Đường Phong cười ha hả:
- Không biết, có lẽ sẽ ở vài ngày đi.
- Khách quan, nếu ngươi không có chuyện gì thì ở một đêm liền đi đi?
- A? Khách sạn của các ngươi mở ra để buôn bán, lẽ nào còn cản đường khách nhân bên ngoài? Như vậy có chút không giống làm ăn buôn bán nha.
Đường Phong cười ý vị thâm trường.
Tiểu nhị cắn răng một cái đành phải nói:
- Ta nói thật các ngươi nên đi, các ngươi đã bị theo dõi, nếu không đi thì đại họa sẽ lâm đầu.
Cả đám người Tiếu thúc cười dài không ngớt, tiếng cười của Lôi Tẩu càng to, suýt chút nữa khiến tiểu nhị hôn mê.
Tiểu nhị trừng mắt ngốc trệ, hắn thầm nghĩ đoàn người này có vấn đề về não chăng? Tại sao ta nói cho bọn họ có phiền phức mà bọn họ còn cười không quan tâm như vậy?
- Tiểu nhị ca qua đây.
Đường Phong ngồi xuống một chỗ, đưa tay vỗ xuống bên cạnh.
- Không dám không dám, ta đứng hầu hạ là được.
Tiểu nhị là người thành thật, nào dám ngồi ăn chung cùng với khách nhân.
Đường Phong cũng không miễn cưỡng hắn, chỉ mở miệng hỏi:
- Ngươi nói chúng ta bị theo dõi, là ai coi trọng chúng ta như vậy?
Tiểu nhị có chút không dám nói.
Đường Phong hướng Tiếu thúc nháy mắt, Tiếu thúc liền giơ tay lên, một bàn tay màu u lam trống rỗng xuất hiện, bao phủ toàn bộ gian phòng.
Tiểu nhị thất kinh, đến lúc này hắn mới biết được những người trước mặt đều là cao thủ.
- Hiện giờ có thể nói được rồi chứ?
Đường Phong hỏi.
Tiểu nhị run rẩy nói:
- Là chó săn của Hồ gia đang đuổi theo các ngươi, không không không, chính xác mà nói là đuổi theo đám nữ quyến bên người các ngươi.
Nghe tiểu nhị nói như vậy, trong lòng đám người Đường Phong đều hiểu rõ ràng. Hồng nhan đi tới đâu đều là kẻ gây họa, lần này Đường Phong cố ý để các nữ hài dùng khăn che khuôn mặt, dùng y phục rộng thùng thình để che dáng người chính là vì phòng ngừa những chuyện như vậy, tránh phức tạp. Nhưng không nghĩ tới vẫn không thể tránh được.
Thật sự Đường Phong có chút phiền muộn, chính mình đã bao kín các nữ hài không còn lộ ra bên ngoài còn không quản được, chẳng lẽ phải nhét vào bên trong không gian Mị Ảnh mới xong?
- Ngươi tiếp tục nói đi.
Tiếu thúc tiện tay ném hai khối linh thạch về phía tiểu nhị.
Tiểu nhị vội vội vàng vàng tiếp nhận, cười vui vẻ nhanh chóng nói:
- Mấy vị đường xa mà tới, sợ rằng chưa nghe qua tên tuổi Hồ gia, trong phương viên vài trăm dặm tại đây Hồ gia là mạnh nhất, căn bản khong có ai dám trêu chọc, người của Hồ gia thỉnh thoảng làm chuyện xấu nhưng dù sao còn có chừng mực, bất quá hai vị thiếu gia của Hồ gia thì làm chuyện ác luôn tuyệt tình, táng tận lương tâm. Hơn nữa hai vị thiếu gia này là quỷ háo sắc, phàm nơi đây có nữ tử tư sắc không tồi, chỉ cần bị họ nhìn trúng thì chắc chắn không thể thoát khỏi ma trảo.
Đám người do một mặt nghe tiểu nhị nói, một mặt lẳng lặng uống rượu dùng bữa.
Tiểu nhị quan sát kỹ càng chỉ thấy mấy vị đại gia tại đây vẫn bất động cho nên càng nhận định lai lịch của bọn họ không nhỏ, tiếp tục nói:
- Khách sạn bình dân của chúng ta vốn có một vị lão bản nương, tâm địa của lão bản nương thiện lương, đối đãi với đầy tớ rất tốt nhưng năm kia bị Hồ đại công tử mạnh mẽ bắt đi, ba ngày sau trở về liền thắt cổ tự sát.
Chén rượu trên tay Tiếu thúc bị bóp một cái nát bấy, nghiêm mặt hỏi:
- Vậy lão bản của các ngươi thì sao đây? Hắn không muốn báo thù?
Tiểu nhị cười khổ:
- Lão bản chỉ là một người thường, sao có thể đi báo thù được? Đi Hồ gia lý luận một phen còn bị cắt đứt hai chân, cho tới bây giờ vẫn chưa hồi phục.
- Thằng vương bát đản con.
Sát khí trên mặt Thang Phi Tiếu bắt đầu khởi động. Chuyện tình làm nhục thê tử của người khác quả thật khiến hắn vô cùng tức giận, nếu không lập gia đình thì sợ rằng còn khó cảm thụ rõ, thế nhưng Thang Phi Tiếu đã có thê tử và nữ nhi. Hắn cảm thụ tự nhiên sâu sắc hơn người khác một chút, nếu như Tứ Nương bị ai đó làm như vậy thì sợ rằng Tiếu thúc sẽ phát điên.
- Khách quan, nhỏ tiếng một chút, cả tòa thành này đều là địa bàn của Hồ gia, vạn nhất nếu như bị người khác nghe được thì tiểu điếm sẽ bị đại họa lâm đầu.
Tiểu nhị hoảng hốt lo sợ.
Đường Phong nói:
- Hồ gia làm chuyện xấu tại đây, lẽ nào không có người khác tìm hắn gây phiền phức sao?
- Ai dám chứ.
Tiểu nhị cười khổ:
- Phía sau Hồ gia còn có một gia tộc khác, cách đây không xa có một cái linh mạch bên trong Man Sơn, cái gia tộc kia cũng có cao thủ đóng tại thành Cát Tường. Đắc tội Hồ gia chẳng khác nào đắc tội với cả gia tộc kia. Các hương thân phụ lão cũng nổi giận mà không dám nói gì, những năm gần đây, chỉ cần nữ từ ngoài mười ba bên trong thành có chút tư sắc thì đều bị hai tên công tử kia làm hại, hai năm gần đây bọn chúng không quan tâm tới người trong thành nữa mà ngược lại coi trọng những người tới từ bên ngoài.
- Ví dụ như chúng ta?
Đường Phong khẽ cười một tiếng.
- Đúng vậy. Các cửa thành đều có chó săn của Hồ gia, một khi có tin tức vị mỹ nhân nào vào thành thì tên công tử Hồ gia sẽ nhận được tin tức ngay lập tức… Đã có không ít người gặp phải tai ương, ta xem các vị khách quan dẫn theo không ít nữ nhân vào thành. Hiện giờ tất nhiên đã bị theo dõi, hãy cẩn thận một chút.
Đường Phong lạnh lùng nói:
- Hắn nhất định sẽ tới đây, nếu đã tới thì cũng đừng mong chạy thoát.
Tiểu nhị kinh ngạc khiếp sợ nhìn Đường Phong, không biết rốt cuộc hắn dựa vào cái gì.
Nhưng, bất kỳ người nào bên trong thành Cát Tường đều căm thù Hồ gia tới tận xương tủy, nếu như đám khách quan tại đây có thể khiến cho Hồ gia ắn không tiêu, giáo huấn bọn họ một chút, thì dân chúng tại đây sẽ vỗ tay tỏ ý vui mừng, mới nghĩ tới đây, tiểu nhị liền có chút chờ mong.
- Trước tiên ngươi lui xuống.
Tiếu thúc khoát tay với hắn.
Tiểu nhị thối lui, Âu Dương Vũ trầm ngâm chỉ trong chốc lát liền mở miệng hỏi:
- Môn chủ, ngài nghĩ nên làm như thế nào?
Đường Phong cười hắc hắc nói:
- Chờ, nếu như hai vị công tử Hồ gia kia thực sự như lời của tiểu nhị nói không tốt hì chắc chắn bọn chúng sẽ không chờ được, chúng ta chỉ cần chờ bọn ở đây là được rồi.
Đoạn Thất Xích chau mày:
- Phong thiếu, vừa rồi tiểu nhị có nói một chuyện, không biết các ngươi có chú ý hay không. Hắn nói Hồ gia có một cao thủ Chiến gia tọa trấn, nếu là một Linh Giai thượng phẩm thì sợ rằng lần này sẽ có chút phiền phức.
Tất cả người Đường Phong mang tới trên cơ bản đều là Linh Giai trung phẩm, tuy rằng Linh Giai trung phẩm và Linh Giai thượng phẩm chỉ kém nhau một phẩm nhưng thực lực tuyệt đối không thể so sánh, cho nên Đoạn Thất Xích mới lo lắng như vậy.
Tiếu thúc nói:
- Linh Giai thượng phẩm thì sao, lão Đoạn ngươi nhiều năm không cùng hành động với Phong thiếu, lẽ nào quên mất bản lĩnh của Phong thiếu rồi sao?
Đoạn Thất Xích biến sắc, lúc này hắn mới nhớ thực lực của Đường Phong tuyệt đối không thể dùng cảnh giới của hắn để so sánh.
Lôi Tẩu nói ồm ồm :
- Phong lão đệ, đợi lát nữa nếu như chiến đấu thì lão ca che chở các đệ muội, lão đệ cứ việc buông tay.
Đường Phong gật đầu, mở miệng nói rằng:
- Chỉ là chính bọn chúng chạy tới tìm cái chết, còn phải nghĩ biện pháp mới được. Hiện giờ chắc chắn thám tử của Hồ gia đang tìm hiểu thực lực của chúng ta. Nếu thực lực của chúng ta quá mạnh mẽ thì chỉ sợ bọn họ sẽ không để chủ tử của chính mình đi tìm cái chết.
- Chúng ta liền xông tới giết.
Tiếu thúc vung tay lên quát.
- Không, nếu muốn đánh bọn chúng thì phải khiến cho bọn chúng hối hận cả đời, không thể để cho bọn chúng chết mơ hồ được! Hơn nữa tùy tiện xông vào Hồ gia có chút không thỏa đáng.
Đường Phong lắc đầu, đột nhiên nhẹ giọng nói:
- Các ngươi ai xuống phía dưới để bảo tiểu nhị mang nước tắm đi lên?
Lời này cũng không phải nói với đám Tiếu thúc mà là nói với một đám nữ tử đang tụ tập sát vách phòng.
Chúng nữ vừa nghe, sao còn không biết ý định của Đường Phong như thế nào? Chủ yếu là muốn dẫn xà xuất động.
Lại tỷ nhìn lướt qua mọi người, đứng dậy:
- Ta đi.
Chỉ là không chờ nàng đi ra ngoài, Chung Lộ đã chặn nàng lại:
- Để cho ta đi, đại phu nhân, ta có mị công trong người.
Lại tỷ trầm ngâm chốc lát liền gật đầu:
- Cũng tốt.
Chung Lộ cởi trường bào, thay một bộ xiêm y mang theo người, gỡ khăn che mặt, lúc này mới an nhiên đi ra ngoài.
Bên trong khách sạn bình dân, máy thám tử của Hồ gia đang ngồi quây quanh một cái bàn, một mặt uống rượu cùng nhau, một mặt dò xét xung quanh.
Hôm nay có mười mấy người vào thành, không hề thiếu nữ quyến, tuy rằng không thấy được khuôn mặt và không thấy được vóc người nhưng nhất định trong đó có mỹ nữ, nếu như lớn lên mặt rỗ khiến cho ai cũng chán thì cần gì phải che mặt lại? Chút kinh nghiệm như thế mấy người thám tử kia vẫn phải có.
Huống chi, dáng đi của đám nữ quyến kia cũng rất thong dong, nữ nhân xấu tuyệt đối không có loại phong thái như vậy.
Chẳng qua số lượng của bọn họ không ít, lại mang theo đao và kiếm, xem ra không phải tốt nha, mấy người thám tử quyết định xem tình huống trước mặt đã.
Trong lúc đang thò đầu ra nhìn thì đột nhiên trên lầu xuất hiện một đạo nhân ảnh có thân hình lả lướt, ngay sau đó, một dung nhan tuyệt sắc khiến cho không ai có thể dời ánh mắt xuất hiện.
Thân thể của mấy tên thám tử liền cứng ngắc, đũa cầm trên tay không biết rơi xuống mặt đất từ lúc nào.
Mỹ nữ! Trong đám người kia quả nhiên là có mỹ nhân. Nhưng lại không phải mỹ nữ bình thường, loại vưu vật xinh đẹp không ai so sánh được giống như tiên nữ từ trên trời rơi xuống, cho dù là hai vị thiếu gia chỉ sợ cũng chưa nhìn thấy qua.
Các thám từ hầu như đều cho rằng chính mình đang nằm mơ, trên đời này dĩ nhiên có nữ tử hoàn mỹ như vậy.
Tư thái yểu điệu, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng như mưa phùn gió bấc, đặc biệt hơn cả nàng có một đôi mắt xếch vô cùng dụ dỗ, nhãn thần như câu lấy linh hồn của đám nam nhân, các thám tử chỉ cảm thấy thiếu chút nữa thần hồn của chính mình đã bị nàng câu mất.
Hiện giờ mị công của Chung Lộ đã đại thành, bất kỳ cử động nào cũng có thể chấn nhiếp tâm hồn, không giống như trước đây phải cố gắng làm ra vẻ.
Không chỉ mấy người thám tử nhìn ngây người, toàn bộ khách sạn bình dân đều yên lặng, trong nháy mắt từ khi Chung Lộ xuất hiện, tất cả khách nhân đang ở đây đều nhìn thẳng vào nàng, đôi mắt vô cùng luyến tiếc nháy lên một cái.
Chung Lộ nhướng mày, giống như nàng rất không thích, động tác nhỏ như vậy nhất thời khiến cho không ít người chảy nước bọt xuống.
- Tiểu nhị ca.
Chung Lộ khẽ gọi một tiếng.
Tiểu nhị ngây ra như phỗng, trong lòng gào thét không ngừng, mẫu thân của ta ơi, vì sao trên đời này có nữ nhân xinh đẹp như vậy a? Nhìn nàng, cho dù chết đi ngay lập tức cũng đáng.
Thấy tiểu nhị không trả lời, Chung Lộ lại hô thêm một tiếng, chẳng qua tiếng này vận chút công lực vào đó truyền thẳng vào bên trong đầu của tiểu nhị.
Toàn thân tiểu nhị run lên, lúc này hắn mới tỉnh dậy, mạnh mẽ nuốt một ngụm nước bọt xuống khom lưng hỏi:
- Khách... Khách nhân có... Có điều gì phân phó?
Trước mặt Chung Lộ cảm thấy tự ti mặc cảm, tiểu nhị không nói nên lời.
- Mang lên cho chúng ta chút nước nóng.
- Được được được, chờ chút, ta lập tức đưa đến.
Tiểu nhị vội vã đáp, chỉ e mạo phạm người đẹp.
Nói xong câu này, Chung Lộ liền xoay người bước đi.
Một đám người còn ngoái cổ nhìn theo thân ảnh của Chung Lộ biến mất, đôi mắt vẫn ngây như phỗng tại chỗ, phảng phất như không thể lột hết được đồ trên người Chung Lộ xuống.
Qua một lát, mấy thám tử của Hồ gia mới rùng mình một cái, ý thức quay lại cơ thể.
Mấy người liếc nhìn nhau, cảm nhận được sự hưng phấn trong mắt đối phương.
Nếu như mang tin tức về vị mỹ nhân này báo cho hai vị công tử thì có thể thiếu ban thưởng sao? Mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, bình thường rất khó gặp, lẽ nào bên trong đám nữ quyến kia không còn mỹ nữ khác?
Trong nháy mắt, mấy thám tử liền quyết định chủ ý, một người trong đó hít mạnh một hơi, hắn cố gắng bình phục hưng phấn trong lòng, còn mấy người kia thì án binh bất động, vẫn giám thị động tĩnh trên lầu như trước.
Chung Lộ trở lại phòng cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, từ khi nàng xuất quan tới giờ, đây là lần đầu tiên lộ diện ra ngoài như vậy, lần trước ở bên trong Hư Thiên Điện đi theo Đường Phong luôn luôn che mặt, thực sự nàng không biết mị lực của chính mình dĩ nhiên đạt tới mức này.
- Làm không tồi.
Đường Phong biết mị lực của nàng, lập tức khen một tiếng.
Chung Lộ có chút đỏ mặt, giống như ở trên khuôn mặt nàng có tờ giấy mỏng màu đỏ phủ lên.
- Chuẩn bị một chút, ta nghĩ hai vị công tử Hồ gia kia sẽ tới rất nhanh, đợi lát nữa sợ rằng phải đánh một hồi.
Đường Phong căn dặn một tiếng.
Bên trong hai gian phòng, tất cả mọi người đều sẵn sang đón địch.
Đại trạch Hồ gia, bên trong một gian phòng phía sau có tiếng thở gấp gáp truyền ra, thỉnh thoáng có vài âm thanh ba ba có tiết tấu vang lên. Trong phòng vương vãi đầy quần áo, một thiếu phụ da trắng như tuyết đang mở hai chân trên giường, một mặt thở dốc một mặt phối hợp động tác với người nam nhân, ngón tay thon dài chụp vào sau lưng của người nam nhân, hai đùi đẹp quấn quanh hông của nam nhân, mặt hồng như hoa đào, nhãn thần mê ly.