Mục lục
[Dịch] Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngược lại nam nhân kia, đang ở một bên đánh giá Đường Phong, thầm nhũ:

- Tiểu tử này ở đâu ra, tại sao lại tuấn tú hơn ta thế này, điều này không được, không thể để hắn và sư muội tiếp xúc với nhau, vạn nhất bị đào góc tường thì chết.

Lập tức, nam tử này nghiêm mặt mở miệng hỏi:

- Xin hỏi bằng hữu la ai? Đến Bạch Đế thành làm gì?

Đường Phong sửa sang lại quần áo, mở miệng nói:

- Tệ nhân là Đường Phong của Thiên Tú tông, đến Bạch Đế thành tìm một cố nhân, mong hai vị thông báo dùm cho.

Trên đường tới đây, Đường Phong suy nghĩ mình có nên cải biến dung mạo hay không, dùng thân phận của người khác để vào Bạch Đế thành, dù sao cái tên Huyết Ma Đường Phong mang tiếng xấu quá nhiều, nhưng nghĩ lại, lần này mình đến đây là để tìm Lại tỷ, dùng tên tuổi người khác thì làm được gì? Hắn dứt khoát sử dụng tên tuổi của mình.

- Đường Phong?

Vừa nói cái tên này ra, hai người kia đều động dung, dị quang trong mắt nữ tử kia lóe lên liên tục, tiến về phía trước một bước, nhìn Đường Phong từ trên xuống dưới, nói:

- Ngươi chính là Huyết Ma Đường Phong không việc ác gì không làm trong truyền thuyết phải không?

Tuy nàng nói thế, nhưng nàng không biểu lộ nửa điểm sợ hãi.

Nam tử kia như lâm đại địch, vào thời khắc mấu chốt dùng khuỷu tay của mình thúc vào người sư muội, kéo sư muội về phía sau, giống như gà mẹ che chở cho đàn con, nhỏ giọng nói:

- Sư muội nên đến gần hắn, hắn là đại ma đầu đấy.

Đường Phong cười khổ không thôi, thực lực hai người nay không cao, đại khái tầm Huyền giai trung phẩm, với tuổi như thế mà đã tu luyện đến cảnh giới này thiên phú của họ rất cao rồi, nhưng nội tình của Bạch Đế thành hùng hậu hơn các thế lực và tông môn rất nhiều. Nhưng hai Huyền giai trước mặt này, Đường Phong không để vào trong mắt, nếu hắn muốn động thủ, tùy tiện một chiêu cũng có thể giết bọn họ.

Tuy nói Đường Phong sớm đã chuẩn bị tâm lý, biết rõ tin tức về Huyết Ma Đường Phong đã truyền đến Bạch Đế thành, nhưng từ phản ứng của nam tử trước mặt này, hắn cũng có chút bất đắc dĩ, mở miệng nói:

- Tại sao lại gọi ta là ma đầu?

Nam tử kia hừ lạnh một tiếng:

- Nghe đồn ngươi khi nam bá nữ, ỷ thế hiếp người, lấy mạnh hiếp yếu, giết người như rạ, động một chút là muốn diệt cả nhà người ta, còn làm mưa làm gió trong Thiên Tú trong, ức hiếp nữ tử trong tông môn, ỷ vào mình lớn lên tuấn tú đẹp trai, đi đâu cũng câu dẫn nữ tử khuê các, đùa bỡn xong liền rủ bỏ trách nhiệm, xú danh của dâm tặc ngươi sớm đã lưu truyền hậu thế, quả nhiên là tai họa, sư muội ngươi lui ra phía sau. Xem ta giáo huấn hắn cho ngươi xem!"

Nam tử này nói ra, hoàn toàn giống như những lời đồn mà hắn đã nghe được, nhưng hắn nói những lời này, ý đồ muốn hất nước bẩn vào người Đường Phong, nhằm làm cho sư muội đề phòng và tránh xa tên tiểu bạch kiểm tuấn tú trước mặt này.

Hắn vừa nói, vừa rút bội kiếm của mình ra, cầm kiếm trong tay, khí thế cũng sinh ra biến hóa chút ít, lại phối hợp với diện mạo không tầm thường, rất đúng kiểu công tử tuấn tú nho nhã nhẹ nhàng.

Hắn chẳng ngờ, cử động của hắn hoàn toàn không lọt được vào mắt của vị sư muội này, vừa chuẩn bị tư thế xong, ót của hắn đã bị gõ một cái.

Nam tử này hét lên một tiếng, khí thế tích góp từng tí một lập tức tan thành mây khói, hắn xoa đầu, mặt mũi tràn đầy ủy khuất nhìn vị sư muội của mình, vẻ mặt đáng thương hỏi thăm:

- Tại sao lại đánh ta?

- Ngươi không tận mắt thấy hắn làm xằng làm bậy, thì làm sao biết hắn là ma đầu, lời đồn của ngoại giới mà ngươi cũng tin à, nếu thế thì ngươi chẳng khác gì tiểu hài tử ba tuổi.

Nữ tử oán trách trừng mắt liếc nhìn sư ca của mình, nam tử kia khúm núm, lắp bắp nửa ngày cũng không dám phản bác.

Trên Đường Phong mặt lộ ra vẻ mỉm cười, lẳng lặng đứng yên nhìn hai người, hẳn là hai người có cảm tình với nhau, trong mỗi lời nói cử chỉ đều bao hàm một tia liếc mắt đưa tình.

Không hổ là đại thế lực lớn nhất Lý Đường a, hai Huyền giai chỉ có thể đứng gác cổng, có thể thấy thực lực của thế lực này hùng mạnh cỡ nào.

Đường Phong tin tưởng, nếu hắn dùng tên và tướng mạo vốn có của mình đi đến bất kỳ thế lực, tông môn nào trong Lý Đường đế quốc, chỉ sợ đều bị xua đuổi không chút lưu tình, thậm chí sẽ dẫn một loạt hỗn loạn, nhưng ở đây, ngoại trừ phản ứng của nam nhân kia có chút buồn cười, cô gái kia ngược lại trầm ổn hơn nhiều. Hơn nữa, trên người nam nhân đối diện này cũng không có sát khí, nói cách căn bản hắn không muốn giết mình, vừa rồi làm làm ra vẻ ta đây, chẳng qua là muốn làm chút việc trước mặt người yêu.

- Tuổi trẻ a!

Đường Phong có thể hiểu được.

Lúc nữ tử đánh sư ca của mình, đôi mắt đẹp nhìn Đường Phong từ trên xuống dưới, trong mắt lộ ra thần sắc tò mò, mở miệng nói:

- Ngươi đến tìm Tiểu Lại sư thúc phải không?

Đường Phong ngạc nhiên nói:

- Làm sao ngươi biết?

Nữ tử che miệng cười:

- Đương nhiên biết rõ, lại nói tiếp thủ đoạn của công tử ghê gớm thật, nắm bắt được tâm hồn thiếu nữ của Tiểu Lại sư thúc, làm cho nàng trong hai năm này nhớ ngươi mãi không quên a, điều này làm cho rất nhiều thanh niên tuấn kiệt nghiến răng nghiến lợi rất nhiều đấy.

Nghe ý tứ của nàng, hình như tình cảm của Bạch Tiểu Lại dành cho hắn đều được người của Bạch Đế thành biết đến.

- Hổ thẹn, hổ thẹn.

Đường Phong ôm quyền nói:

- Trong hai năm qua bận rộn tu luyện, cho nên hôm nay mới có thể tới đây gặp mặt nàng. Tiểu Lại… Nàng hiện giờ có khỏe không?

Nu cười trên mặt nữ tử thu liễm, trở nên cổ quái:

- Tốt cùng không tốt, chỉ sợ chỉ có nàng mới biết a. Sư ca, ngươi đi vào thông tri Tiểu Lại sư thúc một tiếng, nhất định phải lén lút đấy, ngàn vạn lần không thể để cho người khác phát hiện ra, về phần thành công hay không... Ai, Đường công tử, ngươi đừng không nên hy vọng quá nhiều.

- Ta biết rõ.

Đường Phong cũng biết.

Vẻ mặt nam tử kia vẫn cảnh giác nhìn Đường Phong, nghe được sư muội mà nói cần phải tranh thủ thời gian liền lắc đầu, nói:

- Ta không đi, ta phải canh gác ở chỗ này.

Nữ tử dậm chân một cái:

- Nhanh đi, ta canh gác thay ngươi, Đường công tử là người của Tiểu Lại sư thúc đó… Khục khục, làm sao hắn có ý với ta được chứ?

- Nhưng mà…

- Ngươi có đi không, không đi thì ta tự đi.

- Được rồi, sư muội đừng giận, chẳng phải ta đi là được sao?

Nam tử kia cắn răng, quay đầu hung hăn liếc Đường Phong, uy hiếp nói:

- Chờ ta trở lại, nếu sư muội ta mất một sợi tóc, dù phải đuổi tới chân trời góc biển, ta cũng phải giết ngươi!

Đường Phong lơ đễnh, vẫy vẫy tay với hắn nói:

- Huynh đệ, ta có mấy lời muốn nói với ngươi.

Mặc dù nam tử kia có chút sợ Đường Phong, nhưng ở trước mặt sư muội không thể để mất mặt, đi tới bên cạnh Đường Phong mở miệng hỏi:

- Nói cái gì?

Đường Phong quay đầu liếc nhìn nữ tủ, nam tử kia lấy thân thể ngăn lại, thấp giọng nói:

- Huynh đệ, ngươi thích sư muội của ngươi không?

Nam tử lập tức bẽn lẽn, gãi gãi đầu nói:

- Có mắt đều nhìn ra được, còn hỏi làm gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK