Mục lục
[Dịch] Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tên đệ tử trông coi dược viên này khiến cho Đường Phong thấy được một hy vọng khác.

Vị trí của dược viên cũng không tốt nhưng nếu so với đệ tử thủ sơn bên ngoài thì tốt hơn rất nhiều. Nếu như có thể trà trộn vào bên trong dược viên mà nói thì sẽ thoải mái đi tìm kiếm Chu Tiểu Điệp hơn. Dù sao mỗi người tu luyện đều có thời gian phải dùng tới dược liệu.

Cho nên hắn nhìn chằm chặp vào đôi mắt của vị đệ tử này bởi vì trong con ngươi đối phương có một tia màu đỏ nhàn nhạt, chẳng qua tia màu đỏ này cũng không rõ ràng lắm, nếu không để ý kiểm tra căn bản không nhìn ra, mặc dù có thể nhìn thấy nhưng cũng sẽ cho rằng tinh thần của đối phương uể oải.

Dư Biển Chu hồ nghi nhìn Đường Phong, phát hiện thần sắc hắn nghiêm túc cũng không hề có chút thần sắc đùa giỡn nào liền nói:

- Ngươi hỏi đi.

Đường Phong gật đầu, hướng tên đệ tử dược viên kia nói:

- Xin hỏi vị sư huynh này, người đầu tiên chết ở dược viên là chuyện tình xảy ra bao lâu rồi?

Tên đệ tử kia tỉ mỉ suy nghĩ một chút rồi mới đáp:

- Ta nhớ ký là khoảng đầu tháng bảy, Bạc Vân sư đệ là người đầu tiên bị độc chết, cho tới giờ được một tháng kém ba ngày.

- Không tới một tháng…

Đường Phong lại hỏi tiếp.

- Trong vòng một tháng tới nửa tháng khi vị huynh đệ này chết ở trong dược viên có dược liệu thành thục không?

- Có.

Tên đệ tử kia gật đầu:

- Chúng ta trông coi và đào tạo hơn mười loại dược liệu trong dược viên, hiện giờ khẳng định đã có dược liệu thành thục.

- Tại sao, ngươi cho rằng những người đó chết bởi vì dược liệu trong dược viên sao?

Dư Biển Chu nhìn Đường Phong hỏi.

Đường Phong trả lời:

- Bẩm chấp sự, uy danh của Trảm Hồn Tông lan xa tất nhiên không có người nào dám tới Phù Vân Sơn giở trò, nếu như đã không có ai động tay chân thì nguyên nhân những vị sư huynh kia bị trúng độc là do dược liệu.

- Bản chấp sự cũng đã nghĩ như vậy nhưng lần trước bản chấp sự tự mình đi kiểm tra nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì khả nghi.

Đường Phong cười cười:

- Chấp sự đại nhân, có một chút dược liệu bản thân nó không có độc nhưng nếu hỗn hợp với một thứ khác cùng một chỗ thì sẽ sản sinh ra kịch độc.

- Ngươi tinh thông dược lý?

Dư Biển Chu không nhịn nổi hỏi, hiện giờ hắn thấy thần sắc của Đường Phong vô cùng chắc chắn không khỏi bắt đầu nghĩ rằng vị đệ tử Dư gia này cũng là người có tài.

- Không phải rất tinh thông, chẳng qua chỉ có học một ít mà thôi.

Đường Phong tự nhiên sẽ không tự tâng bốc mình lên thành người tinh thông dược lý, tuy rằng Đường Phong đối với dược liệu có lý giải so với rất nhiều người tinh thông hơn nhưng nếu so sánh với Mạc Lưu Tô thì có chút cảm giác lấy trứng chọi đá. Chẳng qua mấy năm trước thường xuyên giúp nàng chế thuốc tự nhiên cũng học được rất nhiều thứ từ nàng.

Câu chuyện vừa chuyển, Đường Phong nhìn tên đệ tử kia nói:

- Còn mời sư huynh gọi tên tất cả các dược liệu hiện giờ có đọc lên.

- Toàn bộ đều nói?

Sắc mặt tên đệ tử kia không khỏi kêu khổ.

- Có tới gần trăm loại dược liệu a.

- Bảo ngươi báo thì ngươi mau báo! Lẽ nào ngươi thân là đệ tử dược viên còn không nhớ được hết tên của những loại dược liệu sao? Nếu nhớ không được thì ngươi nên đi làm một đệ tử thủ sơn thôi.

Dư Biển Chu trừng hai mắt khiến cho tên đệ tử kia sợ đến nỗi đọc một lèo tất cả những cái tên ra.

Đường Phong tỉ mỉ lắng nghe, đến khi tên đệ tử kia báo hết tên của dược liệu hắn mới trầm ngâm nói:

- Làm phiền sư huynh vén y phục của ngươi lên.

Thần sắc của tên đệ tử kia có chút chần chờ nhưng nhìn Dư Biển Chu một lát rồi nhanh chóng vén y phục lên.

Đường Phong lếc mắt nhìn thân thể của hắn. lúc lâu sau mới mở miệng nói:

- Quả thế.

Dư Biển Chu cũng thò người ra xem, chỉ nhìn thoáng qua không khỏi hít vào một hơi khí lạnh:

- Đây là cái gì.

Phóng mắt nhìn lại chỉ thấy đằng sau tên đệ tử có chín vết ban màu hồng to cỡ ngón tay cái tạo thành một hình tròn, mà tâm của hình tròn này cũng chính là vị trí của trái tim.

- Chấp sự đại nhân, phía sau ta… Có vật gì sao?

Tên đệ tử kia nghe lời nói của hai người vô cùng khiếp sợ nhưng hắn căn bản không biết được tình huống phía sau lưng mình, không khỏi kinh hoảng vội hỏi.

- Cửu tinh củng nguyệt, đây là tên của loại độc này!

Đường Phong buông y phục của đối phương xuống.

- Chỗ của chín vết ban đó là nơi mà độc tố tập trung lại sao?

Tuy rằng Dư Biển Chu là Linh Giai trung phẩm nhưng cũng không tinh thông dược lý, hắn chỉ cảm thấy hôm nay được mở mang kiến thức không khỏi mở miệng hỏi.

- Vâng, vết ban đỏ là chỗ tập trung của độc tố, nếu như nó đến trái tim thì không thể giải được nữa.

- Sư huynh cứu ta.

Tên đệ tử trông coi dược viên nghe xong lời nói của Đường Phong sợ đến nỗi chân tay đều run lên, cũng bất chấp Đường Phong nhập môn chậm hơn so với hắn vội vàng xưng hô một tiếng sư huynh.

Đường Phong cười nói:

- Yên tâm, chỉ cần trong khoảng thời gian này ngươi không vận công thì độc tố sẽ không lan tràn ra ngoài, ta cho ngươi một phương thuốc, ngươi chiếu theo đó mà điều dưỡng một tháng thì có thể khử được độc tố.

- Tạ ơn sư huynh, tạ ơn sư huynh.

- Đường Phong, độc dược này là do dược liệu nào trong dược viên sản sinh ra?

Dư Biển Chu không ngại học hỏi kẻ dưới.

- Bẩm chấp sự, độc tố này cũng không chỉ do một loại dược liệu tạo thành, giống như lời nói của đệ tử, có chút dược liệu bản thân của nó không có độc nhưng nếu ở cùng nhau một chỗ thì có thể sản sinh ra kịch độc. Cửu tinh củng nguyệt này cũng do đó sản sinh, hơn nữa đệ tử phỏng chừng loại độc này không chỉ do hai loại dược liệu hỗn hợp mà tạo thành.

- Tại sao bản chấp sự không phát hiện được, đúng như lời ngươi vừa nói, nếu có độc tố lan tràn ở trong vườn thì nhất định bản chấp sự sẽ nhận biết được.

Dư Biển Chu nghi hoặc không ngớt, ngay cả hắn không tinh thông dược lý nhưng vẫn là một cao thủ Linh Giai, làm sao không thể nhận ra được độc vật một chút nào.

- Chấp sự không biết nguyên nhân trong đó.

Đường Phong đáp.

- Loại độc này chỉ khi trăng đêm chiếu rọi xuống mới có thể tản ra, nó không vị không hình, rất khó bị người khác phát hiện. Thời gian chấp sự đi kiểm tra dược viên có lẽ không phải là buổi tối đi?

- Phải, là đi vào ban ngày.

Dư Biển Chu bừng tỉnh đại ngộ.

Đường Phong lại nói:

- Mà mấy đệ tử kia bị trúng độc mất mạng đại khái cũng do đả tọa tu luyện vào ban đêm, cương khí vận hành mang độc tố tiến vào trong cơ thể, dần dần nguy hại tới tính mệnh bản thân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK