Mục lục
[Dịch] Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phi Tuyết lâu hiện giờ người đi nhà trống, tất cả mọi người dưới sự dẫn dắt của Phong Phiêu Nhứ cùng Hoa Bất Ngữ đã ra ngoài nghênh chiến, chỗ này giờ trống rỗng. Đường Phong đi đến chỗ lúc trước, tranh thủ thời gian tán đi năng lực Dĩ Giả Loạn Chân cùng Tá Thi Hoàn Hồn, khôi phục lại diện mạo của bản thân, đóng chặt cửa sổ, khoanh chân ngồi xuống .

Một cảm giác thoát lực cứ như thủy triều xông đến, lần này thời gian thi triển năng lực Tá Thi Hoàn Hồn tuy không dài nhưng Đường Phong vẫn luôn duy trì Dĩ Giả Loạn Chân, về sau lại trúng độc, tiêu hao bản thân đương nhiên vô cùng lớn.

Bất quá cũng chỉ là thoát lực thôi, cũng không có cảm giác toàn thân đau buốt cùng đan điền trống rỗng như trước. Theo sự cô đọng của cương khí bản thân cùng thực lực tăng trưởng, di chứng khi thi triển Tá Thi Hoàn Hồn đã ngày càng mờ nhạt.

Tiếng hô la đánh giết bên ngoài đã không phải là chuyện của Đường Phong nữa, hắn giờ chỉ muốn cương khí trong cơ thể khôi phục nhanh một chút, thêm nữa là phải chữa trị tốt thương thế trên tay phải.

Cầm trong Mị Ảnh không gian ra một ít thuốc chữa thương bôi lên vết thương trên tay phải, cơn đau đớn kịch liệt khiến cho Đường Phong một hồi nhe răng trợn mắt. Thật vất vả mới bôi đều được cả cánh tay, lúc này Đường Phong mới nhắm hai mắt lại vận chuyển Vô Thường Quyết, nhưng vẫn lưu lại một bộ phận tâm thần lưu ý động tĩnh bên ngoài.

Lúc này, trước cung điện của Âu Dương Vũ, một thân ảnh từ trên không đáp xuống, trực tiếp xông vào trong.

Người tới chính là Âu Dương Vũ, lần này hắn lại cùng Tuyết Nữ đánh ngang tay, không phân biệt được thắng thua. Đại thế của Tạ Tuyết Thần đã mất, Âu Dương Vũ đương nhiên không còn tâm tình nào lưu lại nơi này nữa. Giờ chạy đến đây chẳng qua là muốn nhìn một chút xem bảo bối kia thế nào rồi.

Sau khi vào phòng, Âu Dương Vũ quét mắt một vòng, lập tức kinh ngạc. Cơ quan do mình thiết trí đã được khởi động, mà bộ xương khô nằm trên mặt đất rõ ràng chính là kết cục của bị trúng khói độc, nhưng Thiên Công đồ phổ đâu rồi?

Quay đầu nhìn một vòng, Âu Dương Vũ nhịn không được khẽ cười một tiếng, xem ra ở đây đã từng phát sinh một màn bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình sau, Thiên Công đồ phổ đương nhiên đã bị Hoàng Tước lấy đi.

Bất quá thế cũng được, thứ này ở lại ở Lý Đường đế quốc so với việc bị cầm về Huyết Vụ thành thì tốt hơn nhiều.

Đại Tuyết Cung đã đổi chủ được ba năm, thực lực giảm sút . Không cần đâu xa, sáu vị đừng đầu trong mười hai sát thủ của Đại Tuyết Lâu đã chết mất năm, đây chính là năm Thiên giai thượng phẩm cao thủ a. Chỉ còn lại Tiếu Nhất Diệp, hơn nữa tính huống hiện giờ của Tiếu Nhất Diệp cũng không được lạc quan lắm. Thời gian trúng phải Tuyết Tủy Hàn Băng độc quá lâu, đã hơn một năm không phục dụng giải dược để áp chế, khiến cho giờ độc tố lan khắp toàn thân, thực lực bị phế sạch cũng chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.

Thiên giai, ở trong mắt người bình thường chính là thần tiên, thần bí cường đại. Nhưng muốn đạt đến Thiên giai kỳ thật cũng không khó. Bình thường chỉ cần đạt đến Luyện Cương ba bốn tầng sinh ra được Cương Tâm của bản thân, sinh thời đã có thể vấn đỉnh cấp độ Thiên giai rồi, chỗ khó chính là sau khi tấn chức Thiên giai.

Nhất là Thiên giai thượng phẩm, Thiên giai thượng phẩm của toàn bộ Lý Đường đế quốc có thể đếm được trên đầu ngón tay. Ngoài tam đại thế lực ra, tông môn khác nhiều lắm chỉ có Thiên giai trung phẩm thôi. Muốn tấn chức Thiên giai thượng phẩm, chẳng nhưng cần tư chất tốt, hơn nữa phải có thêm ngộ tình cùng cơ duyên. Vô số Thiên giai trung phẩm cao thủ đều bị kẹt ở cửa ải này, đến lúc chết cũng không thể thăm dò được sự huyền ảo của Thiên giai thượng phẩm. Nhưng Đại Tuyết Cung chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi liền tổn thất mất năm người.

Đây cơ hồ là một nửa số cao thủ Thiên giai thượng phẩm của Đại Tuyết Lâu. Nhưng nếu so ra, thì cái giá này vẫn rất đáng, thu phục toàn bộ Đại Tuyết Cung, Tạ Tuyết Thần cũng bị đánh chết. Từ nay về sau, Đại Tuyết Cung lại trở về với hoài bão vốn có của chủ nhân mình. Bất quá một thân tu vị của lão Cung Chủ bị phế, giờ cũng đã già đi rất nhiều, hiển nhiên đã không còn tinh lực cũng như tâm tình để chưởng quản Đại Tuyết Cung này nữa rồi, cho nên chủ nhân của thế lực lớn thứ hai Lý Đường, nhất định sẽ là Phi Tiểu Nhã không thể nghi ngờ.

Ba ngày sau trong Đại Tuyết Cung liền trở nên bận rộn, mọi người của tam tông lưỡng lâu đều đã biết được việc Tạ Tuyết Thần đã bị đánh chết, cung chủ mới Phi Tiểu Nhã lên thượng nhiệm. Sau khi những cao thủ có uy tín danh dự kia dò xét Phi Tiểu Nhã, liền thề thốt son sắt với nàng, sẽ như thiên lôi sai đâu đánh đó, xông pha khói lửa không hề chối từ, vì Đại Tuyết Cung cam nguyện phấn thân toái cốt vân vân....

Cũng không phải nói Phi Tiểu Nhã ở trước mặt những người này có bao nhiêu uy tín, chủ yếu là ngày Bảo chủ đại nhân lên thượng nhiệm, lão cung chủ yên vị ở ngay bên cạnh nàng để quan sát. Uy tín của lão cung chủ, dù đã qua ba năm nhưng cũng không yếu bớt chút nào, lão gia hỏa này chỉ cần thoáng xuất hiện, dậm chân một cái cũng khiến cả Đại Tuyết Cung trở nên lung lay.

Huống chi, hai đại sát thần Thiên Sát Địa Thí sau khi ly khai Đại Tuyết Cung hơn mười năm, cũng ở cạnh bên nàng giống như hộ vệ, bọn hắn nào dám không trung tâm?

Đương nhiên, trong đó vẫn có những người vốn rất trung tâm với lão cung chủ, chỉ do trúng phải Tuyết Tủy Hàn Băng độc, nên mới bị ép phải thần phục Tạ Tuyết Thần thôi. Giờ độc của bọn hắn đã được Phi Tiểu Nhã cho giải dược, đương nhiên đối với cung chủ mới trung tâm như một.

Sau khi vừa thượng nhiệm, Phi Tiểu Nhã đã hướng mũi giáo đến trên người những dư nghiệt do Tạ Tuyết Thần lưu lại, tuy rằng đêm hôm đó những tâm phúc của Tạ Tuyết Thần đã bị giết gần hết, nhưng dù sao cũng có cá lọt lưới. Phi Tiểu Nhã thu nhặt một ít tin tình báo, khu trừ đi một số cao thủ quan hệ gần gũi với Tạ Tuyết Thần lúc trước, sau khi diệt sát toàn bộ xong, cả Đại Tuyết Cung lập tức rực rỡ hẳn lên.

Tuy Phi Tiểu Nhã xử lý những chuyện này nhanh như chớp giật, nhưng nàng cũng không phải là một nữ nhân khát máu. Ở trước mặt Đường Phong, nàng thường xuyên có biểu hiện như một con chim nhỏ nép vào người khác vậy. Nhưng nàng biết rõ, một con sâu làm rầu nồi canh, cho nên không thể hạ thủ lưu tình vơi nhưng dư nghiệt do Tạ Tuyết Thần lưu lại được.

Đường Phong cũng không biết ở bên ngoài phát sinh những chuyện gì, từ sau ngày trở về Phi Tuyết lâu, hắn vẫn ở yên đó dưỡng thương. Cánh tay phải sau khi được bôi một ít thuốc dưỡng thương lên cũng không thấy khởi sắc bao nhiêu, cũng may mà độc tố đã được bức ra gần hết. Mất thời gian ba ngày, Đường Phong cũng xử lý được những độc tố còn xót lại. Lấy năng lực khôi phục biến thái của bản thân, chỉ qua một đêm ngắn ngủi, thương thế trên tay phải đã không còn chút gì nữa, ngược lại da ở đó so với trước kia còn trắng hơn một chút.

Hành tung của Đường Phong mọi người cũng biết rõ, Tuyết Nữ Diệp Dĩ Khô cũng ở ngay cạnh chỗ hắn. Đối với một Linh giai cao thủ, Hoa Bất Ngữ cùng Phong Phiêu Nhứ đương nhiên rất cung kính. Hơn nữa Tuyết Nữ là thân nhân của Đường Phong, lại là một nữ nhân, ở lại trong Phi Tuyết lâu tự nhiên không ai dị nghị.

Hôm nay Đường Phong mới từ trong phòng ra ngoài, hít thật sâu không khí mát mẻ trong lành bên ngoài, liền cảm giác được vài đạo ánh mắt đặt lên thân mình.

Quay đầu nhìn lại, liền thấy Diệp cô cô cùng hai người Hoa Bất Ngữ Phong Phiêu Nhứ đang ngồi trò chuyện trên một cái bàn đá bên kia.

Sau khi nhìn thấy Đường Phong, Hoa Bất Ngữ vũ mị cười một tiếng, mở miệng nói:

- Phong thiếu gia, ngài chịu ra ngoài rồi sao

Đường Phong nhịn không được trừng mắt liếc nàng, lão yêu bà này sao lại xưng hô với mình khách khí như vậy?

- Phong nhi, tình huống thế nào?

Diệp Dĩ Khô vẫy vẫy tay với Đường Phong. Sau đại chiến đêm đó, Tuyết Nữ trước tiên liền đi tìm tung tích của Đường Phong. Cũng trách Đường Phong chỉ nóng lòng muốn chữa thương, nên cũng không thông tri cho ai cả. Cho nên Tuyết Nữ tốn một phen công phu thật lớn mới tìm ra được khí tức của hắn ở trong Phi Tuyết lâu. Bất quá cũng không dám quấy rầy hắn, sau khí cáo tri cho Phong Phiêu Nhứ cùng Hoa Bất Ngữ, liền ở lại luôn trong Phi Tuyết lâu.

- Không có việc gì rồi, chỉ là vài ngày trước bị một chút vết thương nhẹ.

Trong lòng Đường Phong liền ấm áp, mỗi lần trông thấy Diệp cô cô, Đường Phong luôn có loại cảm giác ấm áp này. Đó là một loại cảm giác ổn hòa chảy xuôi trong huyết mạch, xâm nhập vào sâu tận xương cốt, linh hồn.

- Không có việc gì là tốt rồi.

Tuyết Nữ kéo tay Đường Phong lại, lời tuy rằng nói như vậy, nhưng vẫn thả ra một đám cương khí để dò xét một phen.

- Phong thiếu gia, cung chủ có lệnh, nếu ngươi tỉnh lại thì hãy tranh thủ thời gian đến Cầm Thiên Phong tìm nàng, nàng đã đợi ngươi ở đó vài ngày rồi đấy.

Hoa Bất Ngữ che miệng khẽ cười nói, lộ ra một chút phóng đãng.

Phong Phiêu Nhứ sợ Đường Phong phản cảm, tranh thủ ở một bên bổ sung nói:

- Cung chủ mới lên thượng nhiệm được ba ngày, đang phải vội vàng xử lý những chuyện của Đại Tuyết Cung. Bất quá dù vậy, mỗi khi đến giờ Thìn nàng đều bỏ ra một nửa canh giờ để đến thăm ngươi, nhưng tiếc là các ngươi vẫn không gặp được nhau.

- Không sao, giờ ta đi tìm nàng.

Đường Phong nhẹ gật đầu.

Tuyết Nữ nhìn qua Đường Phong, giống như có thâm ý dặn dò:

- Phong nhi, tuổi trẻ khí thịnh cũng không phải chuyện xấu, nhưng phải hiểu được lễ nghĩa, kính già yêu trẻ, có biết không hả?

Đường Phong chớp mắt, trở nên mê mang. Cô cô nói lời này là có ý gì? Đường Phong thật không hiểu chuyện gì, kính già yêu trẻ? Cái này thì có quan hệ gì với Phi Tiểu Nhã?

Từ trong Phi Tuyết lâu ra ngoài, phạm đụng phải người nào, chỉ cần nhìn thấy Đường Phong đều cực kì cung kính hô lên một tiếng:

- Thuộc hạ bái kiến Đường thiếu gia.

Đường Phong cảm giác chút thụ sủng nhược kinh, nói cho cùng năm nay hắn chỉ mới có mười sáu tuổi thôi. Mặc dù tại Thiên Cương Đại Lục, nam mười sáu nữ mười bốn đã là thành niên rồi, nhưng đây là địa phương nào? Là Đại Tuyết Cung a, thế lực lớn thứ hai Lý Đường, sao đụng phải người nào cũng cung kính với mình như vậy? Hơn nữa... Nhưng người này giống như đều nhận biết mình vậy.

Bất quá ngẫm lại cũng đúng, lúc trước Tạ Tuyết Thần đã từng treo giải thưởng đối với Đường Phong, tuy rằng bộ dáng Đường Phong được vẽ ra so với nguyên bản thì có chút khác biệt nhỏ, nhưng chỉ cần là người từng thấy qua lệnh treo thưởng đó, đương nhiên sẽ nhận thức được Đường Phong rồi. Vấn đề là, mặc kệ nam nữ lão ấu, bất kể là Huyền giai đệ tử hay Thiên giai trưởng lão, mỗi người đều lộ ra vẻ nịnh nọt, giống như Đường Phong mới là cung chủ hiện nay của Đại Tuyết Cung vậy.

Tình huống có chút không ổn a, trong lòng Đường Phong khẽ bất an. Từ tiềm thức hắn cảm nhận được việc này hẳn là có quan hệ với Phi Tiểu Nhã.

Mọi chuyện quả thật đúng như hắn suy đoán. Kể từ hai ngày trước, sau khi Đại Tuyết Cung được bình ổn lại, hai người Tiếu thúc cùng Đoạn thúc vẫn đi theo lão Cung Chủ. Trong lúc nói chuyện đã lơ đãng nói ra việc Phi Tiểu Nhã ưa thích Đường Phong, lão Cung Chủ dưới lòng hiếu kì, đã cẩn thận hỏi thăm những chuyện về Đường Phong. Lúc này mới biết được, tên xú tiểu tử đã bắt được tâm hồn thiếu nữ của cháu gái mình, rõ ràng lại là tên mình đã gặp phải ở thủy lao trước kia, ngoài ra còn biết thêm được rất nhiều chuyện về hắn.

Dưới sự thổi phồng trắng trợn của Tiếu thúc cùng Đoạn thúc, Đường Phong nghiễm nhiên trở thành thượng thiên nhập địa, thiên hạ đệ nhất kỳ nam tử. Tuy rằng lão Cung Chủ cũng biết được hai người này có chút phóng đại, nhưng có thể làm cho Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích đánh giá cao như thế, Đường Phong nhất định bất phàm.

Nếu chỉ là ba người nói chuyện phiếm thì không tính làm gì, nhưng mấu chốt là ở bên cạnh lão cung chủ lúc đó còn có hai thị nữ phục thị. Cũng không biết là do thị nữ nào to mồm truyền bá việc này ra. Hiện giờ khiến toàn bộ Đại Tuyết Cung đều trở nên huyên náo, người nào cũng biết chuyện. Cung chủ Phi Tiểu Nhã mới thượng nhiệm không bao lâu kia, đã ái mộ một nam nhân từ lâu. Chính là thiếu niên Đường Phong được người trên giang hồ xưng là Huyết Ma bị truy nã trước kia!

Những chuyện kiểu này không đâu không bàn, nhất là ở những nơi đông người.

Phi Tiểu Nhã vội vàng muốn gặp mặt Đường Phong như vậy, thứ nhất là do trong lòng tưởng niệm, dù sao cũng hơn một tháng không được gặp hắn rồi, ba ngày trước cũng chỉ mới tiếp xúc sơ qua một chút thôi. Thứ hai, là vì lão cung chủ muốn kiểm tra một chút, nhìn xem tiểu tử này có xứng đáng làm phu quân của cháu gái mình không.

Dù nói thế nào đi nữa, Phi Tiểu Nhã giờ cũng đã là cung chủ của Đại Tuyết Cung, thân phận không giống lúc trước. Nếu Đường Phong này chỉ được cái mã ngoài, một thân không chút bổn sự thì khó mà chấp nhận được. Lão cung chủ mấy ngày hôm nay lại tổn hao tâm tư để xem xem phải làm khó Đường Phong thế nào, muốn xem người trẻ tuổi này sẽ có biểu hiện gì trước cường quyền. Sau đó mới nhìn xem nhân phẩm của hắn một chút.

Vì việc này, lão cung chủ lại mạnh mẽ lưu hai người Tiếu thúc lại bên người, căn bản không cho bọn hắn có cơ hội đi tìm Đường Phong để mật báo.

Mà câu nói của Tuyết Nữ lúc trước, rõ ràng là đã biết được chút tin tức, sợ Đường Phong chống đối lại lão cung chủ, bởi vậy mới bảo hắn nên kính già yêu trẻ.

Sau khi lên Cầm Thiên Phong, Đường Phong còn chưa kịp đến nơi, đã thấy trước mặt xuất hiện hai thị nữ giống nhau như đúc. Hai thị nữ này lớn lên cực kì thanh tú, thực lực cũng không thấp, đại khái khoảng Huyền giai. Sau khi nhìn thấy Đường Phong, hai nàng rõ ràng thoáng kinh ngạc một chút, tranh thủ chào:

- Bái kiến Đường thiếu gia.

Đường Phong một đường đến đây, sớm đã miễn dịch với những tình huống này, gật gật đầu rồi chuẩn bị tiếp tục hướng về phía trước. Nhưng không ngờ một thị nữ trong đó liền hướng bên trên chạy đi, hai bàn tay nhỏ bé còn nắm lấy mép váy, chạy rất vui vẻ a.

Một thị nữ khác lại tranh thủ đến trước mặt Đường Phong, mặt lộ ra vẻ tươi cười nhẹ giọng nói:

- Cung chủ lệnh ta chờ ở đây, nếu Đường thiếu gia đến, thì mời ngài lên đó.

- Làm phiền.

Đường Phong nhìn chằm chằm vào thị nữ đã khuất bóng phía trước, nhíu mày hỏi:

- Nàng làm gì vậy? Bị ta hù sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK