Mục lục
[Dịch] Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn bóng lưng Đường Phong dần dần đi xa, Đường Tử Thư mở miệng nói:

- Nhị ca, huynh nói thử xem, vận khí thập thất đệ thực sự tốt như vậy sao, bỗng dưng nhặt được hàng đống tiện nghi?

Đường Long hừ nhẹ một tiếng nói:

- Đệ mà tin hắn thì thực sự là ngu ngốc. Lẽ nào đệ không nhìn ra được thập thất đệ của chúng ta vẫn luôn tàng giấu thực lực, giả heo ăn thịt hổ sao?

Đường Tử Thư khẽ cười nói:

- Nhìn ra thì nhìn ra, nhưng vẫn không thể nhìn thấu được đáy của hắn.

- Chờ xem, trận tỷ thí kế tiếp, có lẽ hắn sẽ làm mọi người giật mình đó!

- Hắc hắc, Thiên giai hạ phẩm, quả thực không thể tin nổi!

Đường Phong hành tẩu ở trong Vân Liên Sơn, một bên tìm kiếm con mồi, một bên kiểm tra những vị trí được đánh dấu trên tàng bảo đồ có trong tay mình, dụng tâm ghi nhớ, chỉnh lý lựa chọn ra một lộ tuyến hữu hiệu và tiết kiệm thời gian tầm bảo nhất.

Tuy rằng chỉ có năm tấm hoàn chỉnh, số đồng tiền có thể đạt được cũng không nhiều, nhưng dù sao đó cũng là thu hoạch, nếu như vận khí tốt mà nói, lại tiếp tục kiếm thêm được một ít mảnh tàng bảo đồ nữa, cùng với số còn lại của hắn ghép vào hoàn chỉnh, vậy lại càng tốt.

Sắp xếp lộ tuyến tầm bảo, có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian, không cần phải cắm đầu chạy hết nơi này đến nơi khác, rất dễ đi lòng vòng oan uổng.

Người trong Vân Liên Sơn càng ngày càng ít, đến bây giờ, mọi người đại khái cũng đã ngừng chém giết, đệ tử các đại gia tộc đều tụ tập lại cùng một chỗ, vài ba người một nhóm, trong đó đều có cao thủ, cũng không dễ đối phó.

Đi một mạch cho tới buổi chiều, Đường Phong đều không gặp được bất kỳ người nào, khiến cho hắn không khỏi nghi hoặc có phải tỷ thí đã kết thúc, đệ tử những gia tộc kia đã sớm ly khai Vân Liên Sơn hay không nữa.

Nhìn vị trí xung quanh, xác định bản thân đã đi tới giải đất trung tâm tám trăm dặm bên trong Vân Liên Sơn, đang chuẩn bị tìm nơi để nghỉ tạm một đêm, bên tai chợt truyền đến thanh âm như có như không, hơn nữa nơi phát ra thanh âm thậm chí còn có cả dao động linh khí truyền đến.

Cuối cùng cũng tìm được đối tượng có thể hạ thủ, buồn chán cả ngày trời, bỗng nhiên phát hiện mục tiêu, Đường Phong không khỏi mở cờ trong bụng.

Triển khai thân pháp chạy về phương vị nơi thanh âm nơi phát ra, càng tiếp cận nơi này, sự hưng phấn cùng chờ mong của Đường Phong lại càng nhạt dần, thay vào đó là nghi hoặc nồng đậm đến khó hiểu.

Bởi vì hắn phát hiện nơi này không phải chỉ có một hai người, mà là rất nhiều người tụ tập cùng một chỗ. Không chỉ nhân số đông, hơn nữa dao động của mảnh tàng bảo đồ cũng tương đối hỗn tạp.

Chuyện gì xảy ra? Nhiều người như vậy tuyệt đối không có khả năng là đệ tử của cùng một gia tộc, bọn họ tụ tập ở trong đó làm cái gì? Chẳng những không có thanh âm tranh đấu ẩu đả truyền tới, ngược lại lại là tiếng tranh luận cò kè mặc cả không ngớt.

Tại nơi tràn đầy sát lục cùng cạnh tranh như Vân Liên Sơn lại xuất hiện một màn không thể tưởng tượng nổi, thực sự khiến người ta không hiểu nổi.

Lén lút tới gần nơi này, Đường Phong bí mật núp trên một cây đại thụ nhìn về phía xa xa, chỉ thấy bên kia có một mảnh đất trong sơn cốc trống trải, bên trong chập chờn không ít ánh đuốc sáng trưng, từng nhóm tốp năm tốp ba tụ tập cùng một chỗ, có người ngồi khoanh chân trên mặt đất nhắm mắt dưỡng thần, trước mặt bày biện nhiều thứ, không ngờ chính là mảnh tàng bảo đồ mà mọi người tranh nhau cướp đoạt.

Mà có một số người đang lưu luyến đứng trước những quầy hàng này, cò kè mặc cả cùng với chủ nhân của những mảnh tàng bảo đồ, thường thường từ trong ngực mình lôi ra một hai mảnh tàng bảo đồ để trao đổi cho người chủ quầy hàng, sau khi trao đổi thành công, song phương đều vô cùng vui mừng, chắp tay chúc mừng nhau, không khí hòa hợp vui vẻ, đâu còn sự khẩn trương cùng sát lục của trận tỷ thí nữa.

Còn có thể như vậy sao? Sau khi quan sát một hồi, Đường Phong liền hiểu ra những người này đang làm gì.

Hiển nhiên tất cả mọi người đều cướp được không ít mảnh tàng bảo đồ, nhưng những mảnh đó trên tay mình cũng không hoàn chỉnh, cho nên mới ở địa phương này trao đổi, dùng những mảnh vô dụng đối với mình để đổi lấy những mảnh hữu dụng, kể từ đó có cơ hội để ghép lại thành một tấm tàng bảo đồ hoàn chỉnh.

Phương pháp thông minh như thế, so với việc hoán đổi cùng những đệ tử trong gia tộc mình còn hay hơn, trên tay người khác nắm giữ tài nguyên hiển nhiên là nhiều hơn so với một vài người trong cùng gia tộc, cho nên việc tìm kiếm cũng dễ dàng hơn.

Chẳng qua Đường Phong có phần khó hiểu, lẽ nào trong lòng những người ở đây không có ý đồ xấu, cướp đoạt mảnh tàng bảo đồ của kẻ khác rồi bỏ chạy? Có lẽ mỗi người đều có ý nghĩ này, nhưng lại không ai dám động thủ, thật là kỳ quái?

Quan sát trong chốc lát, sau khi xác định bên dưới không có bất kỳ nguy hiểm nào, Đường Phong cũng thản nhiên đi tới, tiến đến gần đoàn người bên kia. Hôm nay những mảnh tàng bảo đồ vô dụng trên tay hắn thật sự còn nhiều lắm, nếu như có thể sử dụng cách thức này để trao đổi, cớ gì mà không nguyện ý chứ?

Đường Phong mới xuất hiện tại cốc khẩu, trước mặt liền có một người đi tới, vươn tay chặn đường hắn.

- Huynh đài dừng chân!

Thực lực người này không thấp, rõ ràng là cao thủ Thiên giai thượng phẩm, nương theo ánh trăng mờ ảo, Đường Phong phát hiện người này có chút quen mặt, cẩn thận suy nghĩ một phen, mới xác định hắn là một thành viên trong đội ngũ đệ tử tham chiến của Bố gia.

- Có việc gì thế?

Đường Phong khá cảnh giác lên tiếng hỏi.

Đệ tử Bố gia này mở miệng nói:

- Muốn tiến vào cốc, cần phải nộp một mảnh tàng bảo đồ.

Đường Phong nghe thấy vậy thì sửng sốt, cười nói:

- Phải nộp? Quy củ này ai đặt ra vậy?

Đệ tử Bố gia ngạo nghễ nói:

- Ta đặt, ngươi cũng có thể không nộp, bất quá không nộp thì không thể đi vào, hơn nữa thân đang ở bên ngoài cốc, người người có thể đuổi giết!

Trong lúc Đường Phong đang cùng nói chuyện với đệ tử Bố gia này, đã khiến cho một số người chú ý, những người đó ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Đường Phong, phát hiện hắn chẳng qua chỉ là Thiên giai hạ phẩm, trong lòng đều không khỏi rục rịch.

Bây giờ còn có thể gặp được Thiên giai hạ phẩm quả thực là việc khó khăn, đối với những người này mà nói, một Thiên giai hạ phẩm không thể nghi ngờ chính là món ăn ngon dâng tận miệng, bọn họ tùy tiện một người đi lên cũng có thể dễ dàng xử lý.

Nhận thấy rất nhiều ánh mắt địch ý, Đường Phong nhướng mày nói:

- Vậy nếu giao nộp thì sao?

Bố gia đệ tử nói:

- Có thể vào cốc, thế nhưng ở trong cốc không cho phép gây ra bất kỳ xung đột nào, phàm có người tự dưng sinh sự tất sẽ bị mọi người công kích, đây là trách nhiệm của ngươi, mà cũng là sự bảo hộ ngươi được hưởng thụ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK