Mục lục
[Dịch] Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho đến khi Đường Phong lo lắng chạy tới nơi ở của Tiêu Thiên Tuyết thì ở đó đã có một vòng người vây quanh rồi, toàn bộ cao tầng của Dung gia đều ở đây, đường đi chật hẹp không cách nào lách vào được.

- Đường thiếu hiệp tới!

Có người nhìn thấy Đường Phong, vội vàng hô lên một tiếng, đoàn người tự động tách ra một con đường cho hắn đi.

Sắc mặt Đường Phong âm trầm trực tiếp tiến vào bên trong, vừa nhìn thấy được tình huống bên trong gian nhà liền sững sờ tại chỗ.

Lúc hắn nghe thiếu nữ áo xanh bảo Tiêu Thiên Tuyết đã xảy ra chuyện, hắn còn tường rằng thương thế đã chuyển biến xấu đi, nguy hiểm tới tính mệnh cho nên vội vàng chạy qua, căn bản không nghĩ tới cục diện như thế này.

Ở bên trong phòng không có hình bóng của Tiêu Thiên Tuyết, ngược lại là lão gia chủ Dung Thanh Thu đang nằm thẳng tắp ở trên giường, con mắt nổi giận nhưng toàn thân lại không thể động đậy được.

Mấy hộ pháp chấp sự cảnh giới Thiên Giai của Dung gia vây quanh lão gia chủ khu động cương khí liên tục nhưng rồi vẫn lắc đầu thở dài.

- Đường thiếu hiệp, làm phiền ngươi cởi ra phong ấn của gia phụ!

Toàn bộ Dung gia từ già tới trẻ đều lộ vẻ xấu hổ.

Đường Phong dở khóc dở cười, tiến lên phía trước điểm lên người Dung Thanh Thu vài cái, trong nháy mắt Dung lão gia chủ bật dậy xuống giường, chỉ thẳng vào mấy người hộ pháp mà thóa mạ lên:

- Phế vật, con mẹ nó toàn bộ đều là phế vật, một đám trưởng thành hết rồi thực lực lại thấp như vậy, quả thực là làm mất hết mặt mũi Dung gia ta, khó trách Dung gia không thể lớn mạnh được, tất cả các ngươi đều là một lũ phế vật vô dụng!

Cả đám người bị mắng đến mặt đỏ tía tai nhưng căn bản không dám cãi lại, ai nấy đều thấy được lão gia chủ hiện giờ đang phẫn nộ tột đỉnh.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Đường Phong mơ hồ không ngớt, căn bản không biết ở đây đã xảy ra chuyện gì.

- Tuyết nhi đâu rồi?

Tiếng mắng chửi của Dung Thanh Thu đột nhiên ngưng lại, ánh mắt ngượng ngùng quay về Đường Phong, xấu hổ nói:

- Chạy rồi….

- Chạy?

Đường Phong trợn tròn mắt lên.

- Đêm qua cuối cùng nàng cũng tỉnh lại nhưng mà lại thừa dịp lão phu không chuẩn bị mà điểm huyệt phong bế kinh mạch lão phu, sau đó chạy đi mất!

Lời nói của lão gia chủ uất ức tới cực điểm, cảnh giới của lão tuy rằng chỉ có Thiên Giai nhưng dù sao cũng là người từng trải, lại không ngờ lại lật thuyền trong mương dưới tay Tiêu Thiên Tuyết, làm sao mà không xấu hổ cho được?

- Tại sao nàng chạy được? Tuyết nhi nàng cũng chỉ có cảnh giới Thiên Giai a.

Đường Phong nghĩ mãi không hiểu được, nếu nói là thương thế của Tiêu Thiên Tuyết chuyển biến tốt đẹp có thể bước được xuống giường thì Đường Phong còn có thể lý giải, dù sao dược hiệu của bất tử kim đan có sinh cơ rất cường đại đủ để bồi đắp vết thương trí mạng của nàng.

Dù cho Tiêu Thiên Tuyết xuất thủ đánh lén cũng không thể một phát mà đánh ngã được Dung Thanh Thu chứ, hai người đều là Thiên Giai làm sao có thể đắc thủ dễ dàng được như vậy?

Huống chi, phong ấn của Tiêu Thiên Tuyết hạ xuống Dung Thanh Thu thì các hộ pháp chấp sự đều không thể nào mở ra được.

- Tuyết nhi trải qua chuyện này, sợ rằng đã tấn chức Linh Giai chi cảnh! Lão phu so chiêu với nàng chưa đỡ được phát nào!

Sắc mặt Dung Thanh Thu đỏ bừng lên.

Các hộ pháp chấp sự hai bên suýt nữa cười thành tiếng, vừa rồi lão gia chủ mắng mình rất thống khoái, hiện giờ cuối cùng cũng ác giả ác báo, thiên đạo luân hồi tốt nha.

Dung Thanh Thu hung hăng trừng mắt nhìn mấy người kia làm bọn họ không khỏi cảm giác lạnh lẽo trong lòng.

- Tấn chức Linh Giai…

Đường Phong thì tháo một tiếng.

- Xác thực là có khả năng này.

Dù sao tư chất của Tiêu Thiên Tuyết cũng không hề tầm thường, trải qua được cửa ai sinh tử đạt được điều này cũng là chuyện tình hợp lý.

- Sợ rằng hôm qua Tuyết nhi nghe được cuộc nói chuyện của chúng ta cho nên mới ly khai Dung gia, trước khi đi nàng có một câu muốn dặn ta nói với thiếu hiệp.

Dung Thanh Thu nhìn Đường Phong nói.

- Mời lão gia chủ nói.

- Nàng nói thiếu hiệp không cần phải đi tìm nàng nữa, nàng cũng không muốn gặp lại thiếu hiệp.

Dung Thanh Thu buồn bã nói.

Đường Phong khẽ cười một tiếng:

- Gặp hay không gặp, làm sao mà do nàng định đoạt được?

Tình thần Dung Thanh Thu không khỏi chấn động:

- Thiếu hiệp dự định làm như thế nào?

- Thương thế nàng chưa khỏi hẳn, cho dù tấn chức được Linh Giai cũng không thể chạy được đi quá xa, tất nhiên là có thể đuổi theo được!

- Tốt! Lão phu cũng phái người đi tìm, nếu có tin tức gì nhất định sẽ thông báo cho thiếu hiệp.

Từ khi Tiêu Thiên Tuyết bỏ chạy, tất cả những người Dung gia chỉ cần có chút thực lực đều rời khỏi phủ đi tìm kiếm nàng, Đường Phong cũng phái hai mươi hai dược thi trong hai mươi tám bộ dược thi có thần trí đi tìm.

Đường Phong không tin rằng bày ra thiên la địa võng như vậy mà Tiêu Thiên Tuyết còn có thể ẩn tàng được tung tích của mình!

Không có chuyện gì khác, đơn giản vì thương thế của nàng còn chưa khỏi hẳn, nếu như nàng muốn chạy thì Đường Phong sẽ không ép buộc, chẳng qua phải chờ lúc thân thể điều dưỡng thật tốt mới có thể. Hiện giờ Linh Mạch Chi Địa cực kỳ hỗn loạn, cho dù nàng tấn chức Linh Giai chỉ sợ cũng khó có thể bảo vệ an toàn của mình.

Lấy tư sắc và vẻ đẹp thành thục của Tiêu Thiên Tuyết vạn nhất gặp phải một hai cao thủ có tà niệm trong lòng thì với trạng thái thân thể của nàng hiện giờ căn bản không thể chống lại được.

Căn cứ theo lời lão gia chủ, chẳng qua Tiêu Thiên Tuyết mới bỏ chạy hơn một canh giờ mà thôi, cho dù nàng tấn chức Linh Giai mà nói thì một canh giờ tối đa nàng cũng chỉ có thể chạy được một hai trăm dặm đường, Đường Phong nghĩ rằng mình chỉ cần xuất động hai mươi hai bộ dược thi là có thể bắt được nàng trở về.

Nhưng mà sự tình có chút ngoài dự định của Đường Phong, ngoài hai mươi hai bộ dược thi của Đường Phong còn có hàng trăm người Dung gia tìm kiếm trong phương viên vài trăm dặm xung quanh Dung Thành suốt ba ngày ba đêm, suýt chút nữa thì lật tung cả đất lên nhưng vẫn không phát hiện được hình bóng của Tiêu Thiên Tuyết ở đâu cả, thậm chỉ ngay cả phương hướng nàng rời đi cũng không tìm thấy một vết tích nào.

Tiêu Thiên Tuyết giống như đã bốc hơi rồi.

- Nàng đã chạy đi đâu?

Thủy chung Đường Phong vẫn không thể hiểu được vì sao Tiêu Thiên Tuyết có thể biến mất không còn dấu vết nào như vậy, khả năng nàng có thủ đoạn ẩn nấp cao minh, có lẽ nàng không muốn gặp lại mình và người của Dung gia cho nến mới giấu kín chính mình. Nhưng với thủ đoạn của nàng không giống như hiểu biết của nhiều người, phương viên trăm dặm quanh đây đều bị mình cho người chờ nàng tìm nhiều lần, nếu như nàng còn đang ở đây thì khẳng định sẽ bị tìm ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK