Mục lục
[Dịch] Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bị giằng co giữa một bên là tội ác, một bên là sự giải thoát, Thi Thi không biết làm thế nào cho phải.

Đường Phong đưa tay nhẹ viết ba chữ kia, khẽ nhích tay phát ra một luồng cương khí hung mãnh, bức vách rung lên dữ dội, vị trí mấy chữ viết bằng máu đã bị đục thủng một lỗ lớn

Bốn chữ này không phải do nữ nhân đó viết ra.

- Phong thiếu gia, hẳn là nàng đã trốn theo lối cửa sau, giờ ta sẽ dẫn người truy đuổi!

Vu Trung cất giọng nói.

- Không cần, để nàng đi đi!

Đường Phong lắc đầu, nữ nhân này viết đến bốn chữ đầy sát khí còn không nổi, thì liệu có thể đem đến cho mình điều gì nguy hiểm đây? Để cho nàng đi, có thể nói là cách giải quyết tốt nhất.

Thang Phi Tiếu đứng cạnh nói:

- Phong thiếu gia, thế thì tiếc quá, bắt nàng về làm thị nữ cũng tốt mà, đôi mắt kia thật đẹp mà.

- Đó cũng chẳng phải là ánh mắt bình thường.

Đường Phong bật cười.

Thần sắc Thang Phi Tiếu trở nên nghiêm nghị, thấp giọng nói:

- Phong thiếu gia, ánh mắt của nữ nhân kia có vấn đề gì sao? Dựa vào bản lãnh của nàng mà nói, căn bản không thể dọa cho mấy nam nhân cao lớn đến mức thể này, phải chẳng là do ánh mắt của nàng?

Đường Phong gật đầu nói:

- Đợi đến lúc ra ngoài thành sẽ nói cho ngươi hay.

Mặc dù Vu Trung đang là thuộc hạ, làm việc cho mình, nhưng khác với Tiếu thúc và Đoạn thúc, không phải điều gì cũng có thể cho hắn biết được. Trừ một số việc đặc biệt, Đường Phong cũng không hay giấu diếm. hơn nữa Đường Phong còn cần phải nhờ đến hai vị tiền bối này thay mình hành sự, giờ hắn cũng thực sự hiếu kì với cặp mị nhãn kia.

Dặn dò Vu Trung một hồi, sau khi xử lý ổn thỏa Túy Xuân Lâu rồi sẽ làm hậu sự cho bên Linh Thú Đường, đoạn Đường Phong cùng Thang Phi Tiếu liền rời đi.

Bên ngoài thành Tĩnh An, một thân ảnh gầy yếu lặng yên đứng đó, chăm chú nhìn về hướng Thiên Tú.

Mặt nàng được che kín bởi một khăn lụa đen, đôi mắt sáng ngời vô cùng quyến rũ tựa trân châu trong đêm tối, phát ra quang mang kì dị. Hồi lâu sau, nàng nháy nháy mắt, cười khổ một tiếng.

Đúng vậy, ta muốn hận ngươi! Ngươi đúng ra phải là cừu nhân của ta. Nhưng ta chỉ là một nữ nhân vô lực cho nên ta không có cách nào để báo thù cho những người đã bỏ mạng dưới tay ngươi. Chỉ mong chúng ta từ nay về sau vĩnh viễn không gặp nhau nữa, vĩnh viễn.

Gió đêm lạnh lẽ thổi qua, lay động tấm lụa đen che mặt nàng, dưới ánh trăng, vẻ đẹp tuyệt mỹ kia chợp hiện rồi biến mất, chỉ có điều trên nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành đó lại có một vết sẹo lượn sóng màu đỏ sậm chạy dọc sống mũi, phá hòng nét đẹp vô song kia.

Trong phòng, Linh Khiếp Nhan đưa ra bàn tay nhỏ nhắn với Đường Phong, tức giận nói:

- Cho ta thuốc!

Bí mật toàn thân Đường Phong chỉ có nha đầu trước mặt này biết được nhiều, mặc dù Linh Khiếp Nhan không biết Đường Phong có Mị ảnh không gian. Nhưng nàng biết Đường Phong có thể nhét đồ vật vào trong một nơi không nhìn thấy, cũng có thấy lấy ra trong nháy mắt. Vì tránh tai mắt của người khác, tự nhiên phải nói chuyện trong phòng rồi.

- ngươi cần dược liệu gì?

Đường Phong mở miệng hỏi.

Linh Khiếp Nhan đọc tên một loạt các loại dược liệu quý hiếm, Đường Phong lục lọi một lúc trong Mị ảnh không gian, lấy ra một đống lớn đặt lên bàn.

những dược liệu này phần lớn là cướp đoạt từ Linh Thú Đường, chỉ có một hai gốc là do Đường Phong hái được lúc tìm thảo dược trên Khúc Đình Sơn, nói những dược liệu này là thiên tài địa bảo cũng không quá đáng chút nào.

những dược liệu Linh Khiếp Nhan cần cũng không có đặc điểm gì chung, nhất thời Đường Phong cũng không biết nàng cần những dược liệu này để làm gì, đang định mở miệng hỏi một câu thì tiểu nha đầu lại nói:

- Cho ta một viên nội đan, ta biết ngươi mang ra chắc chắn không chỉ một viên.

Đường Phong cười hắc hắc, không biết nàng cần nội đan như thế nào, hắn liền lấy tất cả nội đan còn lại trong Mị ảnh không gian ra để cho nàng chọn.

Bốn viên nội đan đỉnh cấp nhất, còn có mấy viên cấp sáu, hơn hai mươi viên cấp năm, tất cả đều tròn vo, to bằng quả trứng bồ câu. Nội đan có màu sắc, quang mang bất đồng, một đống ở chung một chỗ như vậy trông rất đẹp mắt.

Kinh ngạc nhìn bốn khỏa nội đan đỉnh cấp, Linh Khiếp Nhan thản nhiên thở dài:

- Ai, Phong ca ca ngươi quả nhiên cướp sạch thú mộ rồi.

Vừa nói nàng vừa cầm lấy một viên nội đan, mở miệng nói:

- Bốn khỏa nội đan này đúng là thú đan của lịch đại thú vương Khúc Đình Sơn, mỗi khỏa đều vô cùng trân quý. Mỗi một con thú vương đều có thực lực Thiên giai thượng phẩm đỉnh phong, còn mạnh hơn một phần so với Tiểu Thiên.

Đường Phong nói:

- Dù sao mấy viên nội đan này đặt trong thú mộ, qua mấy trăm năm cũng sẽ tan biến, không bằng lấy ra còn có điểm hữu dụng.

Linh Khiếp Nhan gật đầu:

- Cũng đúng, ta suy nghĩ hơi nhiều rồi. Phong ca ca, ngươi có thể hấp thu năng lượng của một viên nội đan, nếu năng lực Tá Thi Hoàn Hồn của ngươi có thể phối hợp với thực lực của thú vương, khi ngươi thi triển ra, trong thời gian ngắn không ai có thể gây tổn thương cho ngươi.

- không vội, chờ một thời gian nữa cũng không muộn. Đúng rồi, người cần nội đan làm gì?

- Bí mật, không nói cho ngươi biết!

Linh Khiếp Nhan liếc Đường Phong một cái, bỏ viên nội đan trên tay xuống, rồi lại duỗi tai lấy một viên cấp năm, suy nghĩ một lúc lại đổi thành một viên cấp sáu.

Đóng gói tất cả dược liệu và nội đan thật kỹ, Linh Khiếp Nhan ôm đồ đạc của mình ra khỏi phòng, nhanh như chớp đã chạy trốn không thấy tung tích.

- Tiểu nha đầu thối!

Đường Phong hít hít mũi, nàng cần nhiều dược liệu trân quý như vậy, lại lấy một viên nội đan cấp sáu, trừ đi luyện dược còn có thể làm gì khác chứ? Bất quá bằng thực lực của nàng còn cần luyện đan dược gì? nghĩ đến đây, Đường Phong nhất thời an lòng, trong lòng thầm thoải mái, nghĩ tới tiểu nha đầu mặc dù mặt nặng mày nhẹ với mình, nhưng nàng vẫn một lòng hướng về mình.

Bất quá, nói đến chuyện luyện dược, mình cũng cần đi phối trí một chút độc dược. Trước kia không phối trí nhiều bởi vì dược liệu bên trong dược phòng của Thiên Tú không phải rất đầy đủ, hơn nữa còn cần người khác hỗ trợ tìm kiếm, có chút phiền toái. Nhưng hiện tại trên tay mình có rất nhiều dược liệu, hơn nữa có dược liệu bên trong dược phòng Thiên Tú, Đường Phong hoàn toàn có thể phối trí rất nhiều dược vật mang theo trên người, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào xảy ra.

Có dược liệu, nhưng vẫn phải tìm người giúp đỡ cô đọng dược dịch. Đường Phong mặc dù có thể sử dụng năng lực Tá Thi Hoàn Hồn, tìm một âm hồn thích hợp luyện dược, nhưng dù sao việc này cũng không lâu dài, sau khi thi triển lại có di chứng làm cho người ta khó chịu.

Dù sao Linh Khiếp Nhan cùng đi luyện dược, không bằng bảo nàng giúp mình cô đọng dược dịch. nghĩ tới đây, Đường Phong lập tức ra khỏi phòng.

Mặc dù Linh Khiếp Nhan thân hình nhỏ nhắn xinh đẹp, phân điêu ngọc mài, nhưng tốc độ của nàng lại vô cùng nhanh, chân trước nàng đi, chân sau Đường Phong đuổi theo nhưng vẫn không thấy bóng dáng nàng đâu.

hỏi thăm mấy đệ tử trông coi ở cửa dược phòng cũng không ai thấy Linh Khiếp Nhan tới đây, không biết nàng chạy tới chỗ nào luyện dược.

Đường Phong chớp chớp ánh mắt vài cái, buồn bưc vô cùng.

Bất đắc dĩ, Đường Phong chỉ có thể một mình đi vào trong dược phòng, bối rối định sử dụng Tá Thi Hoàn Hồn để cô đọng dược dịch. Bất quá làm như vậy thật đúng là giết sà dùng dao mổ trâu.

Đẩy cánh cửa dược phòng mình vẫn vào trước kia, Đường Phong không khỏi sửng sốt.

-o0o-

Trong phòng lại có người, đúng là Mạc Lưu Tô, lúc này nàng cũng đang luyện dược, nàng đang thúc dục lực lượng cương tâm của mình, cô đọng dược tính của dược liệu, hết sức tỉ mỉ hút sạch dược tính trong dược liệu ra ngoài. Bất quá nàng chi luyện chế một số đan dược chữa thương gì đó, bởi vì năng lượng cương tâm của nàng có hiệu quả chữa thương, cho nên đan dược luyện chế ra có trộn lẫn lực lượng cương tâm của nàng. so với đan dược người khác luyện chế ra hiệu quả tốt hơn mấy lần.

Trong nháy mắt nhìn thấy Đường Phong, Mạc Lưu Tô cũng sững sờ, cương khí rối loạn, làm cho lò lửa bùng lên, đốt dược dịch bên trong lò thành tro, chỉ trong giây lát hương vị cay mũi tràn ngập trong phòng.

Mạc Lưu Tô cùng bị sặc đến chảy nước mắt, nàng vừa che miệng ho, vừa ngượng ngùng nhìn Đường Phong, trên mặt nàng không có thất lạc và bất đắc dĩ khi luyện dược thất bại, ngược lại vẻ mặt lại có chút vui mừng.

- Không có sao chứ?

Đường Phong mở cửa sổ để cho mùi tan hết.

Mạc Lưu Tô lắc đầu nhẹ nói:

- không có chuyện gì, thường xuyên xảy ra chuyện như vậy mà. Phong sư đệ, ngươi muốn tới cô đọng dược dịch sao?

Mỗi lần Đường Phong tới dược phòng, nhất định là muốn làm chuyện này. Trước kia tất cả đều do Mạc Lưu Tô giúp hắn cô đọng dược dịch, tự nhiên nàng biết rất rõ.

Đường Phong gật đầu:

- Ta đang muốn tìm một người giúp, nhưng không biết tiểu nha đầu kia chạy đi đâu mất rồi.

Mạc Lưu Tô hé miệng cười khẽ:

- Ta nghe nói sư đệ mang một đứa bé về từ trong núi, có phải là nàng không?

- Đúng vậy, tên nàng là Linh Khiếp Nhan.

Lúc này Đường Phong cảm giác hình như có cái gì đó không bình thường, bản thân mình và Mạc Lưu Tô sư tỷ hình như có chút quá khách khí đi, khách khí đến quỷ dị.

Đường Phong nhớ lúc hắn và nàng gặp mặt lần đầu cũng không phải như thế, khi đó hai người đều rất thoải mái, sống rất tự tại, tùy tâm sở dục, bây giờ tại sao lại biến thành như vậy?

dường như Mạc Lưu Tô cùng cảm giác được không khí quỷ dị này, nàng chân chờ một chút rồi mở lời hỏi:

- Có cần ta giúp ngươi cô đọng dược dịch không?

dường như Mạc Lưu Tô dùng tới tất cả dũng khí của mình để nói ra lời này, sau khi nói xong, nàng nhìn thẳng vào Đường Phong, cố gắng làm cho thần sắc của mình trở nên lạnh nhạt.

- Được, tạ ơn sư tỷ.

Đường Phong cười nói.

- Mỗi lần tới đây đều làm phiền sư tỷ cô dọng dược dịch, ngươi đã trở thành luyện y sư chuyện nghiệp của ta rồi.

Mạc Lưu Tô khẽ cười:

- Cô đọng dược dịch cũng là một phần trong việc tu luyện của ta, chỉ cần sư đệ không chê kỹ thuật và thực lực của ta kém là được rồi, hơn nữa ta còn có dược liệu để luyện tập cô đọng dược dịch, vậy còn phải tạ ơn sư đệ đó.

Đường Phong nói:

- Sư tỷ chờ một chút, ta đi y phòng tìm một ít dược liệu.

Sau khi Đường Phong đi, Mạc Lưu Tô khẽ cười, chậm rãi thở ra một hơi nhìn hắn, hai người đều đang cố gắng. cố gắng kéo gần quan hệ của hai người, chỉ có như vậy khi hai người ở chung một chỗ mới không có cảm giác bị bó buộc.

Như vạy cũng tốt, chỉ cần có thể ở chung một chỗ với hắn, nhìn hắn, nói chuyện với hắn, vậy là đủ rồi. về phần những chuyện khác, Mạc Lưu Tô cũng không hi vọng xa vời.

Lần này Đường Phong cần phối trí rất nhiều độc dược, hắn lục lọi trong y phòng một lúc lâu, vác tới cả một đống dược liệu, lấy một phần những dược liệu trân quý trong Mị ảnh không gian ra trộn lẫn vào trong, sau đó mới trở lại luyện y thất.

vẫn giống như trước kia, Đường Phong đứng một bên chỉ điểm Mạc Lưu Tô cô đọng dược dịch, dược dịch cô đọng ra đều được phân ra để ở trong những cái hũ nhỏ tinh xảo, chờ lúc sau Đường Phong sẽ phối trí theo tỷ lệ nhất định, lúc cần luyện chế gì đó, Mạc Lưu Tô sẽ lại giúp hắn làm.

Không biết là do thực lực tăng lên hay bởi vì thường xuyên rèn luyện, kỹ thuật cô đọng dược dịch của Mạc Lưu Tô tinh thâm hơn rất nhiều so với quá khứ. Bây giờ nàng có thể rèn luyện dược dịch cô đọng được một lần nữa, làm cho dược dịch thêm nồng đậm, như vậy khi phối trí dược vật hay đan dược đều tốt hơn không ít.

Dĩ nhiên với thực lực của nàng, ngay cả có cương tâm phụ trợ trình độ cũng không quá cao, chỉ có chờ thực lực tăng lên phương diện luyện dược của nàng mới có thể tịnh tiến.

Bất quá như vậy đã đủ rồi, dược vật mà Đường Phong muốn phối trí vô cùng kỳ dị, lại được Mạc Lưu Tô cẩn thận cô đọng, đến lúc cần thiết chỉ cần dùng thật tốt, cho dù là Thiên giai cao thủ cũng gặp phiền toái.

Lần này thời gian ở trong y phòng tương đối dài, Đường Phong và Mạc Lưu Tô ở chung một chỗ suốt ba ngày, kết quả phối trí được mười mấy loại dược vật và một chút đan dược chữa thương.

những dược vật thiên kỳ bách quái này có dịch thể, có phấn bột, cũng có đan hoàn, bao gồm Vũ Phiên Tiên, Độc La Sát và Như Mộng Tự Huyễn lần trước, đủ các loại mê dược, ma dược, thậm chí cả xuân dược, tất cả đều có không ít.

Lúc phối trí dược vật, hai má Mạc Lưu Tô đỏ hồng, dĩ nhiên nàng không biết hắn đang phối trí xuân dược, nhưng có một chút dược tính tiết ra ngoài nên tất nhiên sẽ bị ảnh hưởng, nhưng cũng chỉ ảnh hưởng một chút, không đáng lo ngại.

Thời gian ba ngày, trừ những lúc ăn cơm, ngù nghỉ, hai người vẫn ở trong dược phòng không hề ra ngoài. Cảm giác trói buộc giữa hai người đã bị ba ngày này đánh vỡ, hiện tại vô luận là Đường Phong hay Mạc Lưu Tô đều rất thoải mái mà đối mặt với đối phương, nhưng quan hệ cũng chỉ như tỷ đệ bình thường.

Mà trong ba ngày này Đường Phong cũng không thấy Linh Khiếp Nhan đâu.

Mỗi đêm lúc hắn trở về Linh Khiếp Nhan cũng đã đi ngủ thật. nghe Bảo Nhi và Mộng Nhi nói, mấy ngày qua tiểu nha đầu ngày nào cũng rất mệt mỏi, nhưng cũng không có ai biết nàng đang làm gì, thần thần bí bí, không kể cho ai hết.

mãi cho đến ba ngày sau đó, Đường Phong cuối cùng cũng phối trí xong tất cả những dược vật cần thiết, lúc trở lại Yên Liễu, chỉ thấy Thang Phi Tiếu và Tần Tứ Nương sắc mặt lo lắng. đứng ngồi không yên, giống như hồn vía bị bay mất vậy, Đoạn Thất Xích ở một bên, vừa há miệng cắn một cây củ cải vừa nói:

- Các ngươi lo lắng cũng vô dụng, lúc cần trở lại tự nhiên sẽ trở lại, nha đầu đi chung với nàng, các ngươi còn lo lắng gì chứ?

Tiếu thúc vẻ mặt đau khổ nói:

- Điều này ta cũng hiểu, nhưng chỉ là ta vẫn lo lắng, hiện tại trời đã tối rồi, sao vẫn không thấy bóng dáng hai người đâu? Đi chơi cũng nên có một chút chừng mực chứ.

- Làm sao vậy?

Đường Phong mở miệng hỏi.

- Phong thiếu, ngươi trở lại đúng lúc lắm.

dường như Tiếu thúc thấy được vị cứu tinh của mình, lập tức níu lấy tay Đường Phong:

- ngươi có biết Linh Khiếp Nhan ở đâu không?

- Nàng chưa trở về sao? Trước kia lẽ ra giờ này nàng phải về rồi chứ, không những về mà còn ăn cơm, tắm rửa đi ngủ rồi.

- Chiều nay nàng có về một lần, sau đó lại mang Tiểu Manh Manh đi.

Thang Phi Tiếu vẻ mặt u sầu như hắn vừa bị người khác cắt mất mấy cân thịt trên người.

- A?

Đường Phong cũng có chút giật mình:

- Nói cách khác, hai tiểu nha đầu đến giờ cũng chưa về?

Thang Phi Tiếu rất trầm trọng gật đầu.

- Lúc nàng đem Manh Manh đi có nói gì không?

Đường Phong quay đầu nhìn Tần Tứ Nương đang lo âu bất an.

Tứ Nương nói:

- Nàng nói nàng đưa Manh Manh ra ngoài một chuyến, bảo chúng ta đừng lo lắng, còn nói lúc đưa Manh Manh về sẽ cho chúng ta một sự kinh hỉ! Hiện tại chỉ thấy lo lắng, làm gì có kinh hỉ chứ?

-o0o-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK