Cao thủ giống như Thang Phi Tiếu, cả Đế quốc Lý Đường gom lại cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Vậy mà tại Yên Liễu đã có đến ba người rồi! Việc này nếu mà để cho các thế lực khác biết, e rằng sẽ phải đỏ mắt ghen tỵ không thôi.
Tần tứ nương ở bên cạnh hạ giọng nói:
- Phong thiếu gia, bất kể tiểu nha đầu này từ đâu ra, ngươi lúc này cũng chỉ có thể xem nó như một cô bé. Một cô bé chưa có nhiều kinh nghiệm sống, trước kia sống ở trong núi nên tính tình của nó có thể có chút quái lạ, nhưng ngươi tuyệt đối phải kiên trì bồi dưỡng nó, dạy dỗ nó, đối đãi với nó như một hài tử bình thường, phải đem cái quan niệm trời đất bao la, Phong thiếu ngươi là nhát cắm thật sâu vào trong đầu nó, cứ như vậy, đối với ngươi sau này sẽ có lợi vô cùng!
Linh Khiếp Nhan cần mình dạy dỗ? Đường Phong cười khổ trong lòng một tiếng, biết chắc ba vị trước mặt này nhất định là đã nghĩ lệch đến cái chỗ nào đó rồi. Huống hồ chi, Linh Khiếp Nhan đã sớm nhận chủ, tự nhiên không cần phải “cắm vào đầu” nàng quan niệm gì nữa.
nghĩ trong lòng như vậy, nhưng Đường Phong vẫn gật đầu, nói:
- Tứ nương nói rất đúng.
- Được rồi, nha đầu này tên gọi là gì?
Thang Phi Tiếu mở miệng hỏi.
- Linh Khiếp Nhan. Ta cùng chỉ mới nghe nó nhắc đến tên mình có một lần.
- Tên thật hay!
Ba người cùng nhau tán thưởng.
- Ta còn phải hỏi con bé ít chuyện, mấy vị có việc gì thì cứ tự nhiên.
Đường Phong đứng dậy, gọi Linh Khiết Nhan một tiếng:
- Lại đây.
Linh Khiếp Nhan ngẩng đầu nhìn Đường Phong một chút, sau đó từ trên ghế thái sư nhảy xuống, ngoan ngoãn bước tới bên cạnh Đường Phong.
Thấy một màn như vậy, đám Thang Phi Tiếu cũng rất hài lòng. Xem ra Phong thiếu nói không sai, tiểu nha đầu này đúng là sẽ không làm hại gì đến hắn, nếu không làm sao lại nghe lời như vậy chứ?
Đợi Đường Phong dắt Linh Khiết Nhan đi vào phòng rồi, Thang Phi Tiếu lau miệng, cảm khái:
- Phong thiếu chuyến này phát tài rồi! Một lần vào núi lại có thể vác về đây một bảo bối như vậy!
Đoạn Thất Xích cũng giật theo:
- Đúng vậy , ngay cả lão Đoạn ta cũng phải đỏ mắt, cấp bảy đó! Lý Đường Đế quốc bao nhiêu năm rồi không có thất giai xuất hiện rồi! Mang theo con bé, trong Lý Đường Đế quốc này Phong thiếu gia hoàn toàn có thể hoành hành vô kỵ.
Tần tứ nương cười nói:
- Ta đoán chừng ngày hôm qua bầy thú tấn công rồi đột nhiên rút lui mà không ai lý giải được, căn bản không giống như lời Phong thiếu gia nói, mà chính là có liên quan với tiểu nha đầu này.
- Có đạo lý!
Thang Phi Tiếu gật đầu.
- cũng chỉ có con bé mới có thể lệnh cho Khiếu Thiên Lang và quần thú được.
Chẳng qua, ba người tự cho là suy đoán của mình chính xác, nhưng sự thật cũng chỉ là suy đoán sai lầm, mọi chuyện căn bản không hề giống như bọn họ tưởng tượng.
Đường Phong dắt Linh Khiếp Nhan vào trong phòng, sau đó khép cửa phòng lại.
Đường Phong hùng dũng ngồi xuống ghế, Linh Khiếp Nhan giống như trẻ nhỏ làm sai chuyện đứng trước mặt hắn, hai tay nhỏ nhắn không ngừng quấn lấy nhau, mí mắt lim dim, lén lén ngáp một cái.
- Nói cho ta xem rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì đi.
Đường Phong mở miệng hỏi.
Linh Khiếp Nhan ngẩng đầu sợ hãi nhìn Đường Phong, hai hàng lông mi thật dài khẽ chớp, vẻ mặt giống như oan ức thấu trời, nũng nịu nói:
- Có chuyện gì xảy ra sao? Phong ca ca, người ta bây giờ mệt lắm, muốn ngủ!
Đường Phong đập ghế cái rầm:
- Đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa ta, còn không mau khai thật ra?
- Vậy người muốn người ta nói gì?
Linh Khiếp Nhan chỉ nhảy hai ba bước đã tới trước mặt Đường Phong, nghiêng người ngồi lên đùi Đường Phong, hai cánh tay nhỏ nhắn níu lấy y phục của hắn, chiếc mũi nhỏ giống như chú chó nhỏ dùng sức ngửi ngửi không ngừng trên người Đường Phong.
Đường Phong bất đắc dĩ vuốt vuốt trán, một tay kéo tay con bé ra khỏi cổ, đẩy con bé ngồi nghiêm chỉnh trước mặt, sau đó nghiêm túc nhìn con bé, hỏi:
- Nói cho ta biết, chuyện gì đã xảy ra với thân thể này của ngươi? Đừng hòng nói dối ta, cái thân thể này của ngươi hoàn toàn không có bất cứ đặc thù nào của âm hồn cả, ngược lại ta còn cảm giác đượccó chút quen quen.
Linh Khiếp Nhan ngáp dài một tiếng, đáp:
- Nếu ta nói cho ngươi rồi thì ngươi không được mắng ta.
- Nói đi.
Đường Phong gật đầu.
- Thực ra thì... Thực ra thì thân thể mà ta đang trú ngụ chính là của Tiểu Thiên, ta chỉ mượn dùng mà thôi.
Linh Khiếp Nhan vừa nói, vừa lén nhìn thần sắc trên mặt Đường Phong.
- Tiểu Thiên là ai?
Đương Phong ngạc nhiên.
- Khiếu Thiên Lang!
Giọng nói của Linh Khiếp Nhan đã bé đến mức không thể bé hơn được nữa, nhỏ xíu như tiếng muỗi kêu.
Khóe miệng Đường Phong nhất thời co giật, dùng tay ôm lấy mặt, lẩm bẩm liên hồi:
- Ta đã sớm biết rồi mà, ta phải sớm nhận ra rồi chứ.
Lúc trước tinh hồn Linh Khiếp Nhan có thể mượn thân thể của Khiếu Thiên Lang, biến thành hình dạng thiếu nữ, mà Linh Khiếp Nhan sau khi dung hợp hai sợi tinh hồn, tự nhiên cũng có thể làm được chuyện như vậy.
- không phải ta đã nói không được để cho nó đi theo ta rồi sao?
Gương mặt Đường Phong chất đầy vẻ bất đắc dĩ, thực lực bản thân mình bây giờ thấp như vậy, nếu Khiếu Thiên lang thực sự ở bên cạnh thì sẽ có chuyện phiền toái.
- Nhưng mà, chuyện này nếu ngươi không nói, ta không nói, người khác sẽ không thể nào biết được thân thể ta chính là của Tiểu Thiên. Cũng giống như Bất Phôi Giáp vậy, không phải ngươi hiện tại cũng đã mặc lên người rồi đó sao?
Linh Khiếp Nhan chu môi giải thích.
Đường Phong nghe xong liền sửng sốt, đúng vậy a. mình một mực lo lắng người khác thấy Khiếu Thiên Lang đi theo mình, nhưng nếu thân thể của một cô bé lại là Khiếu Thiên Lang thì sao?
chỉ cần người ngoài không biết được, vậy thì mình còn phiền toái gì kia chứ? Hóa ra vừa rồi mình chỉ nghĩ quẩn mà thôi.
Đường Phong ngẫm nghĩ một hồi, liếc nhìn Linh Khiếp Nhan, hỏi:
- Hôm qua sau khi ta cự tuyệt ngươi, ngươi đã nảy ra cái quỷ kế này sao?
Nếu không phải, Khiếu Thiên Lang làm sao lại biết điều như vậy, trực tiếp dắt đàn thú trở về Khúc Đình Sơn kia chứ?
Linh Khiếp Nhan le lưỡi, quan sát sắc mặt Đường Phong, e dè nói:
- Phong ca ca, vậy là ngươi đồng ý rồi đúng không?
Đường Phong gật gật:
- ngươi cũng đã nghĩ ra được biện pháp xử lí lưỡng toàn kỳ mỹ như vậy rồi, ta còn không đồng ý cái gì kia chứ? Chẳng qua ngươi chiếm cứ thân thể người khác như vậy, bộ Khiếu Thiên Lang không có ý kiến gì sao?
Linh Khiếp Nhan lắc lắc đầu, nói:
- Yên tâm, Tiểu Thiên từ lúc mới sinh ra đã ở cùng một chỗ với ta rồi, chúng ta chính là tỷ muội tốt!
Đường Phong nghe xong kinh ngạc một hồi lâu, thầm nghĩ cái con Khiếu Thiên Lang hung mãnh tột cùng kia lại là sói cái sao?
Linh Khiếp Nhan tiếp tục nói:
- Hơn nữa, đã rất lâu rồi ta chưa có sống qua cuộc sống chân thật như vậy, lâu nay vẫn chờ đợi bên trong Bất Phôi Giáp, lần này khó lắm mới có cơ hội thế này, ta dĩ nhiên phải ra ngoài hóng gió một chút rồi.
cũng chính vì vậy, Khiếu Thiên Lang hôm qua sau khi nhận được ám hiệu của Linh Khiếp Nhan liền dắt theo đàn thú trở về Khúc Đình Sơn, sau đó một mình lén lút trốn xuống, đợi tới lúc đêm khuya vắng người, lặng lẽ lẩn vào Thiên Tú, mò vào tới tận phòng Đường Phong. Tiếp theo đó thì theo lý mà làm, Đường Phong sáng sớm thức dậy thấy Linh Khiếp Nhan đột nhiên xuất hiện trước mặt mình thì bị do cho kinh phách, còn cho là mình đang nằm mơ.
- Sau này nếu ngươi quay trở lại bên trong Bất Phôi Giáp thì thân thể này sẽ ra sao?
Đường Phong hiện tại phải hỏi cho rõ ràng, hỏi cho thật kỹ, cũng cần phải nắm bắt hết tất cả tình huống bất ngờ ngoài dự tính có thể xảy ra.
Nếu như tinh hồn của ta trở lại bên trong Bất Phôi Giáp, Tiểu Thiên đương nhiên sẽ khôi phục lại nguyên hình.
Linh Khiếp Nhan đáp.
- Bất quá ngươi cũng không cần phải lo lắng, nó có thể hóa nhỏ lại, như vậy thì không ai có thể phát hiện ra được rồi.
Đường Phong gật gù, mới đây hắn còn đang nghĩ tới, với cái thân thể như một ngọn núi nhỏ của Khiếu Thiên Lang thì rốt cuộc làm thế nào lại chui được vào phòng của mình. Nếu như nó có thể thu nhỏ lại thì thật là tốt, ai ai cũng đã biết đến Khiếu Thiên Lang, nhưng không ai biết được Khiếu Thiên Lang có thể hóa nhỏ, đến lúc đó chỉ cần nó không tự mình để lộ ra là được rồi.
- Đúng rồi, sao bây giờ ta có cảm giác như ngươi có khí chất hơn trước rất nhiều, nguyên nhân là do sau khi dung hợp à?
Linh Khiếp Nhan chớp chớp mắt, gật đầu:
- Dĩ nhiên. Một phần tinh hồn mang phần lạnh lùng của ta, sau khi dung hợp tự nhiên sẽ nảy sinh một chút biến hóa, hơn nữa, lúc này gương mặt của ra lúc này... thoạt nhìn có phải là có chút ngây ngốc hay không?
- Thật ra cũng không chỉ là ngốc, mà còn có chút ngơ ngác nữa. Bất quá không sao cả, cũng là biểu hiện đặc thù ở cái lứa tuổi này của ngươi.
Vốn Đường Phong còn muốn câu thông cùng với Linh Khiếp Nhan một chút, dù sau từ sau khi dung hợp hắn vẫn chưa thử lần nào. Bất quá Lâm Nhược Diên lại tìm đến, làm đảo lộn kế hoạch của Đường Phong.
Hôm qua sau khi tỉnh lại, Lâm Nhược Diên cũng đã biết được Đường Phong không có gì đáng ngại, gánh nặng trong lòng cũng đã được gỡ xuống, chẳng qua hôm nay vẫn phải sang đây hỏi thăm một chút, nhân tiện cũng có vài chuyện muốn nói cùng Đường Phong.
Chợt nhìn thấy Linh Khiếp Nhan, Lâm Nhược Diên cũng lập tức ù ù cạc cạc, không rõ ra làm sao, bởi vì ngày hôm qua, lúc nàng còn ở Yên Liễu thì vẫn chưa thấy tiểu cô nương này.
Lâm Nhược Diên không có bản lãnh cao như đám Thang Phi Tiếu, dù sao nàng cũng chỉ vừa mới tấn chức Thiên giai trung phẩm mà thôi, tất nhiên là không cách nào nhìn ra được Linh Khiếp Nhan không hề giống người bình thường một chút nào, chỉ cảm thấy tiểu cô nương này nhìn rất đáng yêu.
Đối với những lời hỏi han của Lâm Nhược Diên, Đường Phong cũng đành phải nói dối để ứng phó cho qua chuyện, Lâm Nhược Diên không quá tin, nhưng trẻ con lớn lên thường có chút bí mật, nàng tự nhiên sẽ không cố gặng hỏi.
Trong bữa cơm trưa ở Yên Liễu các, biểu hiện Linh Khiếp Nhan khiến cho tất cả mọi người đều phải cảm thấy buồn cười, thoạt nhìn con bé cao quý hệt như một tiểu công chúa, nhưng tới lúc ăn thì lại giống như một tiểu ăn mày vậy, hai tay nhỏ nhắn bốc lấy thức ăn, không ngừng đút vào miệng, mà, trên khuôn mặt phúng phình dính đầy dầu mỡ, bộ dáng khi ăn uống còn ăn đứt với Đường Phong.
Như vậy cũng không trách được con bé, nhiều năm như vậy rồi con bé mới được hít thở không khí trong lành, mới được trải qua cuộc sống thật sự.
Hiện tại có đồ ăn ngon. tất nhiên là muốn ăn thử một phen rồi.
ăn cơm xong. Lâm Nhược Diên kéo Đường Phong vào trong nhà, mở miệng nói:
- Phong nhi, cô cô phải rời khỏi Thiên Tú vài ngày, con phải tự chiếu cố mình cho tốt, việc tu luyện nếu có gì không hiểu thì cứ đi hỏi Thang tiền bối hoặc Đoạn tiền bối, bọn họ đều có thể chi bảo cho con.
Đường Phong ngạc nhiên, hỏi lại:
- Cô cô muốn đi đâu?
Lâm Nhược Diên đáp:
- Đi tới Cự Kiếm môn một chuyến, ở đó có chút phiền toái nhỏ, cần ta đích thân đi xử lý.
- Có nguy hiểm gì hay không ?
Đường Phong nhíu mày, hỏi tiếp.
Cự Kiếm Môn bị tiêu diệt, Thiên Tú cũng không đi thu lấy địa bàn vốn thuộc về Cự Kiếm môn, bởi vì Thiên Tú còn chưa có năng lực này! Chẳng qua theo đề nghị của Đường Phong và Thang Phi Tiếu, Thiên Tú vẫn chiếm cứ địa phận vốn là tông môn sở tại của Cự Kiếm môn, tại đó thành lập một phân tông của Thiên Tú, chỉ chiếm lấy một bộ phận phạm vi không tới hai mươi dặm, mục đích chủ yếu cũng chỉ là thu đồ đệ, tìm một số mầm non ưu tú để đưa về Thiên Tú bồi dưỡng.
Mặc dù nói danh tiếng hiện tại của Thiên Tú như mặt trời ban trưa, nhưng việc này vẫn là cần thiết, cũng không thể hy vọng ngồi chờ đám hạt giống ưu tú đó tự mình tìm tới cửa được.
Ngày đó trách nhiệm này được giao cho Dịch Nhược Thần, nhưng trước đó, nơi đó có chút phiền toái nhỏ, truyền tin trở lại báo Lâm Nhược Diên đích thân đi một chuyến. Nhưng lúc đó tình trạng bản thân Lâm Nhược Diên không được tốt, nào còn tâm trạng đi tới Cự Kiếm môn?
Thiên Tú tổng cộng chỉ có hai Thiên giai, Bạch Tố Y tự nhiên là không thể đi, thân là người đứng đầu một tông, cần phải tọa trấn Thiên Tú tông. Lâm Nhược Diên cũng không đi, chuyện này liền trì hoãn tới tận bây giờ.
mãi cho đến hôm nay, Đường Phong trở lại, Lâm Nhược Diên mới chuẩn bị đi qua.
nghe Đường Phong hỏi, Lâm Nhược Diên khẽ cười một tiếng:
- Không có nguy hiểm gì đâu. Phong nhi đừng lo lắng, cô cô đi xử lý một hồi là có thể quay về.
Khẽ vuốt gương mặt Đường Phong, Lâm Nhược Diên thở dài:
- Phong nhi, những lời con nói hôm qua rất đúng, ta trước tiên là trưởng lão của Thiên Tú, sau đó mới là cô cô của con. Trước kia cô cô quá ích kỷ, nhưng mà sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, ta đã suy nghĩ cẩn thận rồi. Một bông hoa mọc trong nhà, vĩnh viễn sẽ không chịu nổi gió táp mưa sa. Phong nhi từ nhỏ đến lớn chỉ một mực ở trong Thiên Tú, chưa từng thấy sóng gió bên ngoài, lần này chẳng qua chỉ một lần đi đến Khúc Đình sơn thôi mà ta đã lo đến mất ăn mất ngủ như vậy. Cô cô sau này sẽ không như vậy nữa, Phong nhi, sau này nếu như con có rời khỏi..cô cô cũng sẽ không như vậy nữa.
Đường Phong nghe xong liền cảm thấy có chút xấu hổ, trong lòng lại ấm áp vô cùng, có lòng muốn nói cho người biết thân phận chân thật của Linh Khiếp Nhan, muốn nàng sau này không còn phải vì sự an toàn của mình mà lo lắng bất an nữa, nhưng lời ra đến tận cửa miệng, Đường Phong lại đành nuốt xuống.
chuyện tình Cự Kiếm môn bên kia đã trì hoãn rất lâu rồi, lần này Lâm Nhược Diên tới chính là muốn tạm biệt Đường Phong, nhân tiện nói rõ nơi mình sẽ đi. Nói xong. Lâm Nhược Diên cũng rời đi.
Đường Phong muốn tự mình đưa tiễn, nhưng lại bị nàng cự tuyệt, bởi vì hôm qua Đường Phong chịu thương, Lâm Nhược Loan muốn hắn nghỉ ngơi cho thật tốt.
Lâm Nhược Diên đi rồi, Đường Phong đứng trước cửa Yên Liễu các sờ sờ cằm, sau đó quay đầu vào trong, nói:
- Ta đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Tiếu thúc hỏi:
- Chuyện gì?
Đường Phong phủi phủi y phục trên người, nói:
- Y phục trên người của ta này ... là ai giúp ta thay vậy? Hơn nữa ta còn nhớ, hôm qua trước khi ngủ người ta cũng đen thùi lùi, là ai lau giúp ta?
Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích nhìn nhau một cái, cả hai đồng thời treo trên mặt một nụ cười hèn mọn.
Đường Phong vô cùng lúng túng:
- Chẳng lẽ là Bảo Nhi, Mộng Nhi?
Hai nha đầu đang chăm sóc cho Linh Khiếp Nhan và Manh Manh vừa nghe được, sắc mặt nhất thời đỏ bừng bừng, khẽ gắt một tiếng, đồng thanh la lên:
- Đừng có mơ!
Hai nha đầu nói đúng, mặc dù là thị nữ của Đường Phong nhưng cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ từng làm qua chuyện thân mật tới như vậy, dù sao các nàng cũng không còn nhỏ.
Đương Phong đưa mắt nhìn về phía Tần tứ nương, Tứ Nương liếc xéo:
- lão nương cũng không bao giờ làm như vậy.
- Không phải chứ?
Đường Phong ôm vẻ mặt đau khổ nhìn về phía hai đại Sát Thần.
Tiếu thúc trợn mắt nhìn Đường Phong một cái:
- lão Thang ta lớn tuổi tới như vậy nhưng cũng chưa từng lau rửa cho người khác như vậy, lần này vì Phong thiếu gia ngươi mà chịu không ít đau khổ.
Đoạn Thất Xích đứng ở một bên gật đầu thật mạnh:
- Đúng vậy đúng vậy! lão Đoạn ta còn phải thay tới mấy cái khăn bông, đem thân thể mấy tháng không lau rửa của ngươi vệ sinh sạch sẽ.
Tiếu thúc lại nói:
- Chẳng qua là, Phong thiếu, cái thứ trên người ngươi đó....
Tham gia: Jul 2011
Bài gởi: 10,312
Thời gian online: 3 tuần 6 ngày 10 giờ
Xu: 70,929
Thanks: 549
Thanked 53,235 Times in 2,658 Posts
Vô Thường
Tác giả: Mạc Mặc
Chương 179: kể chuyện cổ tích!!!
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn
Đả tự: Thụy An An -
Lúc Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích thay y phục cho Đường Phong liền phát hiện bộ nội giáp trên người hắn có điểm rất đặc biệt, đây tuyệt đối là một kiện bảo bối.
Bất quá dù sao đây cũng là đồ của Đường Phong, hai người nghiên cứu một hồi, cũng không tìm ra được gì nên cũng mặc kệ nó, lại tiếp tục mặc lại cho Đường Phong.
nghe được câu hỏi của Tiếu thúc, Đường Phong cười hắc hắc, vẻ mặt lộ ra vẻ đắc ý:
- Các ngươi không biết đâu, lần này ta tới Khúc Đình sơn gặp được nhiều chuyện ly kỳ lắm.
Tinh thần của Tiếu thúc và Đoạn thúc lập tức tỉnh táo, vươn cổ ra hỏi:
- Bọn ta lâu rồi không được nghe cố sự.
Đường Phong nói:
- Ta vốn cùng chỉ muốn đi dạo bên ngoài Khúc Đình sơn một chuyến, vừa tu luyện vừa tìm kiếm hoa cỏ lạ nào đó. Vòng tới vòng lui mới phát hiện là mình đã lạc đường. Càng đi vào trong thì càng kỳ lạ, kết quả là đã đi tới chỗ của một đám linh thú cấp bốn!
Thang Phi Tiếu lập tức hút một ngụm khí lạnh. Linh thú cấp bốn chính là tương đương với Địa giai hạ phẩm, hơn nữa không phải một con mà là một đám.
- Ta không cẩn thận nên bị chúng nó phát hiện, sau đó chúng lại truy sát ta. Thiếu gia ta bị dọa nên chạy bữa, bị ép chạy tới bên một vách núi cao.
- Đợi một chút!
Đoạn Thất Xích trầm giọng nói:
- Tiếp theo có phải ngươi ôm một loại tâm tình sĩ khả sát bất khả nhục, vẻ mặt cương nghị, không biết sợ chết là gì nhảy xuống vách núi, kết quả là vận khí quá tốt, lại bị một cây đại thụ cản lại, may mắn bảo toàn tính mạng. Ở dưới vách núi, ngươi phát hiện ra một sơn động, trong sơn động có một bộ hài cốt. Tiếp theo thì ngươi tìm được bộ tiểu nội giáp này ở đó, ngoài ra còn có vô số linh đan diệu dược và công pháp bí hiểm hiếm có trên đời này chứ gì?
Đường Phong ho nhẹ một tiếng:
- Đoạn Thúc, sao ngươi lại biết được?
Thang Phi Tiếu liếc mắt:
- Phong thiếu gia, loại chuyện thế này có cũ lắm không hả?
- Nhưng đây là sự thật mà!
Đường Phong mặt không đổi sắc, vừa đưa tay ra sau móc móc một hồi, liền lấy ra một viên nội đan của linh thú cấp sáu:
- Nhìn đi, linh đan diệu dược hay công pháp hiếm thế gì đó thì ta không tìm được, chính là thiếu gia ta tìm được thứ đồ chơi này.
Linh Khiếp Nhan vốn đang im lặng ngồi bên kia, ngay lúc Đường Phong lấy viên nội đan này ra, nàng ta lại giật nảy mình, nhảy xuống từ trên ghế, chậm chạp chạy tới bên cạnh Đường Phong, hai bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt thành quyền, càng không ngừng kêu réo tên Đường Phong, ngoài miệng thanh thúy mắng:
- Phong ca ca, ngươi đúng là bại hoại, vô liêm sỉ, sao ngươi lại mang cái này về đây?
Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích rụt đầu lại, nghĩ thầm Phong thiếu gia cũng thật là thần nhân! Dám lấy ra nội đan của linh thú ngay trước mặt nha đầu này, đây không phải tự mình tìm tai họa thì là gì?
- Cái gì hả, làm gì vậy?
Đường Phong không biết vì sao mình lại bị đánh, một tay ôm lấy Linh Khiếp Nhan vào lòng. nghi hoặc hỏi, không cho con bé tiếp tục cử động nữa.
Linh Khiếp Nhan vô cùng tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái chứ không hề lên tiếng.
Thang Manh Manh ôm Đậu Đậu chậm rãi đi tới, nhìn Đường Phong, lại nhìn Linh Khiếp Nhan, vẻ mặt nhăn nhó, nhếch cái miệng nhỏ suy nghĩ cả nửa ngày, lúc này mới vung nắm đấm nhỏ xíu ra nhẹ nhàng gõ một cái lên đầu Đường Phong, sau đó lại kéo Linh Khiếp Nhan trở về.
Đường Phong oan uổng muốn chết:
- Tại sao hai nha đầu đều muốn đánh ta?
Thang Phi Tiếu không biết nên khóc hay nên cười:
- ngươi đáng đánh!
Đoạn Thất Xích đứng bên cạnh cũng gật đầu liên hồi.
- Bất quá....
Vẻ mặt Thang Phi Tiếu lập tức nghiêm túc lại, đưa tay cầm lấy nội đan trên tay Đường Phong, xem xét mọt hồi, chân mày liền nhướng lên, sợ hãi nói:
- Đây là nội đan của linh thú cấp sáu!
- Thứ này có tác dụng gì không?
Đường Phong hỏi.
- Tác dụng rất lớn đó!
Thang Phi Tiếu nghiêm túc nói:
- Nếu tìm được cách để hút được năng lượng bên trong nội đan thì có thể khiến thực lực của bản thân tăng vọt. Ngoài ra, thứ này còn có thể dùng để chế thuốc, luyện chế các loại đan dược trân quý! Phong thiếu gia, mấy thứ này ngươi nên cất kỹ, đừng để cho người khác thấy được. Thứ đồ quý như vậy, nếu bán đi thì ít nhất cũng phải được mấy trăm vạn!
Đường Phong đau lòng một phen:
- Đắt như vậy sao?
Lúc ở trong thú mộ mình đã hấp thu không biết bao nhiêu viên nội đan. Nếu đống đó mà đổi thành tiền thì mình ở trong thú mộ đã phá hết bao nhiêu tiền của rồi? Đường Phong lập tức có cảm giác uất nghẹn.
- Hơn nữa còn là hoàng kim!
Đoạn Thất Xích xát thêm muối vào vết thương lòng của Đường Phong.
Linh thú cấp sáu, ít nhất cũng tương đương với một cao thủ Thiên giai trung phẩm, là kết tinh tinh khí của một cao thủ Thiên giai trung phẩm sau khi chết, nên cái giá này cũng không phải quá đáng. Hơn nữa, thứ đồ chơi này còn có thể hét được với giá cao hơn.
Thang Phi Tiếu ghen tị không thôi nhìn Đường Phong:
- Phong thiếu gia, đừng nói là ngươi thật sự rơi xuống vách núi, sau đó tìm được hai bảo bối này đó chứ?
Đường Phong thật thà nói:
- Ngươi thấy ta giống như đang nói dối sao?
Đoạn Thất Xích tức giận bất bình đứng dậy:
- lão Thang, năm đó hai người chúng ta cũng rớt xuống vách núi, tại sao ngoại trừ một thân trọng thương ra thì một cọng lông cũng không thấy hả?
Thang Phi Tiếu thở dài một tiếng:
- Chỗ chúng ta rơi xuống là nơi khác!
Cái này thật đúng là người so với người, tức chết người mà! Phong thiếu gia ơi là Phong thiếu gia, ngươi muốn bọn ta khinh bỉ ngươi thế nào đây?
Mấy người còn đang cười nói, nhưng chưa hưởng được cảnh thanh nhàn này được lâu thì bên ngoài Yên Liễu các đột nhiên lại truyền tới tiếng bước chân. Đường Phong lập tức nhét nội đan vào trong Mị ảnh không gian.
Đoạn Thất Xích cười khẽ một tiếng:
- Tiểu tử kia lại tới nữa rồi.
-Ai?
Đường Phong hỏi.
- Còn có thể là ai?
Thang Phi Tiếu nhìn về phía cửa mà chép miệng, Đường Phong quay đầu nhìn lại liền thấy Vu Trung đi tới dưới sự dẫn dắt của một đệ tử Thiên Tú. Trong nháy mắt nhìn thấy Vu Trung, Đường Phong đột nhiên nhớ lại trước khi mình tới Khúc Đình sơn đã dặn dò hắn phải làm vài việc trong Tĩnh An thành, không biết bây giờ tình hình thế nào rồi.
Sau khi Đường Phong đi rồi, Vu Trung hầu như cách nửa tháng đều tới Yên Liễu các một lần, bởi vì hắn ta là nam nhân, cho nên mỗi lần tới đều được một đệ tử Thiên Tú đưa đi.
Mà hắn tới đây không phải vì chuyện gì khác, chỉ vì muốn học được kỹ xảo dùng đao của Đoạn Thất Xích. Đoạn Thất Xích sẽ không nhận hắn làm đồ đệ, cũng chưa từng dạy hắn thứ gì.
Vu Trung cũng không cưỡng cầu, mỗi lần tới Yên Liễu các cũng chỉ đi theo Đoạn Thất Xích, nhìn hắn làm món ăn như thế nào, dùng dao ra sao, còn mình đứng một bên tự lĩnh ngộ.
Qua vài lần, khả năng nhận thức và lĩnh ngộ của Vu Trung đối với đao pháp cũng trực tiếp tăng lên vài bậc. Tuy rằng cảnh giới vẫn là Địa giai, nhưng chỉ cần có một thanh đao trong tay thì khả năng chiến đấu mà hắn có thể phát huy ra được đã cường đại hơn lúc trước gấp mấy lần.
Nhưng lần này hắn tới không phải vì tìm Đoạn Thất Xích! Mà chính là tới tìm Đường Phong. Ngày hôm qua Đường Phong trở về, gây ra động tĩnh lớn như vậy ở chân núi Khúc Đình sơn, nên có rất nhiều người thấy được, người có lòng chỉ cần nghe ngóng một chút thì cũng biết là Đường Phong đã trở lại.
Xét cho cùng, Vu Trung cũng là thủ hạ của Đường Phong, hắn đã trở lại thì đương niên Vu Trung phải tìm hắn để báo cáo những chuyện đã xảy ra mấy tháng nay.