Mục lục
[Dịch] Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng động này trực tiếp át đi tiếng hoan hô khiến ánh mắt mọi người cũng chú ý đến gian phòng.

Thang Phi Tiếu tức giận quát lên:

- Chẳng qua chỉ là kỹ nữ ra ngoài buôn bán phong tình, lại có mặt mũi lớn như vậy sao, bắt chúng ta chờ lâu như vậy. Hiện tại mượn vài tiếng đàn rắm chó tới để hí lộng chúng ta sao?

Đường Phong rụt đầu lại, thầm nghĩ Tiếu thúc thật là trực tiếp quá rồi.

Đoạn Thất Xích cũng ở một bên âm dương quái khí nói theo:

- Tiếng đánh rắm của đại ca ta còn dễ nghe hơn cả tiếng đàn của ngươi nữa.

Hai huynh đệ sau khi nói xong thì liếc mắt nhìn nhau rồi cười ha ha một cách quái dị.

Đây chính là gây sự trắng trợn, bới móc không nói đạo lý.

Tiếng cười của hai người chưa dừng lại đã khiến vô số người tức giận. Trong nhất thời, Túy Xuân Lâu trở nên ầm ĩ. Mọi tiếng mắng chửi la hét đều hướng về hai người Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích.

Hai người binh tới tướng đỡ, nước tới lấy đất ngăn, không để ý tới những người này, chỉ dùng lời nói công kích Thi Thi cô nương.

- Hai tên vương bát đản kia, dám vù nhục Thi Thi cô nương, ta liều mạng với các ngươi

Một thiếu niên thanh tú thoạt nhìn yếu đuối đứng dậy chỉ về phía gian phòng của Đường Phong mà mắng. Vừa nói vừa đứng dậy lao tới bên này.

người này vừa động, lập kích động không ít thanh niên lòng đầy căm phẫn. những người này cũng muốn thể hiện uy phong trước mặt Thi Thi cô nương. Bất kể người nào, cho dù già trẻ, cơ hồ có một nửa người hùng hổ đi tới bên này.

Thang Phi Tiếu không chút sợ hãi, một cước đạp lên lan can lầu hai, xắn tay áo lên nói:

- Quân tử động khẩu không động thủ. Nếu các ngươi dám đi lên thì đừng trách đại gia ta bè gãy xương các ngươi.

Hiện tại hắn chỉ ước gì những người này tìm đến mình gây phiền toái. Một khi chuyện vỡ lở ra vậy có thể buông tay buông chân đại náo một phen rồi. Mục đích hôm nay có thể đạt được.

Bọn họ chẳng qua là một đám thanh niên học đòi văn vẻ, chỉ muốn chiếm lấy phương tâm mỹ nhân thôi thì làm sao nhận thấy được cái gì là Thiên sát địa thí? nghé con không sợ cọp, những tên này sao có thể tự bôi xấu mặt mình trước mặt nữ nhân mà mình hâm mộ kia chứ? Mắt thấy Thang Phi Tiếu lớn lối như vậy, mọi người lại càng thêm hùng hổ.

Nhưng là bọn họ chưa đi được mấy bước thì tiếng đàn của Thi Thi cô nương lại vang lên một lần nữa, giống như cơn gió nhẹ thoảng qua mặt mọi người, giống nhưu tiếng leng keng của sơn tuyền, hoàn toàn hóa giải phẫn nộ trong lòng mọi người.

Nàng cũng không mở miệng nói chuyện, nhưng mỗi người đều có thể biết được điều nàng muốn biểu đạt. Đó chính là mọi việc hay cứ dĩ hòa vi quý.

Đám người tiến lên nửa bước rồi không đi nữa. Tất cả mọi người đều ngửa đầu căm tức nhìn Thang Phi Tiếu .

Đoạn Thất Xích ở phía sau nhẹ giọng nói:

- Thật không đơn giản nha, không ngờ tiểu cô nương này còn thủ đoạn lợi hại như vậy, đúng là không đơn giản mà.

Thang Phi Tiếu vẻ mặt nhăn nhó, tiếp tục làm người xấu, làm ra vẻ lưu manh, mở miệng mắng:

- Một đám chuột nhắt, các ngươi cút đi cho đại gia hoặc là nhắm mắt chó của các ngươi lại

- Nể mặt Thi Thi cô nương. bọn ta bỏ qua cho ngươi một lần, chờ khi ra khỏi đại môn của Túy Xuân Lâu ngươi sẽ biết tay bọn ta.

Một người trong đó hung hăng nói một câu hù dọa rồi tức giận về chỗ của mình ngồi xuống.

Đoạn Thất Xích thầm nói:

- Làm sao bây giờ?

Khóe miệng của Thang Phi Tiếu co giật, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện lại thành ra thế này, hoàn toàn không phải là tình huống mà mình đã dự đoán, chỉ đành mặt dày hô lên một tiếng:

- Cô bé, ngẩng đầu lên cho đại gia nhìn ngươi thật kỹ xem.

Kể từ sau khi đi ra, Thi Thi cô nương đều hơi cúi nửa đầu, giờ phút này nghe Thang Phi Tiếu hô lên như vậy, không khỏi hơi ngẩng đầu lên.

Thang Phi Tiếu vốn đã bị người khác chán ghét, hiện tại lại lớn lối như vậy, những người còn lại đương nhiên rất bất mãn. Nhưng lúc này đây không có người nào để ý tới hắn, bởi vì trong nháy mắt Thi Thi cô nương ngẩng đầu lên, nam nhân toàn trường đều chuyển ánh mắt lên người nàng.

Một đôi mắt đẹp, phối hợp cùng với một chiếc mạn che mặt màu đen, một thân y phục đỏ tươi, lộ ra hương vị đặc biệt, khiến người khác ngứa ngáy trong lòng.

Thang Phi Tiếu lại được voi đòi tiên, nói:

- Mau gỡ mạn che mặt xuống, thế này thì người khác sao có thể thấy rõ?

Đám nam nhân đứng dưới chẳng những không làm khó Thang Phi Tiếu mà còn cùng nhau kêu gọi Thi Thi cô nương mau tháo mạn che mặt xuống. Bọn họ tới đây đã nhiều lần, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy mặt thật của Thi Thi cô nương, loại cảm giác hư ảo này đã sớm dấy lên nỗi hiếu kỳ trong lòng họ, muốn nhìn thử xem rốt cuộc dưới lớp khăn che mặt kia là dung mạo tuyệt sắc dường nào.

Trong ánh mắt của Thi Thi cô nương nhất thời lộ ra một tia khó xử, lộ ra vẻ đặc biệt mảnh mai.

Thang Phi Tiếu thấy vậy liền sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại thấp giọng nói:

- Ta X, tiểu nha đầu này thế mà lại có thể ảnh hưởng tới tâm cảnh của ta.

Thang Phi Tiếu là nhân vật cỡ nào, người bình thường căn bản không thể nào rung chuyển được nội tâm của hắn, nhưng chỉ một ánh mắt nhu nhược của Thi Thi cô nương đã có thể khiến hắn động lòng trắc ẩn.

Mặc dù chỉ trong chốc lát, nhưng cũng đủ khiến Thang Phi Tiếu giật mình, chẳng qua đây là đang ở trong kỹ viện, nếu là lúc đối địch thì chỉ một giây thất thần cũng đủ để mất mạng.

Vừa lúc đó, một người trung niên phụ nhân mặc y phục hoa lệ đi lên, mỗi bước đi của vị phụ nhân này đều rất ổn định, trên mặt mang theo một nụ cười khiêm tốn, đứng bên cạnh Thi Thi cô nương cười nói:

- Thi Thi cô nương năm nay mới mười tám tuổi, vẫn còn là một tiểu cô nương, trời sinh tính tình dễ xấu hổ và nhút nhát, sợ gặp người khác. Trước mặt các vị thế này thì sao nàng có thể gỡ khăn che mặt được? Nếu các vị có khả năng khiến Thi Thi cô nương ưu ái, trở thành người nhập màn đầu tiên của cô ấy, tự nhiên có thể thoải mái thưởng thức dung mạo của nàng trong khuê phòng rồi.

Bên dưới có người kêu lên:

- Ma ma, cũng đã hơn một tháng rồi, kể từ khi Thi Thi cô nương tới Túy Xuân Lâu, không ai có thể lọt vào mắt của nàng. Ngươi phải nói cho bọn ta biết làm sao mới có thể chiếm được trái tim của mỹ nhân? Muốn tiền sao? Thiếu gia ta có rất nhiều tiền đây.

Phụ nhân trên đài cười nói:

- không lấy tiền, Thi Thi cô nương không giống những cô nương khác, muốn làm người đầu tiên của nàng thì một phân tiền cũng không cần tốn, chỉ cần ngươi có thể khiến nàng cảm động là được.

người nọ lại nói:

- Thiếu gia ta muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn thân thế có thân thế, trong cả Tĩnh An thành này, ngoại trừ thiếu gia Đường gia ra thì đúng là không ai có thể vượt qua ta. Thi Thi cô nương cái này không được, cái kia cũng không được, đây không phải là coi người của Tĩnh An thành bọn ta là vô năng hay sao?

Phụ nhân nói:

- Tống công tử, ý của Thi Thi cô nương không phải là thế này.

Lúc đám người bên dưới mãi ồn ào thì Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích liền mỉm cười, bởi vì người phụ nhân đi tới này nhìn thoáng qua thì giống ma ma của kỹ viện, nhưng nàng ta thật ra lại là Địa giai cao thủ. người khác không nhìn thấu thực lực của nàng ta, nhưng Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích lại thấy rất rõ ràng. không chỉ như thế, nàng ta còn dùng một chút kĩ xảo đặc biệt để thay đổi dung mạo của mình.

Thang Phi Tiếu đang cùng Đường Phong nói chuyện một lúc, bên dưới đột nhiên lại truyền tới một loại thanh âm nhẹ nhàng, phảng phất như thủ thỉ, thanh âm này có một loại cảm giác mị hoặc tự nhiên, nghe thanh âm này, chỉ cần là nam nhân thì sẽ có một chút cảm giác xuân tâm nhộn nhạo.

- Xin các vị hãy bình tĩnh chớ nóng giận, chuyện hôm nay là vì tài đánh đàn của Thi Thi không tốt, để cho khách nhân không hài lòng. Khách nhân đã nói vậy nói thì Thi Thi cũng muốn lãnh giáo các vị khách nhân một phen, không biết vị khách quý trên lầu có chịu nể mặt Thi Thi, tấu một khúc nhạc để mọi người mở rộng tầm mắt một phen.

Thang Phi Tiếu cứng họng, nhất thời im lặng.

Hãm hại lừa gạt, cướp của đốt nhà, hắn cũng rất rành, nhưng nói tới đàn ca hát xướng thì hắn căn bản là một chút cũng không biết. những lời này của Thi Thi rõ ràng có chút tức giận vì hành vi tùy tiện của hắn khi này, cố ý muốn làm hắn mất mặt, thanh âm nhỏ nhẹ, lời nói dễ nghe, nhưng cũng kẹp thương đeo gậy, trong bông có giấu châm.

Đoạn Thất Xích nhìn có chút hả hê nói:

- Gặp tình huống này, ta xem đại ca ngươi làm sao giải quyết.

Thang Phi Tiếu tự nhiên có thể một lời cự tuyệt, bởi vì nếu cự tuyệt thì không khác gì là tự vả miệng của mình, bởi vì hắn vừa không khách khí gì mà khinh bỉ tài đánh đàn của Thi Thi.

Dang lúc đau khổ vô cùng, Thang Phi Tiếu liếc mắt thấy ở Đường Phong đang mím môi uống trà, cảm giác lo lắng lập tức biến mất, vẫy tay một cái nói:

- Lấy đàn tranh cho ta, hôm hay ta sẽ cho các ngươi mở rộng kiến thức.

Một đám người ở phía dưới cười vang, Thang Phi Tiếu to lớn vô cùng giống như một con gấu to lớn vừa nhìn là biết không hiểu gì về âm luật:

- Cười cái gì mà cười, đại gia ta không biết đàn thì vẫn còn thiếu gia nhà ta mà?

Lúc đang nói chuyện thì đã có người cầm đàn tranh tới, chậm rãi đặt trước mặt Đường Phong.

Đường Phong cười khổ một tiếng:

- Tiếu thúc, ngươi lại gây phiền toái cho ta.

Thang Phi Tiếu nói:

- Phong thiếu, thủ đoạn tiểu bì nương này thực là lợi hại. Chúng ta vốn là tới đây để đập tiệm, lại bị nàng ta gài vào thế hạ phong thế này. Ta thấy hôm nay chúng ta không cần quạy nữa, thời gian còn dài, cứ thăm dò rõ ràng lai lịch của bọn chúng, lần sau hẵng tới xử lý.

Đường Phong nói:

- Xem ra chúng ta vẫn chưa đủ ác nha.

Nếu là thật ác nhân, cần gì phải để ý tới nguyên do, trực tiếp đạp đổ Túy Xuân Lâu này là được.

Trong lúc mọi người ở dưới còn đang hò hét, Đường Phong thở dài một tiếng, ngồi vào trước đàn tranh, trầm giọng nói:

- Tự bôi xấu rồi.

Sau khi gảy nên âm tiết thứ nhất, ngay sau đó, một loại âm luật khí thế hào hùng liền vang lên, trong nháy mắt một loại không khí dồn dập khẩn trương liền tràn ngập cả Túy Xuân Lâu.

Thanh âm ồn ào trong nháy mắt liền biến mất không còn gì nữa, cơ hồ mỗi người đều bị loại âm luật khanh thương hữu lực này khiến cả người căng thẳng, loại cảm giác này cũng giống như sát khí nổi lên từ bốn phương tám hướng, chỉ cần bất cẩn một chút liền rơi vào vạn kiếp bất phục.

Kèm theo tiếng đàn tranh, trong lòng mọi người không tự chủ được liền tưởng tượng ra một vùng đất cuồng phong gào thét, đao quang kiếm ảnh lóe lên không ngừng, âm thầm công kích hoặc công khai tấn công. Âm điệu lúc nhanh lúc chậm, làm người ta có một loại cảm giác nguy hiểm như đang đi trên mũi đao.

Đây là một nhạc khúc rất có lực, có thể hoàn toàn tác động tới tình cảm của người khác, không hề có chút nhu tình nào, có chăng chỉ là sát cơ.

Âm thanh càng ngày càng cao, sát khí càng ngày càng rõ ràng, mười ngón tay của Đường Phong tung bay, cả người phảng phất cũng như đắm chìm trong đó, càng không ngừng khảy dây đàn, không khí càng ngày càng nặng nề, hô hấp của mọi người càng ngày càng dồn dập, không ít người tu luyện đã điều động thực lực trong người lên, dường như mỗi giây mỗi phút đều có thể bị người khác tấn công vậy.

Một lúc sau, Đường Phong phất hai tay một cái, tiếng đàn tranh liền ngưng bặt, chỉ chốc lát sau, cảm giác hồi hộp rung mình lại theo tiếng đàn tranh dồn dập cất lên, cho tới khi lên tới đỉnh điểm thì thanh âm đột nhiên lại ngừng lại.

Mọi người yên lặng đợi chờ một hồi thật lâu, áp chế hô hấp của mình, nhưng rõ ràng, vị công tử trong gian phòng kia đã đàn xong.

- Khiến mọi người chê cười rồi.

Đường Phong chậm rãi thở ra một hơi, điều chỉnh sát khí trong người mình, nhàn nhạt mở miệng nói.

Mọi người lúc này mới như giải được gánh nặng, chỉ trong thời gian thật ngắn vừa rồi, thật sự là khiến bọn họ quá mức khẩn trương, khẩn trương tới mức cho rằng nơi này sắp sửa xảy ra một trận ẩu đả không bằng, hiện tại đã bình tĩnh lại. chỉ cảm thấy cả người mình toàn là mồ hôi lạnh.

Thi Thi cô nương và cả người trung niên phụ nhân kia đều nhìn lên vị trí gian phòng của Đường Phong, một lát sau, Thi Thi cô nương khẽ hé đôi môi đỏ mọng, ôn nhu hỏi:

- Xin hỏi vị công tử này, khúc đàn ngài vừa gảy tên gọi là gì?

- Tên của nó là thập diện mai phục.

Đường Phong đáp.

Lời kia vừa thốt ra, Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích rõ ràng cảm nhận được người trung niên phụ nhân kia liền khẩn trương, ánh mắt cũng âm trầm hơn.

- Hay cho một khúc thập diện mai phục, tiểu nữ cam bái hạ phong.

Thi Thi cô nương tán dương không keo kiệt chút nào, có thể đàn lên một khúc đàn thu hút tâm trí của nhiều người như vậy, nàng tự biệt mình vô luận là thế nào cũng không thể làm được như vậy, những nam nhân này sở dĩ bị tài đánh đàn của nàng hấp dẫn, có phần lớn là bởi vì nghĩ rằng nàng là mỹ nữ mà thôi.

- Thi Thi cô nương quá khen.

Đường Phong ngồi ở bên trong gian phòng lầu hai mở miệng nói

- Ta và ngươi đều biết nói về tài nghệ, ngươi cao hơn ta không chỉ một bậc.

Dù sao nam nhân cũng không thể tinh thông đàn hát. Đường Phong chẳng qua chỉ biết biết chút mà thôi, không thể tốt hơn Thi Thi cô nương được.

- Chẳng qua là...

- Chẳng qua là sao?

- Tâm hồn Thi Thi cô nương không ở đây, cô không thuộc về chốn phong hoa tuyết nguyệt này nên gảy đàn thì khúc nhạc tự nhiên không tương ứng ý cảnh. Còn ta thì không giống, đả đả sát sát chuyện như vậy ta làm hơn nhiều. Ta hiểu rõ sát cơ, cảm thụ được sát cơ. Như vậy một khi so sánh thì Thi Thi cô nương ngươi tự nhiên hội ở vào thế yếu.

Trên đài, hai tròng mắt Thi Thi cô nương thoáng chớp hai lần, toát ra một thần sắc kinh ngạc. Chưa bao giờ có nam nhân nào lại nói với nàng như vậy. những nam nhân tới đây tìm nàng đều mơ ước giật khăn che mặt của nàng xuống ôm nàng lên trên giường, không có người nào ngoại lệ.

Nhưng hôm nay có một người nói cho nàng biết, tim mình không ở nơi này, mình không thuộc về cái nơi này. Điều này khiến cho nàng không khỏi kinh ngạc, trong lòng cũng trở nên chua xót. Ai, tại sao hết lần này tới lần khác hắn đã lại nhìn ra, tại sao không phải là người khác? Thần sắc Thi Thi nhất thời ảm đạm rất nhiều, cười lớn nói:

- Vị công tử này thật biết nói đùa, Thi Thi là người trong phong trần nên ở nơi đây làm việc.

Vừa nói vừa chậm rãi đứng lên gỡ một đóa hoa xuống, đưa cho phụ nhân trung niên đứng bên cạnh.

Phụ nhân trung niên nháy mắt ra dấu, Thi Thi nhẹ cắn môi khẽ gật đầu, sau đó đi về phía sau đài cao, trong chốc lát liền không thấy bóng dáng.

Phía dưới mọi người nhất thời náo loạn, hô to gọi nhỏ:

- Thi Thi cô nương sao lại đi thế? Còn chưa tới nửa canh giờ mà?

Mỗi khi Thi Thi ra ngoài biểu diễn đều khoảng nửa canh giờ nhưng hôm nay vẫn chưa tới một nửa thời gian, lại đi ra, những người này làm sao đồng ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK