Mục lục
[Dịch] Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến ngày thứ hai mươi, đã có mười mấy người đã có thể hoàn thành lộ trình ba trăm dặm, Thiết Đồ cũng chính là một người trong số đó. Khi tên trâu điên này lần đầu tiên hoàn thành định mức buổi sáng, nhận được điểm tâm thuộc về mình, hắn hưng phấn đến mức xém chút nữa đem cả bàn ăn lật tung lên, nước mắt lưng tròng nói:

- Không ngờ Thiết Đồ ta cũng có được ngày hôm nay!Không ngờ A.a.a

Sở trường của Thiết Đồ không phải là dẻo dai, bền bỉ mà là lực đạo cùng phòng ngự, nhưng bây giờ sau một thời gian huấn luyện, sự dẻo dai của hắn cũng được cải thiện rồi. Một tháng sau đó, số người có thể hoàn thành lộ trình ba trăm dặm trực tiếp tăng lên thành hơn năm mươi người, những người còn lại tuy rằng không thể hoàn thành, nhưng cũng kém không xa với chuẩn lộ trình lắm.So sánh với một tháng trước, mỗi người cơ hồ là gầy đi một vòng! Nhưng cường độ thân thể cùng kinh mạch trong một thời gian dài không ngừng bức bách tiềm năng cùng với rèn luyện, so với trước đã mạnh hơn vài lần, hơn nữa còn đang không ngừng tiếp tục được tăng cường.

Từng phút, từng giờ, từng ngày qua đi, mội người lại càng thêm cố gắng, trong một ngày, thời gian nghỉ ngơi chỉ có gần hai canh giờ, nhưng mọi người đều cảm thấy thân thể linh hoạt, tinh thần minh mẫn không còn cảm giác đau lưng, mỏi gối tinh thần uể oải, bộ dáng thất tha thất thểu như vài ngày đầu nữa. Mà biểu hiện xuất xắc nhất không thể nghi ngờ chính là Đường Phong cùng Không Dư Hận . Từ ngày Đường Phong chạy sáu vòng về sau, Không Dư Hận lập tức cũng không kém cạnh, theo sát người hắn, hai người mỗi sáng sớm đều dốc hết sức chạy đi, từ Ô Long Bảo đến Diêm thành sau đó từ Diêm thành quay trở lại Ô Long Bảo.

Sáu vòng, bảy vòng, tám vòng....Cứ mười ngày qua đi, Đường Phong lại có thể chạy được thêm một vòng, Không Dư Hận theo sát phía sau, thủy chung vẫn thua hắn một điểm, một điểm chênh lệch này cho dù hắn cố gắng như thế nào cũng không có cách nào vượt qua, khiến cho Không Dư Hận mỗi ngày đều cảm thấy vô cùng uể oải cùng phẫn nộ. Hắn tiến bộ, so với hắn Đường Phong lại càng thêm tiến bộ hơn, chêch lệch giữa hai người cũng càng ngày càng bị kéo dãn ra xa.

Suốt hai tháng sau này, Đường Phong dốc toàn lực cũng chỉ có thể hoàn thành tám vòng, đối với yêu cầu mười vòng của độc nhãn quái nhân cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm.

Dù sao cảnh giới Huyền giai cũng có một mức giới hạn.

Tám vòng, bốn trăm dặm đường, sau khi chạy xong một thân cương khí của Đường Phong đều tiêu hao sạch sẽ, cả người xụi lơ trên mặt đất, cơ bắp trên người cũng không thể khống chế được run rẩy một hồi, nhưng dưới cường độ huấn luyện này, năng lực khôi phục của bản thân cũng được cải thiện không ít.

Hai tháng sau, giai đoạn huấn luyện thứ nhất bên trong Ô Long Bảo cuối cùng cũng đã hoàn tất. Cũng chỉ còn hơn hai mươi người không thể hoàn thành nhiệm vụ, nhưng mục đích chính cũng không phải là hoàn thành lộ trình ba trăm dặm trọn một canh giờ, thông qua việc chạy nước rút này rèn luyện thân thể mới là mục đích thực sự. Cho nên, mặc dù những người kia không thể hoàn thành, nhưng cũng có được thu hoạch rất lớn, chỉ là trong nội tâm cảm thấy có chút tiếc nuối mà thôi.

Đám nữ hài dưới ánh nắng chói trang của mặt trời, làn da đã trở nên rám nắng. Cho tới bây giờ Đường Phong cuối cùng cũng đã minh bạch vì sao tiểu nha hoàn có thù với mình kia lại có làn da màu bánh mật rồi. Sinh hoạt lâu ngày bên bờ biển, gió biển thổi đến, mặt trời chiếu chói trang, cho dù là da màu trắng cũng sẽ biến thành hình dáng kia. Hiện tại hai người Thu Tuyệt Âm cùng Hà Hương Ngưng chính là ví dụ điển hình nhất, làn da bị phơi ra bên ngoài cùng với làn da ở bên trong quần áo có hai màu hoàn toàn trái ngược, làn da bên ngoài bị phơi nắng chuyển thành màu đỏ rực, mà làn da bên trong lại trắng như mỡ dê. Làn da trên người đám nam nhân cũng biến thành màu cổ đồng bóng láng.

Bất quá nhắc đến lại cảm thấy kỳ quái, tuy rằng mỗi người đều cảm thấy bản thân mình so với hai tháng trước cường đại hơn nhiều. Nhưng cảnh giới lại không hề tăng lên, tất cả đều duy trì trạng thái giống như là hai tháng trước. Theo đạo lý mà nói, trong hai tháng dưới huấn luyện có cường độ cao như vậy, cảnh giới cũng phải tăng lên chứ, nhưng ngoại trừ có mấy người bản thân cảnh giới tăng lên nhất phẩm ra, những người còn lại vẫn bảo trì nguyên trạng. Chỉ có người đã trải qua rèn luyện thân thể như Đường Phong mới minh bạch ẩn ý trong đó, có lẽ Không Dư Hận cũng biết được.

Hai tháng huấn luyện này, tất cả thành quả có được đều ẩn dấu bên trong thân thể cùng kinh mạch. Ngay là Đường Phong là người đã từng trải qua rèn luyện thân thể còn mạnh hơn không ít, huống chi là những người khác. Đây cũng là nguyên nhân cảnh giới mỗi người được bảo trì nguyên trạng, lại cảm thấy bản thân mạnh mẽ hơn nhiều. Bởi vì rèn luyện thân thể thì không có cực hạn, càng rèn luyện càng khai quật được ra tiềm lực lớn hơn.

Sau khi độc nhãn quái nhân triệu tập tất cả mọi người lại, một đám người đứng cùng một chỗ lại có thể hội tụ ra một cỗ khí thế tương đối mãnh liệt. Đó chính là tự tin, là tự hào sau khi trở nên cường đại. Dù độc nhãn quái nhân vốn là người khó tính, thấy cỗ khí thế này cũng cảm thấy tương đối thỏa mãn.

Khẽ hắng giọng, độc nhãn quái nhân cười nói:

- Rất đắc ý phải không? Các người đắc ý cái rắm gì? Không phải chỉ là vượt qua giai đoạn huấn luyện thứ nhất sao? Ta nói cho các ngươi biết, đây mới chỉ là khởi đầu thôi! Hai tháng trước ta đã từng nói qua, giai đoạn huấn luyện thứ nhất bên trong Ô Long Bảo chính là vô cùng nhẹ nhàng, có tỉ lệ tử vong thấp nhất, đừng tưởng các ngươi có thể vượt qua giai đoạn huấn luyện này, đã có tư cách ngẩng cao đầu trước mặt ta.

Không ít người nhìn hắn cười hì hì, căn bản không vì lời nói của hắn mà thay đổi, nếu là hai tháng trước, mọi người nhất định sẽ sợ hãi kế tiếp sẽ huấn luyện cái gì, nhưng sau khi tiếp xúc cùng hắn hai tháng, mọi người phát hiện, vị độc nhãn quái nhân này tuy rằng mồm miệng ác độc, hành sự quái dị, nhưng nếu ngươi chăm chỉ luyện tập, hắn đối với ngươi cũng không tệ chút nào.

Thiết Đồ đứng lẫn trong đám người hô to một câu:

- Tiền bối, người đến tột cùng có tên đầy đủ là gì vậy? Thời gian hai tháng qua, chúng ta cũng chỉ biết được người họ Sở

Độc nhãn quái nhân trừng mắt nhìn Thiết Đồ nói:

- Muốn cùng ta đặt quan hệ thì hữu dụng sao? Đợt huấn luyện sau này, ai cũng không thể trốn tránh!

Tuy nói như vậy, nhưng độc nhãn quái nhân vẫn mở miệng nói tiếp:

- Lão phu tên là Sở Văn Hiên, đám tiểu bối các ngươi nhớ cho kỹ, đừng có sau lưng lão phu hô to gọi nhỏ cái gì mà quái lão đầu, độc nhãn quái nhân, cho ràng lão phu lãng tai hả?

Cả đám sửng sốt một chút, sau đó cười to, Thiết Đồ cười to nhất, tiếng cười vang xa, khiến cho người bên cạnh ù tai ngay lập tức. Ngay cả Đường Phong cũng có chút buồn cười, vị độc nhãn quái nhân quái dị tới cực điểm này, rõ ràng lại có một cái tên nho nhã như vậy! Thực sự là không thể tưởng tượng được.

- Cười cái gì mà cười?

Sở Văn Hiên trách cứ nói:

- Tên lão phu bộ không dễ nghe sao? Đúng là một đám tiểu bối không hiểu trời cao đất rộng!

-o0o-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK