Mục lục
[Dịch] Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Đường Phong nghiêm túc trầm giọng nói.

Thượng tiền bối mở ra mí mắt suy yếu, lúc thấy Đường Phong, sắc mặt vốn tại nhợt đột nhiên hiện lên một tia ửng hồng, không chỉ có như vậy, đôi mắt lờ mờ cũng chậm rãi trở nên sáng sủa không ít.

Một lát sau, thần sắc Thượng tiền bối dĩ nhiên chuyển biến tốt đẹp rất nhiều, sắc mặt hồng nhuận, đôi mắt sáng sủa, đến ngay cả khí tức lúc trước như có như không nay cũng trở nên ổn định. Một vài cao thủ Linh Giai đang đứng xung quanh giường nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi vừa mừng rỡ vừa lo lắng.

Xung quanh lông mày Đường Phong nhíu chặt, hắn biết đây là hồi quang phản chiếu. Một người lúc trước khi chết, tiềm lực sinh mạng hoàn toàn bộc phát ra, sẽ làm cho hắn thoạt nhìn giống người bình thường, thế nhưng dấu hiệu này duy trì liên tục không được bao lâu, một ngày nào đó sinh mệnh lực bị thiêu đốt sạch sẽ, sẽ là lúc người đó phải chết.

- Tiền bối, có phải ngài có điều gì muốn căn dặn vãn bối?

Đường Phong hỏi thăm cẩn thận từng li từng tí, thực sự hắn không hiểu tại trước lúc sống chết vì sao Thượng tiền bối lại muốn gặp mình. Tuy rằng mình rất bội phục lão đầu này, nhưng trước đây cũng chưa từng gặp gỡ, lại càng không có giao tình.

- Ừ!

Thượng tiền bối nhẹ nhàng nâng lên thân thể, chậm rãi ngồi dậy.

- Tiền bối...!

Đám người Đường Ngạo quá sợ hãi, trên người Thượng tiền bối có bao nhiêu vết thương nặng, máu tươi vẫn chảy liên tục, tuy rằng đã bôi thuốc nhưng cũng không chuyển biến tốt đẹp được bao nhiêu, căn bản không thể lộn xộn.

Thượng tiền bối giơ lên cánh tay khô gầy, ý bảo mọi người tránh ra, thấp giọng nói:

- Không sao!

Vừa nói vừa đứng lên, trong nháy mắt quần áo tràn ra đầy máu đỏ.

Ánh mắt Thượng tiền bối sáng quắc, nhìn chằm chằm vào Đường Phong, sau đó mỉm cười nói:

- Tiểu tử kia, tiểu lão nhi muốn ngươi theo ta đi một nơi.

- Tiền bối có lệnh, vãn bối cam tâm tình nguyện cống hiến sức lực.

Đường Phong gật đầu.

- Tốt, đi theo ta.

Thượng tiền bối rất thỏa mãn với thái độ của Đường Phong, lúc nói xong liền đi thẳng tắp ra ngoài.

Đi tới bên ngoài, một đoàn cao thủ Linh Giai đang đứng đợi đồng thời hô:

- Ra mắt Thượng tiền bối.

Thượng tiền bối sờ sờ chòm râu dài của mình, nhìn lướt qua mọi người, mỉnh cười trêu:

- Đã rất lâu tiểu lão nhi không xuất thế, không nghĩ tới còn có người nhớ đến, lòng ta cảm kích vô cùng. Bất quá vừa mới kết thúc đại chiến, các ngươi nên làm gì thì đi làm gì đi, giải tán đi, không cần phải ở lại chỗ này.

Dứt lời, Thượng tiền bối đi về phía trước, Đường Phong cũng theo sát sau đó.

- Thượng tiền bối...

Đường Ngạo ở sau lưng gọi một tiếng, nhưng vừa nói ra khỏi miệng liền dừng lại

Thượng tiền bối ngừng lại bước đi, cất cao giọng nói:

- Linh Mạch Chi Địa không nhỏ, lão nhi cũng là người của Linh Mạch Chi Địa, nếu có duyên, tự nhiên còn có thể có người thủ linh, về điểm này các người đừng lo.

Trong lòng mọi người giật mình, bây giờ mới hiểu được, vốn lúc trước lo lắng Thượng tiền bối thực sự đã đến tỉnh cảnh dầu hết đèn tắt hóa ra thực sự là như vậy, bằng không làm sao tiền bối lại nói ra những lời này.

Không đợi mọi người có phản ứng gì, Thượng tiền bối đã triển khai thân pháp, chạy ra ngoài.

Cảnh giới Linh Giai trung phẩm, một khi tốc độ bộc phát tương đối kinh khủng, Đường Phong liều mạng dùng hết toàn lực, cũng chỉ có thể miễn cưỡng bảo trì cự ly với Thượng tiền bối, ngược lại bản thân đối phương chịu thượng nặng, mặt không hồng, tim không đận vẫn lững thững chạy đi, rất bình thường.

Rời khỏi Đường gia bảo, Thượng tiền bối nhằm một phương hướng chạy một mạch về phía đó. Dọc theo đường đi hắn cũng không nói chuyện cùng Đường Phong, Đường Phong cũng chỉ buồn bực đi theo phía sau hắn trong lòng không ngừng suy đoán rốt cuộc vì sao Thượng tiền bối lại tìm đến chính mình.

Mỗi cách một khoảng, trên mặt đất lại hiện ra một bãi máu màu đỏ tươi, đó là máu từ trên người Thượng tiền bối chảy xuống.

Một ngày trôi qua, tốc độ Thượng tiền bối chậm lại không ít, Đường Phong đuổi theo càng dễ dàng rất nhiều.Đợi đến ngày thứ hai, loại tình huống này càng thêm rõ ràng, ngày thứ ba nét mặt hồng nhuận của Thượng tiền bối biến mất, thay vào đó là càng thêm tái nhợt so với lúc trước, Đường Phong chỉ có thể nâng theo tiền bối cùng nhau đi về phía trước.

Thế nhưng tiếp tục đi tới, Đường Phong phát hiện tuyến đường này có chút quen thuộc, dường như trước kia đã đi qua.

- Gần đến rồi.

Sang đến chạng vạng ngày thứ ba, trước mặt xuất hiện một mảnh rừng rậm, Thượng tiền bối thì thào nói ra một câu đầu tiên.

Đường Phong ngẩng đầu nhìn lại, trong lòng nghĩ, phía trước, sẽ không phải là? Sự thực đã chứng minh suy đoán của Đường Phong là chính xác, khi hai người đi qua rừng rậm, trước mắt xuất hiện một vách núi sâu đến trăm trượng, xung quanh mây trắng lượn lờ. Đường Phong mới nhớ tới cảnh sắc này có chút quen thuộc.

Bởi vì một năm trước, hắn và Âu Dương Vũ đuổi nhau, đã từng chạy qua đoạn đường này rồi.

- Ồ, Vân Hải Chi Nhai?

Đường Phong thất thanh nói.

- Hiểm địa lớn nhất Linh Mạch Chi Địa.

Thượng tiền bối đứng ở bên cạnh vách núi, giống như về tới nhà, sắc mặt dĩ nhiên lại khôi phục vài phần:

- Thế nhân chỉ biết nơi đây là hiểm địa, nhưng ngoại trừ mấy gia chủ của các đại gia tộc ở ngoài, lại không người hiểu được, Linh Mạch ở trong Vân Hải Chi Nhai.

Đường Phong vô cùng ngạc nhiên, hai mắt không dám tin nhìn Thượng tiền bối.

Linh mạch! Một linh mạch, một phương thiên địa! Từng Linh Mạch Chi Địa đều có linh mạch của mình, linh mạch sản xuất linh thạch, cung cấp cho người tu luyện sử dụng, về điểm này Đường Phong đã biết từ sớm. Trong Bạch Đế Bí Cảnh cũng có linh mạch, nhưng hắn lại không biết linh mạch rốt cuộc ở chỗ nào.Ở đây cũng có linh mạch, lúc trước trong lúc hiếu kỳ hắn đã từng hỏi qua Đường Đỉnh Thiên, thế nhưng dĩ nhiên Đường Đỉnh Thiên cũng không biết.

Mỗi mười năm lại có một lần gia tộc đại bỉ, tranh đoạt top 10, sẽ được phân chia linh thạch trong mười năm sản xuất ra. Về phần những linh thạch này là từ đâu mà có, không người nào biết.

Mọi người chỉ biết là, cứ cách mười năm, nhất định sẽ xuất hiện một số lượng lớn linh thạch, phần phối cho các gia tộc.

Thế nhưng hiện tại nghe ý tứ trong lời nói của Thượng tiền bối, tại trong Linh Mạch Chi Địa, chỉ có một ít người biết được ở dưới Vân Hải Chi Nhai có linh mạch, linh thạch mười năm xuất hiện một lần, hẳn là do Thượng tiền bối làm ra, để gia chủ các đại gia tộc vận chuyển về.

Việc này thật đúng là bí mật rồi. Bất quá nghĩ lại cũng đúng như vậy, Vân Hải Chi Nhai là hiểm địa lớn nhất của Linh Mạch Chi Địa, dù là ai đi vào đều hữu tử vô sinh, linh mạch ẩn nấp ở chỗ này, tự nhiên không người nào biết.

Thế nhưng thân thể ở trong Vân Hải Chi Nhai, căn bản không người nào có thể sử dụng cương khí, mặc dù mạnh như Thượng tiền bối chỉ sợ cũng không được. Bằng không năm đó độc vương Thương Bất Khải cũng không bị nhốt ở chỗ này rồi chết đi. Nếu như vậy vì sao hắn có thể đi xuống phía dưới, rồi làm sao lại đi lên được?

Đường Phong suy nghĩ một lúc trong lòng không khỏi khẽ động, mở miệng nói:

- Tiền bối, bên ngoài đồn đãi trăm năm trước tiền bối và Độc vương Thương Bất Khải đại chiến, hai người cùng ngã vào Vân Hải Chi Nhai, lẽ nào lời đồn này là giả. Hai người các ngươi sở dĩ ngã vào đây, hoàn toàn là do mưu kế của ngài?

Thượng tiền bối cười ha hả, liếc mắt khen ngợi nhìn Đường Phong:

- Tâm tư tiểu tử ngươi kín đáo, không ngờ lại nhìn ra được. Không tồi sở dĩ ta và Thương Bất Khải sẽ rơi xuống Vân Hải Chi Nhai, hoàn toàn là ý đồ của ta. Một thân độc công của người nọ không ai có thể ngăn cản, ta năm đó không phải đối thủ của hắn. Ngoại trừ đưa hắn vây chết ở Vân Hải Chi Nhai, ta không còn biện pháp nào khác. Đáng tiếc một đời Độc vương, nếu không phải tâm tính hắn tàn bạo, tiểu lão nhi cũng sẽ không phải nghĩ ra kế sách bắt đắc dĩ đó.

Đường Phong cố gắng nghiêm nghị nói:

- Thương Bất Khải truyền bệnh dịch giết hại sinh linh, chết không đủ để bù đắp. Bất quá trước khi qua đời, người này đã có lòng tỉnh ngộ, đáng tiếc lúc đó đã quá muộn.

- Hả? Làm sao ngươi biết được bí mật này?

Thượng tiền bối cảm thấy vô cùng nghi hoặc.

Đường Phong gãi gãi đầu, cuống quít nói:

- Một năm trước vãn bối cũng không may ngã vào trong Vân Hải Chi Nhai, sâu đó lại phát hiện di vật của Thương Bất Khải, cũng nhờ nô thú đan do trước kia hắn vất vả luyện chế ra mới có thể chạy ra bên ngoài.

Thượng tiền bối khẽ cười nói:

- Một năm trước? Chẳng lẽ còn một người trung niên cũng rơi xuống cùng ngươi? Thực ra lúc đó tiểu lão nhi phát hiện một người khác, nhìn hắn khổ cực mò mẫm tại Vân Hải Chi Nhai, liền thuận tiên mang hắn đưa ra ngoài.

- Kháo!

Đường Phong thiếu chút nữa tức phọt máu.

Người kia theo lời nói của Thượng tiền bối, ngoại trừ Âu Dương Vũ còn có thể là ai?

Trách không được lúc sau mình hỏi Âu Dương Vũ làm các nào rời khỏi Vân Hải Chi Nhai, thế nào hắn cũng không nói. Có thể ngay cả bản thân hắn cũng không rõ lắm, vô duyên vố cớ được một cổ lực lượng mang ra khỏi Vân Hải Chi Nhai, loại chuyên tình hoang đường như thế có nói ra cũng chẳng ai tin tưởng.

Mệt chết mất! Lúc trước hai người Đường Phong và Trang Tú Tú trải qua ngàn vạn đau khổ ở Vân Hải Chi Nhai, vô cùng vất vả mới có thể thoát khốn, ngược lại Âu Dương Vũ trực tiếp thoát ra rồi. So sánh hai bên, Đường Phong không khỏi phát ra một tiếng cảm thán, lúc đó chọn lầm đường, nếu lựa chon con đường của Âu Dương Vũ, làm sao còn phải phiền phức như vậy?

- Tiền bối, hiện tại chúng ta phải làm sao?

Đường Phong khiêm tốn hỏi:

- Nhảy xuống đi.

Thượng tiền bối mỉm cười, chỉ vào biểm mây phía trước.

- Khụ khụ...!

Đường Phong nhìn biển mây cuồn cuộn trước mặt trong lòng không khỏi chột dạ. Mùi vị rơi xuống đó hắn đã cảm thụ qua một lần, sẽ không nghĩ rằng còn có lần thứ hai.

Bất quá Thượng tiền bối đã nói như vậy, chắc chắn sẽ không hại mình.

Đường Phong cắn chặt răng, trong lòng thầm hạ quyết tâm, thả người nhảy xuống Vân Hải Chi Nhai.

Cũng giống như lần trước, quanh thân bị biển may bao vây, cương khí phảng phất giống như tuyết mua xuân, chỉ chớp mắt đã biến mất không thấy, Đường Phong giữa không trung khoa chân múa tay, cố gắng ổn định thân hình. Nhưng gió lạnh thổi trúng làm mắt hắn đều không mở ra được, căn bản không thấ rõ tình huống và động tĩnh xung quanh thân thể.

Càng rơi xuống dưới tốc độ càng nhanh, mười hai trượng, hai mươi trượng, năm mươi trượng, giữa lúc Đường Phong lo lắng chờ đợi, thắt lưng của mình đột nhiên truyền đến một cổ lực hút rất mạnh, không tự chủ được thân thể nhào về phương hướng kia.

Đợi đến lúc Đường Phong mở được con mắt, thình lình phát hiện người kéo mình tới chính là Thượng tiền bối. Chẳng qua một thân cương khí màu vàng của Thượng tiền bối bắt đầu khởi động, phảng phất căn bản không có bi Vân Hải Chi Nhai hạn chế.

Tròng mắt Đường Phong tròn xoe, căn bản không thể tin tất cả những điều mình thấy.

Dưới Vân Hải Chi Nhai, không người nào có thể sử dụng cương khí, điều này mọi người đều biết, ví dụ tốt nhất là Độc vương Thương Bất Khải, nhưng hiện tại tình huống của Thượng tiền bối lại hoàn toàn phủ định nhận biết trong lòng của Đường Phong.

Chuyện gì đã xảy ra? Lẽ nào Thượng tiền bối không bị ảnh hưởng bởi Vân Hải Chi Nhai?

Những nghi ngờ cứ hiện lên trong đầu Đường Phong, thân hình Thượng tiền bối bay lượn trên không trung như chim nhạn, chỉ chốc lát sau đó, liền gần tới vách đá. Đường Phong thấy rõ ràng cách đó không xa bên tay trái, có một cái cửa động rộng đến vài chục trượng, bên trong phản xa ra một chùm ánh sáng dày đặc màu ngọc lưu ly.

Thân thể Thượng tiền bối vô cùng nhẹ nhàng, cho dù mang theo cả Đường Phong, vẫn thoải mái bay vào bên trong cửa động. Sau khi hạ xuống đất, Thượng tiền bối liên tiếp ho khan, Đường Phong phải gấp gáp truyền cương khí cho hắn, một lúc sau hắn mới khôi phục được chút ít.

Thượng tiền bối đứng thẳng dậy, lảo đảo bước đi, thiếu chút nữa xảy chân bị ngã.

- Đi.

Thương tiền bối vung tay lên, dẫn theo Đường Phong đi sâu vào trong động.

Sơn động này đường khỉnh khoảng vài chục trượng, miệng sơn động hé ra như miệng dã thú, người ở trong đó không khỏi sinh ra một cảm giác thân mình nhỏ bé.

Trên vách động có cái gì đó phát ra ánh sáng khá rõ, làm cho cả sơn động đắm chìm trong một loại ánh sáng như mộng ảo.

- Xoạt Xoạt Xoạt...

Trong sơn động truyền đến tiếng bước chân đi lại của hai người, xen lẫn cả tiếng ho nhẹ và thở dốc của Thượng tiền bối.

- Đây là chỗ có linh mạch sao?

Đường Phong không kiềm chế nổi sự tò mò trong lòng liền mở miệng hỏi. Xác thực hắn có thể cảm giác đến, từ nơi tận cùng của sơn động, có một cổ linh khí cực kỳ nồng nặc truyền đến, mức độ nồng nặng của cổ linh khí này đã siêu việt tất cả linh khí mà trước đó Đường Phong đã được gặp, mặc dù trong Bạch Đế Bí Cảnh có la ngọc thạch tâm hỗ trợ nhưng vẫn có cảm giác không bằng.

- Ừ, chính là ở phía trước.

Tuy rằng Thượng tiền bối rất suy yếu, nhưng vẫn trả lời vấn đề của Đường Phong.

Trong lòng Đường Phong vô cùng kích động, nhưng lại không nói ra. Hắn biết tình huống của Thượng tiền bối không tốt lắm, hắn cũng không muốn cho đối phương phí hơi phí sức trả lời những vấn đề của mình.

Bất quá từ trước đến giờ vẫn nghe nói đến linh mạch, linh mạch. Nhưng vẫn là không có duyên nhìn thấy, hiện tại linh mạch ngay tại trước mắt mình, tự nhiên Đường Phong có chút kích động cũng là không thể tránh khỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK