Mục lục
[Dịch] Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phượng Kinh Thanh vội vã thối lui, những bột phấn này cũng truy theo như hình với bóng. Chỉ trong nháy mắt, khi Phượng Kinh Thanh thoát ly khỏi đám bột phấn cũng đã cách Đường Phong đến vài chục trượng.

Hắn không biết những bột phấn này là cái gì, nhưng tiềm thức nói cho hắn biết, nếu mình không mau tránh khỏi, nhất định sẽ ngã lộn nhào.

Sau một khắc, khi hắn nhìn về phía Đường Phong, hắn rõ ràng thấy được trên mặt Đường Phong hiện ra một tia tiếc hận.

Quả thực là tiếc hận. Một bao độc la sát này nếu có thể chạm tới người Phượng Kinh Thanh, có thể đem lại cho hắn biết bao tiện lợi a. Mặc dù bao độc dược này không thể giết chết Phượng Kinh Thanh, cũng đủ cho hắn một trận luống cuống tay chân.

Tuy nhiên cũng chỉ là có chút tiếc hận mà thôi. Đường Phong cũng không trông cậy vào thủ đoạn như vậy có thể hạ được đối phương. Hắn chỉ muốn bức lui Phượng Kinh Thanh, cứu mình một mạng.

Hiện tại mới bắt đầu đạt được mục đich. Như vậy đủ rồi.

Đường Phong thở phì phò, Bàng Dược Vương đã phóng qua đây. Theo sau Bàng Dược Vương thân ảnh mấy người kia cũng nhanh chóng xuất hiện.

Người còn chưa tới, Hà Hương Ngưng đã vung cương binh nhuyễn kiếm trên tay lên, một cỗ Hoa đào độc cương màu phấn hồng rắc xuống như thác, bao phủ lấy Phượng Kinh Thanh.

Tiếng địch của Thu Tuyệt Âm lần thứ hai vang lên, kim quang trên người Thiết Đồ càng phát ra chói mắt. Cừu Thiên Biến theo sau mấy người như cái bóng,vọt tới phía sau Bàng Dược Vương.

Những gì Phượng Kinh Thanh vừa nói mọi người đều nghe thấy, dù thế nào cũng phải lấy được tính mạng của Đường Phong. Huống chi người này vốn là cừu nhân của Hà Hương Ngưng, cho nên muốn báo thù hay giữ mạng mà nói, chỉ có thể giết chết người này. Tất cả lý do thoái thác đều là vô nghĩa.

Bàng Dược Vương thấy Đường Phong thoát khỏi nguy hiểm, trong lòng cũng nhịn không được sợ hãi. Hắn không phải rất quan tâm Đường Phong, chỉ là vừa nãy hắn để Đường Phong thu thập dược liệu luyện chế giải dược “Tuyết tủy hàn băng độc”. Nếu Đường Phong chết, hắn biết đi nơi nào tìm những thứ này.

Cho nên thấy Đường Phong thoát khỏi nguy hiểm, Bàng Dược Vương cũng bắt đầu nghiêm túc công kích Phượng Kinh Thanh. Phía sau hắn, Thiết Đồ và Cừu Thiên Biến theo sát mà lên.

Đối mặt với một đạo “Hoa đào độc cương” của Hà Hương Ngưng, Phượng Kinh Thanh chỉ nhẹ nhàng vung tay lên, một cỗ kình khí tuôn ra, đánh cho “Hoa đào độc cương” phân thành hai nửa, lập tức tiêu tan thành mây khói.

Không đợi hắn kịp phản ứng, Bàng Dược Vương cùng Thiết Đồ và Cừu Thiên Biến tấn công tới.

- Muốn chết!

Phượng Kinh Thanh tức giận vô cùng, xuất thủ không chút lưu tình, lấy một địch bốn, mặt không đổi sắc, xuất ra cương khí khổng lồ, quanh thân gió bay phần phật, đẩy tới Bàng Dược Vương vô số chưởng ảnh.

Từ đầu tới giờ, đây là lần đầu tiên Phượng Kinh Thanh chân chính xuất ra toàn lực. Uy lực của Thiên Giai thượng phẩm quả thực không ai có thể ngăn được.

Bàng Dược Vương đứng mũi chịu sào, vẻn vẹn chỉ vừa liều mạng đối Phượng Kinh Thanh ba chưởng, thân hình như diều đứt dây bay ra ngoài. Kế tiếp chính là Thiết Đồ. Lực phòng ngự của hắn tuy rằng kiên cố xuất chúng, nhưng đối mặt với công kích của cao thủ Thiên Giai thượng phẩm cũng là có chút hữu tâm vô lực.

Hai chưởng đánh tới, kim quang trên người Thiết Đồ trực tiếp tan vỡ, theo sau Bàng Dược Vương bay ra ngoài, thân thể lực lượng lao vào biển rộng, nước bắn ra tung tóe.

Sát khí trong mắt Phượng Kinh Thanh càng đậm, sau khi bức lui hai người kia, ánh mắt lộ vẻ ngang ngược, kẻ nào dám là địch thủ của ta.

Không có bất kỳ dấu hiệu gì, Phượng Kinh Thanh đột nhiên xoay người đẩy ra một chưởng. Một chưởng này kích trúng ngực Cừu Thiên Biến vốn đang chuản bị đánh lén. Khóe miệng Cừu Thiên Biến phun một ngụm máu tươi, trước ngực truyền đến tiếng xương gãy vang như rang đậu.

Sắc mặt Cừu Thiên Biến nhanh chóng trở nên trắng bệch như tờ giấy, là người thứ ba bay ra ngoài.

Sau khi xử lý xong Cừu Thiên Biến, Phượng Kinh Thanh quay đầu nhìn hai bên trái phải. Hà Hương Ngưng tràn ngập sát khí vọt qua. Khi thấy mặt Hà Hương Ngưng, Phượng Kinh Thanh khẽ nhướng mày, khuôn mặt này có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ nổi đã gặp ở đâu.

Xác thực Phượng Kinh Thanh không nhớ rõ Hà Hương Ngưng. Hắn có một thói quen vô cùng ác độc, đó là một khi có nhiệm vụ, bởi vì nguyên nhân nào đó, khi tàn sát, hắn luôn luôn lưu lại tính mệnh một người, sau đó nói với đối phương, nếu muốn báo thù hãy đến Ô Long Bảo.

Phượng Kinh Thanh trước sau để lại hơn mười tính mệnh, tất cả đều nói với bọn họ như vậy.

Hắn thích nhìn những người đó vì phẫn nộ và thù hận mà khuôn mặt vặn vẹo, hắn thích cảm thụ nỗi hận của kẻ khác khi không thể giết mình, sau đó tâm tình khoái hoạt. Như vậy sẽ làm hắn có một loại vui vẻ, thỏa mãn biến thái.

Tuy nhiên cũng không phải mỗi người đều có thể đi vào Ô Long Bảo. Tuy rằng những người đó muốn giết Phượng Kinh Thanh báo thù, nhưng bởi vì thực lực không đủ, tất cả đều bị đào thải, duy chỉ có Hà Hương Ngưng là có thể tiến nhập Ô Long Bảo. Lúc đầu nếu không phải Đường Phong giúp nàng một tay, nàng hiện tại khẳng định cũng sẽ không xuất hiện tại Ô Long Bảo.

Bất quá tuy rằng nghi hoặc, nhưng Phượng Kinh Thanh không có ý định hạ thủ lưu tình. Hắn hiểu được nữ nhân này bởi vì phẫn nộ và cừu hận mà hai mắt đỏ bừng. Ánh mắt kia đối với hắn tràn đầy huyết lệ và uy hiếp.

Chính là loại nhãn thần này. trong lòng Phượng Kinh Thanh vui sướng, nhịn không được cười lên ha hả.

Không vội vàng vươn tay ra, trường kiếm cong lại bắn tới đối phương, cương binh nhuyễn kiếm của Hà Hương Ngưng trực tiếp văng ra ngoài. Lập tức Hà Hương Ngưng đã bị Phượng Kinh Thanh siết lấy cổ, thật giống như giữ một con gà.

- Ta từng giết cả nhà ngươi?

Phượng Kinh Thanh vặn xéo cổ Hà Hương Ngưng mở miệng hỏi. Nếu như không phải có thù oán với mình, nữ nhân này cũng sẽ không nhìn mình với ánh mắt cừu hận như vậy.

Hà Hương Ngưng không nói, chỉ thở hổn hển từng ngụm. “Hoa đào độc cương” lập tức phát ra, bao vây hoàn toàn phạm vi này.

- Ấu trĩ!

Bên trong “Hoa đào độc cương”, Phượng Kinh Thanh lạnh lung nói. Lực lượng cương tâm như vậy nếu là đối với người khác còn có tác dụng, nhưng đối với cao thủ Thiên Giai thượng phẩm mà nói, căn bản không có tí lực sát thương nào. Chỉ là ảnh hưởng đến tầm nhìn mà thôi.

- Ta đã cho ngươi một cơ hội, hiện tại ngươi lại tự tìm tới trước mặt ta. Vậy cũng đừng nên trách ta.

Phượng Kinh Thanh vừa nói, ngón tay trên cổ Hà Hương Ngưng khẽ dùng sức, Sắc mặt Hà Hương Ngưng lập tức đỏ bừng lên, trong cổ họng truyền đến âm thanh khàn khan. Đôi mắt đẹp tràn đầy tuyệt vọng.

Không thể giết chết hắn, nàng cũng đã ôm quyết định cùng hắn đồng quy vu tận, nhưng lực lượng cương tâm của mình đối với người này lại không chút tác dụng.

Chính minh cứ như vậy chết đi sao? Hà Hương Ngưng đã cảm nhận được lực đạo từ cổ truyền tới, chỉ cần Phượng Kinh Thanh hơi dùng sức một chút, toàn bộ đầu mình sẽ bị hắn vặn gãy.

Cùng lúc đó, Thu Tuyệt Âm vốn vẫn đứng ở chỗ cũ sử dụng âm công bỗng nhiên phát hiện phảng phất như có một bóng người chạy ào vào bên trong “Hoa đào độc cương”. Hơn nữa, Đường Phong vốn ở bên ngoài lúc này cũng không thấy đâu.

Là Đường Phong sao? Thu Tuyệt Âm không biết được.

Thế nhưng ngay sau đó, bên trong mảnh “Hoa đào độc cương” hoàn toàn không nhìn thấy được đột nhiên mạnh mẽ bắn ra một cỗ khí thế thuộc về Thiên Giai. Lập tức, tiếng kêu đau đớn từ bên trong truyền ra.

Tiếng kêu đau đớn này khiến Thu Tuyệt Âm cả kinh. Bởi vì thanh âm đúng là của Phượng Kinh Thanh. Nghe tiếng hắn giống như bị người ám toán, hơn nữa là âm thanh phát ra lúc thụ thương.

Ngay sau đó, giống như là có người té trên mặt đất, tiếng Hà Hương Ngưng kho khan kịch liệt từ bên trong truyền tới.

Màu phấn hồng của “Hoa đào độc cương” ngay sau đó tiêu tan thành mây khói. Khi tình huống bên trong hiện ra trước mắt Thu Tuyệt Âm, nàng không khỏi ngẩn ngơ.

Toàn thân Phượng Kinh Thanh đối mặt với nàng, thế nhưng lúc này không còn bộ dáng uy phong lẫm lẫm không ai bì kịp của cao thủ Thiên Giai thượng phẩm. Phần bụng lộ ra một mũi kiếm trên dưới thấm máu đỏ tươi, mũi kiếm màu đen quỷ dị. Đó chính là đoản kiếm màu đen trong tay Đường Phong.

Phượng Kinh Thanh cúi thấp đầu, trên mặt tràn đầy biểu tình không thể tin được, kinh ngạc nhìn xuống mũi kiếm xuyên qua bụng mình. Trước mặt hắn, Hà Hương Ngưng té trên mặt đất, hai tay ôm cổ, kịch liệt ho khan, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Thu Tuyệt Âm lơ đãng nhìn ra phía sau Phượng Kinh Thanh, có một người y phục đầy máu đứng sát Phượng Kinh Thanh, đoản kiếm và thân ảnh quen thuộc, khiến Thu Tuyệt Âm trong nháy mắt đoán ra, người này chính là Đường Phong, không thể nghi ngờ.

- Làm sao có khả năng?

Phượng Kinh Thanh vẫn như cũ không thể tin được chuyện tình phát sinh trên người mình. Khi mình cùng đám người này chiến đấu, cũng không có chủ quan, cương khí hộ thân luôn luôn vận chuyển.

Thế nhưng trong nháy mắt kia, một người vọt tới phía sau mình, phá đi cương khí hộ thân của mình, trực tiếp đâm kiếm xuyên qua bụng mình. Chờ khi hắn thấy được thì đã muộn.

Người này tất nhiên chính là Đường Phong. Phượng Kinh Thanh cũng biết, mặc dù đang ở trong phạm vi “Hoa đào độc cương”, không nhìn thấy được tình huống. Nhưng đuổi theo Đường Phong lâu như vậy, hắn đã rất quen thuộc khí tức của Đường Phong. Khi Đường Phong từ bên ngoài lao vào, hắn tất nhiên cũng nhận ra, chỉ là muốn trước tiên giết chết nữ nhân trong tay, sau đó mới giết Đường Phong.

Thế nhưng quyết định này lại khiến hắn lật thuyền trong mương. Bởi vì, Đường Phong ở cạnh hắn nguyên bản thực lực chỉ là Địa Giai trung phẩm, trong nháy mắt thực lực lại đột nhiên đề thăng tới Thiên Giai trung phẩm. Chính bởi vì thực lực này mới khiến cương khí hộ thân vốn Phượng Kinh Thanh nghĩ rất an toàn lại không chịu nổi một kích.

Cương khí hộ thân bị phá, đoản kiếm màu đen tiến quân thần tốc, trực tiếp xuyên qua thân thể Phượng Kinh Thanh, không những đả thương Phượng Kinh Thanh mà còn cứu mạng Hà Hương Ngưng đang ngàn cân treo sợi tóc.

Từ khi Bàng Dược Vương bị đánh bay cho đến khi Đường Phong tập kích thành công, chỉ vẻn vẹn trong ba giây ngắn ngủi, ba giây này nhanh đến mức Đường Phong căn bản không kịp phản ứng, đám người Bàng Dược Vương còn chưa biết sống chết, đã nhìn thấy Hà Hương Ngưng sắp sửa bị giết, hắn không dám chần chừ, trực tiếp xông đến thi triển năng lực mượn xác hoàn hồn.

Không thể không nói, cơ hội đánh lén thành công một cao thủ Thiên giai thượng phẩm rất xa vời. Ít nhất từ khi chiến đấu với Phượng Kinh Thanh cho đến bây giờ, Đường Phong vẫn chưa tìm ra cơ hội thích hợp.

Mặc dù khi vừa mới động thủ, Đường Phong cũng không nắm chắc một kích tất trúng, nhưng nếu hắn không động thủ, Hà Hương Ngưng nhất định sẽ chết. Hơn nữa Hoa Độc cương đã bao trùm lên xung quanh cơ thể Phượng Kinh Thanh cũng cung cấp cho Đường Phong một cơ hội đánh lén.

Đây là cơ hội hiếm hoi mà đám người Bàng Dược Vương và Thiết Đồ dùng toàn lực tranh thủ được, chính vì đám người Thiết Đồ không chịu nổi một kích trước mặt Phượng Kinh Thanh mới khiến cao thủ Thiên giai này buông lỏng cảnh giác, đánh đồng Đường Phong cũng có trình độ như mấy người kia.

Nhưng Phượng Kinh Thanh hoàn toàn không ngờ rằng, Đường Phong mà hắn xem thường, trong nháy mắt lại biến thành một Thiên giai Trung phẩm! Chuyển biến bất ngờ này bất cứ ai cũng không tưởng tượng được, Phượng Kinh Thanh đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Một kiếm lao tới, cảm thụ được lực cản và ma sát thân kiếm xuyên qua người đối phương, trong lòng Đường Phong chợt thấy an bình, thành công rồi!

Khi đang chuẩn bị rút đoản kiếm màu đen ra, để đâm đối phương một kiếm nữa, Đường Phong bỗng nhiên phát hiện, trên thân kiếm truyền đến một lực hút cường đại, khiến hắn có chút khó khăn khi rút đoản kiếm màu đen ra.

Lúc này Phượng Kinh Thanh đã dần hồi phục lại tinh thần, phong đao vừa bị hắn áp chế lại một lần nữa xuất hiện, quay lại chém mấy đạo phong đao về phía Đường Phong.

Thực lực đã đạt đến cảnh giới Thiên giai trung phẩm, cho dù trong hoàn cảnh thân chịu trọng thương, khi Đường Phong ứng phó với những phong đao này cũng không còn luống cuống như vừa rồi, hắn khẽ né sang bên cạnh, bắn ra mấy phi đao chặn đường phonng đao.

Phượng Kinh Thanh xoay người đối diện với Đường Phong, trên khuôn mặt phẫn nộ hiện lên một tia ửng đỏ và vẻ không dám tin, ánh mắt âm trầm gắt gao chăm chú nhìn lên người Đường Phong, như muốn xác nhận thiếu niên này thật sự có phải là Thiên giai trung phẩm, hay vừa rồi chỉ là một giây ảo giác của mình.

Nhưng điều khiến hắn thất vọng khiếp sợ chính là, Đường Phong lúc này thật sự chính là một Thiên giai trung phẩm chân chính.

Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Phượng Kinh Thanh có hai cái đầu cũng không làm sao hiểu được. Thiên giai trẻ tuổi, hắn không phải chưa từng gặp qua, nhưng từ trước đến nay vẫn chưa nhìn thấy Thiên giai nào trẻ tuổi như vậy. Mới mười mấy tuổi đã đạt đến cảnh giới Thiên giai, nói ra ai dám tin chứ?

Lẽ nào người này có bí pháp gì có thể trong thời gian ngắn khiến thực lực của hắn đề thăng trên diện rộng? Phượng Kinh Thanh chỉ có thể nghĩ đến khả năng này, loại bí pháp chỉ tồn tại trong truyền thuyết, nhưng một khi lấy ra, hiệu quả rất rõ rệt, nhưng di chứng sau đó lại rất nghiêm trọng, nhẹ thì mấy tháng thậm chí trong một năm không thể động dụng cương khí, nặng thì kinh mạch tổn hại, đan điền bạo liệt, đây là chuyện không thể đùa giỡn, người bình thường cho dù biết loại bí pháp này, cũng không có can đảm sử dụng.

Tuy nhiên không thể phủ nhận, chỉ có loại phương pháp này mới tập kích được mình, hơn nữa mạo hiểm của đối phương đã thành công.

Đoản kiếm màu đen đâm vào cơ thể Phượng Kinh Thanh chính là một sự chế nhạo sâu sắc, một đám tiểu tử Địa giai vô dụng lại có thể khiến bản thân hắn bị thương đến trình độ này, Phượng Kinh Thanh không thể nuốt được cơn giận này.

Phượng Kinh Thanh âm trầm bất định nhìn Đường Phong, Đường Phong cũng giữ vẻ mặt thù địch nhìn hắn, người mình quen biết trong thế giới này không nhiều, người thân thiết hay xem như bằng hữu càng không có, đám người Tiếu thúc chỉ có thể xem là trưởng bối mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK