Giữa lúc Chiến Cuồng còn muốn hỏi gì đó, hai cái thân ảnh cách đó không xa giống như quỷ mị xuất hiện trước mắt mọi người, hình dạng của hai người cơ bản giống như Thọ Đồng Tử, ăn mặc cũng không sai biệt, chỉ bất quá thần thái trên mặt lại vô cùng khác nhau.
Vẻ mặt Thọ Đồng Tử lạnh lùng, giống như tất cả mọi người trên đời này nợ tiền hắn, mà Phúc Đồng Tử trí tuệ như nắm chặt mọi việc trong bàn tay, khuôn mặt mang theo mỉm cười, Lộc Đồng Tử theo sát phía sau thần sắc trên mặt lại biến hóa kỳ lạ, tròng mắt đảo tới đảo lui, rất sống động, không biết hắn đang suy nghĩ cái quỷ gì.
Nhìn thấy ba đồng tử của Thiên Cốc đồng loạt hiện thân, trên cơ bản tất cả mọi người trong điện thứ chín không khỏi sởn cả gai ốc.
Bởi vì ba người này vẫn ẩn núp trong điện thứ chín lại không bị bất luận một người nào phát hiện tung tích. Điện thứ chín vô cùng trống trải, ngoại trừ một đài cao ở giữa xung quanh không có vật gì khác, có thể nói vừa nhìn liền biết. Nhưng ba người bọn hắn cư nhiên ẩn nấp dưới mi mắt của mọi người cho đến tận bây giờ, nếu không phải bọn họ chủ động hiện thân, ai cũng không thể phát hiện.
Riêng bản lĩnh ẩn dấu này đã đủ để hoành hành thiên hạ, mà có thể ở dưới mi mắt hai vị lão quái trăm năm làm được trình độ như vậy chỉ có một người duy nhất!
Lộc Đồng Tử của Thiên Cốc.
Trong ba đồng tử, Phúc Đồng Tử tinh thông tính toán, Thọ Đồng Tử chỉ giết người, Lộc Đồng Tử tinh thông kỳ môn độn giáp thuật. Ngoại trừ hắn ra, trong thiên hạ không người nào có thể ẩn dấu sâu như vậy.
Phúc Đồng Tử và Lộc Đồng Tử dắt tay nhau đi tới, hầu như hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của mọi người trong điện thứ chín.
Ba đồng tử đồng thời hiện thân, mạnh mẽ như Chiến Cuồng trên mặt cũng một mảnh khổ sáp, hắn biết hôm nay muốn lấy đi tính mệnh của Đường Phong dưới sự bảo vệ của Thọ Đồng Tử là không được, nhưng thất bại mơ hồ như vậy, thật sự không thể chịu đựng nổi.
Suy nghĩ một chút, Chiến Cuồng làm bộ xuống nước, mặt hướng về phía Phúc Đồng Tử cao giọng hỏi:
- Xin hỏi đồng tử, vì sao phải ngăn cản lão phu giết người?
Phúc Đồng Tử khẽ cười một tiếng:
- Chiến lão gia chủ muốn giết bất luận kẻ nào đều có thể, thế nhưng người này hiện tại không thể giết!
- Vì sao?
Chiến Cuồng truy hỏi đến cùng.
Phúc Đồng Tử bình tĩnh, suy nghĩ một lát mới mở miệng nói:
- Hư Thiên chi chủ, phách triển hồng đồ, thiên cơ không ra, ai chủ chìm nổi!
Lời vừa nói ra, mọi người đều giật mình. Sắc mặt Chiến Cuồng bỗng nhiên tái nhợt, run giọng nói:
- Ý của đồng tử muốn nói, người thanh niên này đã là chủ nhân của Hư Thiên Điện?
- Không sai!
Phúc Đồng Tử gật đầu:
- Trong người hắn mang theo Thiên Cơ Ấn, đã phá giải cấm chế của Hư Thiên, chỉ là thực lực chưa tới, còn không thể mở ra cánh cửa kia mà thôi.
- Thiên Cơ Ấn!
Mọi người khiếp sợ lần thứ hai.
Thiên Cơ Ấn thuộc về truyền thuyết, đó là một truyền thuyết được lưu truyền từ rất xa xưa, Thiên Cơ Ấn thấy rõ thiên cơ, người có được Thiên Cơ Ấn được chỉ định làm bá chủ thiên hạ.
Chỉ là mọi người không nghĩ tới những điều trong truyền thuyết dĩ nhiên tái hiện trên người Đường Phong.
Sắc mặt Chiến Cuồng một lần nữa trở nên tái nhợt, thân hình lung lay sắp đổi:
- Thì ra, trong thiên hạ chỉ có Thiên Cơ Ấn mới có thể phá giải cấm chế kia! Buồn cười cho lão phu canh giữ ở đây trăm năm, ha ha, thực sự người tính không bằng trời tính!
Phúc Đồng Tử thản nhiên nói:
- Chiến lão gia chủ sao lại nói ra lời này, dù ngươi chưa đạt được tâm nguyện, nhưng cũng không phải không nhận được lợi ích.
Chiến Cuồng nghe vậy gật đầu:
- Không sai, tìm hiểu trăm năm, xác thực lão phu nhìn thấu không ít thứ.
Dứt lời sắc mặt vừa trở nên lạnh lùng, nhìn Phúc Đồng Tử nói:
- Hôm nay nhất định đồng tử phải bảo vệ hắn?
Phúc Đồng Tử gật đầu::
- Đúng vậy, cấm chế trong Hư Thiên Điện đã bị phá giải, nếu như hắn bị chết, Hư Thiên đổ nát, hậu quả như vậy không ai có thể gánh vác nổi.
Chiến Cuồng cười khổ không ngớt:
- Xem ra Chiến gia hôm nay rước lấy một cường địch rồi!
Lời nói của Phúc Đồng Tử, hầu hết mọi người đều không hiểu, ngay cả Đoạn Vô Ưu cũng như lọt vào trong sương mù, nhưng đối với Chiến Cuồng đã ở đây tìm hiểu một trăm năm mà nói, cũng đã hiểu rõ ràng. Chỉ cần Đường Phong còn sống, chỉ cần hắn còn là chủ nhân Thiên Cơ Ấn, ngày đó cao thủ Linh Giai trong thiên hạ mặc cho hắn điều khiển.
Đây không phải bá chủ thiên hạ thì là cái gì? Cho dù Chiến gia mạnh mẽ hơn nữa, nhưng làm sao có thể cùng toàn bộ cao thủ Linh Giai trong thiên hạ đối nghịch? Cho nên hắn mới nói rằng Chiến gia sinh ra một vị cường địch.
- Đồng tử, có thể nói rõ ràng hơn chút được không? Vì sao ta là Hư Thiên chi chủ?
Đường Phong đã đứng lên từ trên mặt đất, tuy rằng trong cơ thể trống không như trước, nhưng đã không quá đáng ngại.
Phúc Đồng Tử cười:
- Hư Thiên chi chủ đó là Hư Thiên chi chủ, nói cách khác, toàn bộ Hư Thiên Điện này là của ngươi rồi.
Đường Phong ngây ngốc đứng tại chỗ!
Hư Thiên có chín điện, bảo bối trong đó nhiều vô kể, chính mình ở đây thăm dò một tháng, thu hoạch rất lớn, nhưng cũng bất quá một phần vạn số bảo vật cất dấu trong Hư Thiên Điện mà thôi. Hiện tại Phúc Đồng Tử vừa thốt ra lời ấy, Đường Phong chỉ cảm thấy trái tim nhảy lên liên tục.
Đường Phong cố tình muốn hỏi một tiếng có phải Phúc Đồng Tử đang lừa dối chính mình, nhưng thấy được sắc mặt đối phương rất trịnh trọng không giống nói dối, lập tức thay đổi trọng tâm câu chuyện:
- Làm sao ngươi lại biết ta có Thiên Cơ Ấn?
Thiên Cơ Ấn trên người mình ngoại trừ Tư Đồ Nhượng, những người khác không hề hay biết, ngay cả đám người Lại tỷ cũng chỉ biết nó là Bạch Đế Ấn, căn bản không biết đó là Thiên Cơ Ấn.
Phúc Đồng Tử cười:
- Phúc tử ta tinh thông tính toán, bất luận việc gì trong thiên hạ ta đều có thể tính toán thôi diễn, nhưng chỉ mình ngươi ta lại không thể tính toán được, trong thiên hạ có thể để cho ta không tính toán được chỉ có một thứ.
- Thiên Cơ Ấn?
- Không sai!
Đường Phong nhíu mày trầm tư, một lúc lâu mới nói:
- Đồng tử, Thiên Cốc các ngươi thật vất vả, âm thầm để cho ta đi đến Hư Thiên Điện, sợ rằng không chỉ để ta trở thành Hư Thiên chi chủ đơn giản như vậy sao?
Thiên hạ không có chuyện gì tốt như vậy, cho nên Đường Phong có thể đi tới Hư Thiên Điện, còn may mắn nhờ Lộc Đồng Tử thi triển trận pháp Na Di. Bọn họ mất nhiều công sức như vậy, vì sao có thể một điểm chỗ tốt cũng không muốn.
- Chúng ta có điều nhờ cậy ngươi, nhưng hiện tại ngươi không thể giúp chúng ta. Thiên Cốc thầm nghĩ để Đường Phong công tử thiếu chúng ta một ân tình! Nếu như ngươi muốn hỏi rõ ràng, tìm một chỗ thích hợp có lẽ Phúc Tử có thể đến giúp ngươi giải thích những nghi hoặc trong lòng.
Ngụ ý, ở đây rất nhiều người nhiều miệng, hiển nhiên không thuận tiện để nói ra.
Hai người nói chuyện một lúc liền thôi, ngay cả Chiến Cuồng muốn nghe một chút bí mật trong đó cũng không có khả năng, hơn nữa tại ba đồng tử Thiên Cốc bảo hộ muốn giết Đường Phong quả thực là chuyện không thể, lập tức ôm quyền nói:
- Hôm nay việc đến đây, Chiến mỗ nhớ kỹ, cáo từ!
- Xin mời Chiến lão gia chủ cứ tự nhiên!
Phúc Đồng Tử cười nhạt một chút nói, cũng không có ý ngăn cản.
Đoạn Vô Ưu nhướng mày, có chút nhớ nhung muốn lưu lại Chiến Cuồng ở nơi đây, nhưng cuối cùng vẫn không thể hành động thiếu suy nghĩ, tuy rằng Chiến Cuồng bị trúng một chưởng của hắn, nhưng Đoạn Vô Ưu vẫn không nắm chặt mười phần ngăn hắn lại, đánh tiếp nữa khẳng định là kết quả lưỡng bại câu thương.
Chiến Cuồng khẽ động, Chiến Sơn Nhạc, Tư Đồ Phục và Chiến Vô Song cũng gắt gao đuổi theo, về phần vị trưởng lão Linh Giai thượng phẩm kia đã bị Cổ U Nguyệt và đám Dược Thi hợp lực làm thịt rồi.
Bốn người đi về cánh cửa phía sau đài cao, trận pháp na di ở nơi đó tự khởi động, thoáng trong phút chốc bốn người liền không thấy hình bóng, hiển nhiên đã rời khỏi Hư Thiên Điện.
Đám người Cổ U Nguyệt cũng đã đi tới, thăm hỏi cùng ba người Thiên Cốc, Phúc Đồng Tử mỉm cười đáp lại.
- Tiểu đồng tử, những lời hôm nay ngươi nói có thật hay không?
Cổ U Nguyệt đưa tay vỗ vỗ đầu Phúc Đồng Tử, có chút oán hận hỏi thăm:
- Vì sao không lưu lại lão thất phu Chiến Cuồng kia? Thả cho hắn đi ra ngoài khác gì nuôi hổ làm loạn.
Phúc Đồng Tử không chút động tĩnh lẻn ra từ trong ma trảo của Cổ U Nguyệt, khẽ cười nói:
- Đây là một kiếp của Hư Thiên chi chủ cần trải qua, Thiên Cốc ta nhúng tay còn ra thể thống gì?
Cổ U Nguyệt nhíu mày nói:
- Không nhúng tay đều đã nhúng tay, sao không thẳng thắn một chút? Như vậy quá lề mề, trách không được các ngươi mãi không lớn lên.
Lời này vừa nói ra, Thọ Đồng Tử nhất thời sát khí phóng ra ngoài, Cổ U Nguyệt bí mật bĩu môi, tuy rằng nàng qua lại thân thiết với Phúc Đồng Tử trong ba đồng tử, nhưng vẫn chưa từng nói qua hay trò truyện một câu với Thọ Đồng Tử.
Phúc Đồng Tử mở miệng nói:
- Chuyện này không giống, hôm nay bảo vệ Đường công tử chính là bởi vì hắn phá giải cấm chế Hư Thiên Điện. Ngày sau nếu Đường công tử không thể thoát khỏi khốn cục mà bị giết, cũng là trúng với kiếp số, chỉ có điều bản đồng tử cần phải nhắc nhở ngươi một câu, nếu như có thể bảo vệ tốt Hư Thiên chi chủ, đối với các ngươi có thật nhiều chỗ tốt.
- Chỗ tốt gì?
Cổ U Nguyệt nghe thấy thế liền hỏi.
Phúc Đồng Tử cười:
- Không thể nói, không thể nói.
- Thực sự là đáng ghét!
Đã trải qua một hồi sống sót sau tai nạn lớn, đám người ở đây bất kể là ai cũng không khỏi sinh ra một cảm giác lâng lâng. Trước khi vào Hư Thiên Điện, ai sẽ nghĩ đến dĩ nhiên ở đây còn có hai lão quái trăm năm sống sót?
Bất kể là Cổ U Nguyệt hay Lệ Khinh Dương, đều chỉ nghĩ đến lần này tới Hư Thiên Điện để tìm kiếm bảo bối tăng cương thực lực của mình, không hề nghĩ đến sẽ bị cuốn vào trong một hồi tranh đấu phiền phức như vậy. Cũng may mà trong hai vị lão quái trăm năm có một vị là người một nhà, bằng không sợ rằng tâm muốn tự sát mọi người cũng có.
Giây phút cuối cùng ba đồng tử Thiên Cốc đứng ra nhúng tay càng làm cho người ta nghĩ mà không thể tưởng tượng nổi, Đường Phong ù ù cạc cạc trở thanh chủ nhân Hư Thiên Điện cũng làm cho người ta như lọt vào trong sương mù.
Nói chung lúc này Hư Thiên Điện mở ra, thực sự xảy ra không ít việc lớn.
Giang hồ trong thời gian tới, muốn rối loạn! Không thể thống nhất trong lúc hỗn loạn, liền diệt vong trong lúc hỗn loạn! Cổ U Nguyệt, Lệ Khinh Dương liếc nhau, đã đọc được ý nghĩ này từ trong ánh mắt đối phương.
Loạn lớn sắp tới, tự nhiên là muốn xắp xếp thật tốt đội ngũ, phía sau hai người bọn họ, thế nhưng có mấy nghìn đến cả vạn tộc nhân, đệ tử, một người hơi vô ý một chút, chỉ sợ sẽ phải đi vào kết cục muôn đời muôn kiếp không trở lại được. Chỉ là hiện tại hai người cũng không lo lắng nhiều lắm, bởi vì bọn họ đã quấn vào cây cột to lớn Đường Phong.
Cùng Đường Phong đứng chung một chỗ, chẳng khác nào cùng Đoạn Vô Ưu đứng chung một chỗ.
Trái lại đối thủ, thưc lực cũng tương đương không kém, hai gia tộc lớn xếp hạng thứ nhất và thứ tư trong thiên hạ, cũng có lão quái trăm năm trấn thủ, hai bên đội ngũ có một loại đội hình lực lượng ngang nhau, nếu thực sự đánh chiến xảy ra, không thể nói trước ai thắng ai thua.
- Tiểu Lệ.
Cổ U Nguyệt lặng lẽ truyền âm cho Lệ Khinh Dương.
Thân thể Lệ Khinh Dương run lên, suýt nữa không phun ra một ngụm máu. Chính mình tốt xấu cũng là người đã có nhiều tuổi, dĩ nhiên bị người ta xưng hô như trẻ con, chuyện này nếu lan truyền ra ngoài còn có thể thống gì, uy nghiêm của người đứng đầu một tông phái vứt đi đâu.
Nhưng mà đối mặt Cổ U Nguyệt, Lệ Khinh Dương chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi chấp nhận, ai bảo mình còn kém nàng một vế đây?
- Cổ gia chủ có dặn dò gì?
Lệ Khinh Dương truyền âm trả lời.
- Nếu như ngươi có thể kéo ba vị đồng tử trước mắt vào trận doanh chúng ta…
Cổ U Nguyệt lén lút đề nghị.
Hiện tại Cổ gia và Trảm Hồn Tông liên minh, trên cơ bản so senh với Chiến gia và Tư Đồ thế gia thực lực kém không nhiều, bây giờ nhất định phải tìm cách tăng cường thực lực phe mình hoặc là làm suy yếu thực lực đối phương, mới có thể chiếm lợi thế trong chiến đấu ở tương lai, suy yếu thực lực đối phương không phải chuyện đơn giản, cho nên Cổ U Nguyệt mới đánh chủ ý lên người ba đồng tử.
Nếu không thể kéo cả ba, kéo một Thọ Đồng Tử đến cũng tốt.
Lệ Khinh Dương ngẩn ra, không khỏi trước mắt sáng lên:
- Này… Có thể được.
Cổ U Nguyệt vội vã giật giây nói:
- Vậy ngươi mau chóng thử xem!
Sắc mặt Lệ Khinh Dương nhăn nhó:
- Vì sao là ta? Ta cùng với các đồng tử không qua lại nhiều, nói những điều này chắc gì bọn chúng đã nghe.
- Ngươi cứ thử xem sao, nói không chừng sẽ thành công, ngươi phải biết rằng chuyện này quan hệ đến tình hình chung của thiên hạ, không phải nam nhân các ngươi luôn luôn vỗ ngực tự xưng là gánh vác thiên hạ sao?