiện tại đã biết, Khấp Huyết Thương hút máu tươi dĩ nhiên là sự thực.

Nếu như người nào bị Khấp Huyết Thương làm tổn thương, vết thương rất khó liền lại, hơn nữa Khấp Huyết Thương đối với máu tươi trên miệng vết thương có lực hấp dẫn rất lớn, ngay cả khoảng cách hơn mười trượng cũng có thể hấp thu.. Hút một hơi không quan trọng, nhưng là hút quá nhiều, manh mẽ như Lý Thiên Cừu cũng không thể chịu nổi.

Không nghĩ tới nhất thời sơ ý, dĩ nhiên bị thiệt thòi lớn như vậy, khuôn mặt Lý Thiên Cừu căn bản không dễ nhìn càng ngày càng trở nên khó coi hơn. Việc này phiền phức rồi, chống lại hai cái Linh Giai hạ phẩm không sao, nhưng trên tay hai cái Linh Giai hạ phẩm này đều là thần binh, hơn nữa một người trong đó còn đạt thiên kiếm chi cảnh, mặt khác thần binh của người kia có khả năng hấp thu máu tươi của mình, điều này làm cho Lý Thiên Cừu không thể toàn lực đánh nhau.

Trong lúc chiến đấu còn muốn phân ra một bộ phận tâm thần áp chế khí huyết, miễn cho máu tươi bị hút đi nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK