Mục lục
[Dịch] Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Làm sao mà quên được chứ?

Đường Phong nghiêm mặt.

- Nam tử hán đại trượng phu, một miếng nước bọt dìm chết muỗi, chuyện ta đã đáp ứng ngươi, ta nhất định sẽ làm được, ngươi đang nghi vấn ta sao?

- Không dám không dám, tiểu lão nhân không dám!

Tư Đồ cực kỳ sợ hãi.

- Ân, chuyện của ngươi cứ để ta lo, nhưng Tái Sinh Thạch có chút khó tìm, phải hao tốn chút thời gian mới có thể tìm được.

Đường Phong vỗ bả vai Tư Đồ một cái, tiếp nhận công việc.

- Tiểu lão nhân không vội, vốn đã đợi hơn ngàn năm rồi, đợi thêm một chút thời gian thì có là gì.

Đường Phong đổ mồ hôi, quay đầu nhìn về phía Hỏa Phượng. Không biết đã qua bao nhiêu thời gian rồi, Hỏa Phượng và Bạch Ngọc Long vẫn như lúc ban đầu, Hỏa Phượng đứng trên đầu Bạch Ngọc Long, sau lưng là hư ảnh Phượng hoàng mở cánh, bao phủ Bạch Ngọc Long, mà linh khí trên người Bạch Ngọc Long nồng đậm, đang rót như vũ bão vào trong nội đan của Hỏa Phượng.

Nhưng bây giờ nhìn lại, tình huống đã có chút biến hóa! Hỏa Phượng càng ngày càng yếu, hư ảnh sau lưng nàng như ẩn như hiện, sắp không duy trì được, ngược lại Bạch Ngọc Long, toàn thân đỏ bừng, giống như con tôm luộc.

Ánh lửa trùng thiên, đây vốn là Hỏa Phượng Niết Bàn Chi Hỏa, lúc này lại làm cho nàng cực kỳ đau đớn, mồ hôi chảy xuống đất. Tình huống này, chẳng lẽ có gì không đúng sao? Đường Phong nhìn thấy cảnh trước mắt nhưng không biết có bình thường hay không.

Xem ra hiện giờ Hỏa Phượng đã đến lúc mấu chốt, Đường Phong cũng không dám chủ quan qua loa, cho nên không tiếp tục tu luyện Linh Quyết, hắn đứng ở một bên, quan sát sự phát triển của tình thế, lược trận cho nàng.

Theo thời gian trôi qua, hư ảnh sau lưng Hỏa Phượng càng ngày càng mờ nhợt, càng ngày càng hư nhược, ban đầu hư ảnh ngưng tụ thành vật chất, nhưng lúc này nhạt đến mức không nhìn thấy, mà Hỏa hệ cương khí của Hỏa Phượng lúc này cũng suy yếu đến cực hạn.

Dùng thần thức dò xét, hiện tại Hỏa Phượng còn gì thực lực cường hoành của thượng cổ linh thú chứ? Cảnh giới đã rơi xuống đến tiêu chuẩn Địa giai, nhưng dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy đang hạ thấp xuống.

Địa giai... Huyền giai... Luyện Cương Kỳ...

Ba ngày sau, Đường Phong sợ hãi khi phát hiện, trên người Hỏa Phượng không còn linh khí chấn động, giống như người bình thường chưa từng tu luyện qua, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mồ hôi như tắm, thân thể run rẩy từng đợt.

- Ba...

Một tiếng vang nhỏ phát ra, Hỏa Phượng kêu lên một tiếng đau đớn, hư ảnh sau lưng của nàng nứt vỡ, Bạch Ngọc Long hé miệng, trực tiếp nuốt hư ảnh nứt vỡ này vào bụng.

Hỏa Phượng lại cười, khóe miệng chau lên, nàng đang tươi cười rất vui vẻ.

Thở dốc từng ngụm phì phò, bộ ngực của Hỏa Phượng phập phồng, bàn tay vuốt ve đầu rồng, khẽ nói:

- Đúng là bé ngoan.

Được nàng vuốt ve, Bạch Ngọc Long từ từ mở miệng ra, một hạt châu màu đỏ tươi, nhưng lúc này Hỏa Phượng nội đan ảm đạm vô quang được nó thổ ra.

Đường Phong so sánh nội đan Hỏa Phượng lúc ban đầu với bây giờ, nội đan hiện tại không còn chút Hỏa hệ linh khí nào, cũng không có gì dị thường, chỉ giống một hạt châu được nhuộm đỏ mà thôi.

Nhưng mà, vết nứt vốn tồn tại trên nội đan trước kia, đã biến mất không thấy. Hỏa Phượng nội đan hiện tại, là một khỏa nội đan hoàn mỹ không tì vết! Hỏa Phượng nuốt nội đan vào bụng, thân hình lảo đảo một chút, suýt nữa ngã xuống đất, may mắn thân thủ của nàng không tệ, vội vàng khoanh chân ngồi xuống.

Thành công sao? Đường Phong không dám xác định thần sắc của Hỏa Phượng nhìn thần sắc của nàng lúc này chắc chắn là việc tu bổ bổn nguyên đã thành công, nhưng khi nhìn thấy tình hình trước mắt, thấy có chút không giống.

Đưa mắt nhìn Bạch Ngọc Long, linh mạch hình rồng khổng lồ, lúc này nhỏ đi một chút, chắc chắn vì tu bổ vết nứt trên nội đan, bị hao phí quá nhiều linh khí. Chuyện này vốn nằm trong dự đoán của Đường Phong, dù có chút đau lòng nhưng lúc này đã tiêu tan hết. Hơn nữa, hiện tại Bạch Ngọc Long đỏ bừng, trong linh khí tinh thuần ẩn chứa hỏa kình và lực sinh mệnh, đây là hiệu quả của Niết Bàn Chi Hỏa mới có.

- Phu nhân, thế nào rồi?

Đường Phong khẩn trương hỏi một tiếng.

Hỏa Phượng mở đôi mắt ra, cười cười, nói:

- Thành công.

Bệnh kín hành hạ nàng suốt cả ngàn năm nay đã biến mất, Hỏa Phượng sao không vui mừng được chứ.

- Nhưng mà ngươi...

Đường Phong chau mày, bởi vì lúc này hắn không cảm nhận được chút linh khí chấn động nào trên người của Hỏa Phượng.

- Không sao!

Hỏa Phượng lắc đầu.

- Đầu linh mạch này đã nuốt tất cả bổn nguyên chi hỏa của ta rồi, cho nên hiện tại ta mới suy yếu như vậy, nhưng nội đan vẫn còn, ta có thể tu luyện trở lại được, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.

- Cần bao lâu?

- Mấy tháng thôi, cũng có khả năng là nửa năm, chuyện này không thể nói trước được. Xú tiểu tử, ta phải mượn nơi này dùng mới được, vì tu luyện ở chỗ này, ta sẽ khôi phục nhanh hơn một chút.

- Phu nhân cứ tự nhiên.

Hỏa Phượng đã giúp Đường Phong không ít việc, cho nên Đường Phong cũng không keo kiệt với nàng làm gì.

- Nhưng cũng không phải là ngươi không kiếm được chỗ tốt.

Hỏa Phượng nói trong suy yếu.

- Nhìn thấy hình dáng của linh mạch hiện giờ rồi chứ? Bởi vì nó đã cắn nuốt toàn bộ bổn nguyên chi hỏa của ta, cho nên sau này nó sẽ sinh ra một ít Hỏa hệ linh thạch.

- Đúng vậy sao?

Đường Phong nghe thế liền đại hỷ.

Trước đó vài ngày hắn vẫn còn đang do dự là nên đi đâu tìm kiếm Hỏa hệ linh thạch cho Hắc Phượng ăn, không nghĩ tới lần này vì giúp Hỏa Phượng mà linh mạch hình rồng đã có thể sản xuất ra linh thạch.

Lúc này Đường Phong đã hạ vốn gốc, hao phí một phần mười tổng sản lượng linh khí của linh mạch hình rồng để giúp Hỏa Phượng tu bổ lực lượng bổn nguyên là một vụ mua bán thua lỗ, nhưng bây giờ lại nhìn thấy lợi nhuận.

- Ngươi giúp ta một chút.

Hỏa Phượng nhắm con mắt lại.

- Đi Thánh cung nói cho đám bao cỏ kia, nói là bổn phu nhân muốn bế tử quan, trong vòng một năm không được tới đây quấy rầy ta.

- Được.

Đường Phong đáp ứng một tiếng.

Hỏa Phượng bắt đầu ngồi xuống bế quan, Đường Phong dặn dò Tư Đồ, bảo hắn ngồi bên cạnh hộ pháp, Tư Đồ đương nhiên nhận lời. Không nói đây là mệnh lệnh của Đường Phong, chỉ riêng việc nàng là Hỏa Phượng, đã đủ để hắn đi theo làm tùy tùng rồi. Hắn còn trông cậy vào việc lần này để hóa giải hiểu lầm lần trước với Hỏa Phượng, cầu được vài giọt Hỏa Phượng Chi Huyết để cải tạo thân thể.

Đường Phong rời khỏi Sơn Hà Đồ, sau đó thu Sơn Hà Đồ vào Mị Ảnh Không Gian, Đường Phong đi đến Thiên Thánh Cung.

Sau khi tìm được Đại hộ pháp, đem những lời của Hỏa Phượng nói lại từ đầu đến cuối.

Đại hộ pháp lúc này nghi hoặc, nói:

- Đường thiếu hiệp, xin hỏi vì sao phu nhân lại bế tử quan?

Hỏa Phượng là thượng cổ linh thú, thực lực đã sớm đạt tới Linh giai đỉnh phong, căn bản không cần bế quan tu luyện, đây chính là nguyên nhân trong lòng Đại hộ pháp sinh ra nghi hoặc.

- Ngươi tự mình đi hỏi phu nhân đi, ta làm sao mà biết chứ? Ta chỉ phụ trách truyền lời mà thôi.

Đường Phong nói câu này xong liền đuổi Đại hộ pháp đi.

Đại hộ pháp cũng không có gan đi hỏi, vạn nhất phu nhân thực sự bế tử quan, mình đi tới quấy rầy tuyệt đối là tự tìm cái chết. Mấy Đại hộ pháp liếc nhau, chỉ có thể lựa chọn tin tưởng lời nói của Đường Phong.

- Ở xa tới là khách, lão phu sợ chiêu đãi không chu toàn, xin Đường thiếu hiệp ở lại chơi vài ngày, để cho lão phu trọn tình địa chủ.

Đại hộ pháp nói rất khách khí.

Làm sao mà Đường Phong không biết hắn nghĩ gì chứ? Đại hộ pháp muốn giữ mình ở lại, chính là muốn dò xét xem tin tức này có phải là thật hay không.

- Không cần, ta có chuyện quan trọng muốn làm, cáo từ đi trước.

Sau khi Đường Phong nói xong, trực tiếp rời khỏi Thiên Thánh Cung.

Đám người Đại hộ pháp thiếu chút nữa tức chết. Thiên Thánh Cung, cái tên này tôn quý cỡ nào! Là một trong hai thế lực đỉnh cấp của đại lục, người bình thường không có tư cách đặt chân tới nơi đây. Đường Phong ngược lại, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, không xem việc ở lại nơi này có gì quan trọng.

Tiêu Tham Trữ vốn khó chịu với Đường Phong, lúc này thiếu chút nữa ra tay động thủ, cũng may Đại hộ pháp ngăn hắn lại.

- Đại hộ pháp, người này chẳng coi ai ra gì, xem Thánh cung chúng ta là nơi nào chứ, là hậu hoa viên ở nhà của hắn sao?

Đợi Đường Phong đi rời, Tiêu Tham Trữ mới dám tức giận, hắn không có can đảm ở trước mặt Đường Phong kêu gào như vậy.

- Ai bảo người ta có thực lực chứ.

Đại hộ pháp cười khổ một tiếng.

- Được rồi, phu nhân cũng lựa chọn bế quan, các ngươi cũng đi bế quan đi thôi. Nếu không khoảng cách thực lực của Thánh cung sẽ bị người ta bỏ xa.

- Vâng!

Đường Phong rời khỏi Thiên Thánh Cung, trong nội tâm nghi hoặc không thôi.

Hắn đến Thiên Thánh Cung hai lần, nhưng chưa lần nào gặp được cung chủ Thiên Thánh Cung, đúng là có chút kỳ quái, chẳng lẽ hắn thật sự bế tử quan không ra?

Mà chẳng lẽ hắn đã chết rồi? Trong tiềm thức của Đường Phong vẫn luôn kỳ vọng được đứng trước mặt nam nhân mạnh nhất đương thời này, giao thủ với hắn.

Nhưng cung chủ Thiên Thánh Cung đúng là cao nhân, có thể sánh vai với thành chủ Huyết Vụ Thành Huyết Thiên Hà, là một trong hai cao thủ Linh giai thượng phẩm! Hắn là một người không dễ trêu chọc.

Hỏa Phượng là Linh giai thượng phẩm, đó là vì nàng là thượng cổ linh thú, vừa sinh ra đã có nội tình, không lo về vấn đề thời gian. Mà trong nhân loại, tu luyện tới Linh giai thượng phẩm chỉ có hai người này mà thôi.

Cung chủ Thiên Thánh Cung Tần Thả Ca, thành chủ Huyết Vụ Thành Huyết Thiên Hà.

Có được bốn giọt Hỏa Phượng Chi Huyết, chuyện của Hắc Phượng đã được giải quyết, thậm chí cả Hỏa Phượng, hiện tại cũng ở bên trong Sơn Hà Đồ, đang được Đường Phong mang theo cùng.

Bước tiếp theo, Đường Phong muốn đi tìm chỗ hàn đàm thần kỳ kia.

Vị trí chuẩn xác của hàn đàm, trên đời này không người nào biết được. Chỉ có Linh Khiếp Nhan mới biết.

Năm đó kiếm linh của Tàng Phong Kiếm đã đi qua chỗ đó, sau này Linh Khiếp Nhan thôn phệ kiếm linh của Tàng Phong Kiếm, cho nên có được trí nhớ của nó.

Đem ý nghĩ của mình nói cho Linh Khiếp Nhan nghe, nha đầu không khỏi mày nhíu lại:

- Phong ca ca, chỗ đó rất nguy hiểm!

Đi theo Đường Phong vào sinh ra tử nhiều lần, dù là đến Thiên Thánh Cung, Linh Khiếp Nhan không sợ hãi chút nào, nhưng bây giờ lại biểu hiện ra vẻ lo lắng.

- Không có nguy hiểm cũng không cần ta tự mình đi đến.

Đường Phong cười một tiếng.

- Nói đi, đó là địa phương gì?

- Chung quanh đầy trận pháp, những trận pháp này không phải con người bố trí, mà là tự nhiên tạo ra. Nhưng không cần lo lắng về những trận pháp này, bởi vì ta không có thân thể, cho nên không bị những thứ này ảnh hưởng. Nhưng mà, Phong ca ca phải thật cẩn thận về cái hàn đàm kia, năm đó Âu Dương Tử thân là Thiên Kiếm Chi Cảnh, thực lực đạt tới Linh giai thượng phẩm, bàn tay vừa đụng vào hàn đàm một cái, nửa cánh tay bị biến thành băng, tuy đã vận công giải trừ đóng băng, nhưng không có cách nào bức hàn ý ra, ngay cả vô thượng kiếm ý cũng không chém đứt hàn ý được, cuối cùng cương tâm bị hàn ý ăn mòn, cho nên cuối cùng chỉ có nằm chờ chết, một đời Kiếm Thần, chết nơi tha hương!

Thời điểm Linh Khiếp Nhan kể về chuyện này cũng rất có cảm xúc, chắc chắn là do kiếm linh của Tàng Phong Kiếm ảnh hưởng đến cảm xúc, bởi vì chủ nhân trước đây của kiếm linh Tàng Phong Kiếm chính là Âu Dương Tử.

- Hàn đàm này là thế nào, rốt cuộc là do thứ nào tạo thành?

Thần sắc của Đường Phong cũng nghiêm túc, Linh giai thượng phẩm cũng không thể ngăn cản, điều này càng làm Đường Phong hiếu kỳ.

- Không biết, Âu Dương Tử chỉ chỉ đụng vào nước hàn đàm một cái mà đã như vậy, cho nên không dám tiến vào hàn đàm nghiên cứu.

- Đi tới đó là biết.

Đường Phong hăng hái.

- Phong ca ca ngươi phải đáp ứng ta, không được hành động thiếu suy nghĩ, nếu không ta sẽ không dẫn ngươi đi.

Linh Khiếp Nhan trong cương tâm nói rất quyết tuyệt.

- Được!

Đường Phong gật đầu, thiếu gia đáp ứng ngươi trước rồi nói sau, đến địa phương đó còn có thể giày vò ta sao?

Có Linh Khiếp Nhan chỉ dẫn, Đường Phong nhanh chóng tiếp cận được vị trí hàn đàm thần kỳ kia.

Thập Vạn Đại Sơn, Thập Vạn Đại Sơn chân chính, hơn mười ngày sau, thời điểm Đường Phong đặt chân đến địa phương này, hắn bị hoàn cảnh trước mặt mà kinh ngạc đến ngây người.

Sơn mạch liên miên không dứt, khí thế hùng vĩ, giống như có vô số con cự long đang phủ phục dưới mặt dất, nằm liên tiếp nhau, nhìn không thấy tận cùng.

Diện tích nơi đây còn lớn hơn Khúc Đỉnh Sơn vô số lần, cây cối to lớn đến mức mấy người ôm không hết, cao vút tận mây, bụi cảo cao đến ngang eo, cỏ cây rậm rạp, lại để cho Đường Phong bước vào trong đó liền cảm nhận được một loại hương vị bất đồng.

Đó là hương vị nguy hiểm, giống như bản thân của Thập Vạn Đại Sơn đã mang theo một hương vị nguy hiểm, rất quỷ dị.

Trong vùng núi này ẩn núp vô số linh thú cường đại và độc vật. Vào bất cứ lúc nào cũng có thể làm cho người ta một kích trí mạng. Đây vẫn chưa phải là điều nguy hiểm nhất, bởi vì sơn mạch này có diện tích rất lớn, liên miên không dứt, cây cối trong sơn mạch che phủ ánh mặt trời và ánh trăng, khi người ta đi vào trong đó, thì không có cách nào có thể phân biệt được phương hướng, vô cùng có khả năng mất phương hướng, cả đời không thể đi ra được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK