Mục lục
[Dịch] Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng chuyện lần này rất lớn, Đường Phong không dám qua loa, cho nên mới dùng một lần.

Không đến nửa nén hương, Bạch Tố Y cùng tứ đại trưởng lão đã tề tụ đông đủ. Các nàng biết, chuyện mà Đường Phong phải dùng đến lệnh bài thái thượng trưởng lão để triệu tập các nàng, khẳng định không phải chuyện đùa.

Tiến nghị sự đường, mấy người ngồi vào chỗ của mình, sắc mặt nghiêm túc phi thường, không biết Đường Phong có đại sự gì muốn tuyên bố.

- Cô cô và các vị sư thúc không cần khẩn trương, lần này Phong nhi nói một chuyện lớn, nhưng đối với Thiên Tú mà nói là thiên đại hảo sự.

Đường Phong thấy sắc mặt các nàng có chút bất an, không khỏi mở miệng an ủi.

Lâm Nhược Diên nghe vậy, thở nhẹ một hơi, lau trán nói:

- Vạn hạnh vạn hạnh! Ta còn tưởng Phong nhi khai chiến với tông môn nhà ai chứ.

Đường Phong từ xuất đạo đến nay, nội trong hai năm, khi phát sinh xung đột với ai, đều có liên lụy đến lợi ích của tông môn, điều này làm cho Lâm Nhược Diên cùng các vị trưởng lão khác lo lắng và đau lòng. Lo lắng là hắn có thể gặp nguy hiểm gì không, tuy Đường Phong là nam nhân, nhưng hắn cống hiến cho Thiên Tú, lớn hơn bất cứ ai, cho nên hắn trọng yếu hơn tất cả các đệ tử còn lại, thậm chí có thể nói, tầm quan trọng của hắn đã vượt qua cả tông chủ Thiên Tú tông.

Đau lòng là mỗi lần khai chiến với tông môn khác, hắn luôn là người đối mặt với thiên quân vạn mã, xoay chuyển tình thế, chống đỡ cả Thiên Tú, tiên trách kỷ hậu trách nhân, điều này luôn làm các vị trưởng lão cùng tông chủ áy náy trong lòng.

- Phong nhi, ngươi nói không phải chuyện xấu, vậy nói xem, Thiên Tú có chỗ tốt gì?

Bạch Tố Y khẽ cười một tiếng hỏi.

- Đúng vậy.

Dịch Nhược Thần cùng bọn người Thiết Lạc Hồng Hàn Nhu trong lòng nhẹ nhõm.

Đường Phong gật gật đầu, cũng không đợi mọi người đợi lâu hơn, từ trong Mị Ảnh không gian lấy ra một Hương Ngọc Bình phong cách cổ xưa ra, đi đến đặt vào trong tay Bạch Tố Y, mở miệng nói:

- Đây là chỗ tốt lần này.

Bạch Tố Y khẽ giật mình, nhìn chiếc bình này có chút cổ xưa, nhưng trong nội tâm đoán thứ đựng trong bình này chắc chắn không đơn giản, nhưng không biết thứ bên trong có tác dụng gì.

Cẩn thận mở nắp bình. Lập tức có một mùi hương bay ra, Bạch Tố Y chấn động, mấy vị trưởng lão khác cũng hít sâu mấy hơi, cảm thấy toàn thân khoan kóoái dễ chịu.

- Phong nhi, đây là đan dược gì?

Lâm Nhược Diên quay đầu nhìn Đường Phong hỏi.

- Phá Thiên Đan.

Đường Phong đáp.

Sắc mặt đám người vẫn như thường, hiển nhiên chưa từng nghe nói qua đan dược này, nếu không bọn người Dịch Nhược Thần không trấn định như vậy.

Nhìn thấy thần sắc nghi hoặc trên mặt của mọi người, Đường Phong giải thích nói:

- Phục dụng một khỏa, người dùng sẽ có thể cảm ngộ thiên địa linh khí, tấn chức Thiên giai rất dễ dàng, vì có tác dụng đột phá Thiên giai nên gọi nó là Phá Thiên Đan.

- Cái gì? Quả nhiên, nghe Đường Phong giải thích như thế, Dịch Nhược Thần Thiết Lạc Hồng cùng Hàn Nhu vỗ bàn khiếp sợ, thân thể ba người nhịn không được có chút run rẩy, kinh ngạc nhìn Đường Phong, giống như muốn lời xác nhận từ miệng của Đường Phong.

Cũng khó trách ba người Dịch Nhược Thần lại kích động như thế, ba người các nàng tấn chức Địa giai thượng phẩm đã nhiều năm, nhưng vẫn kẹt ở cửa khẩu này cho đến giờ vẫn chưa đột phá, thứ nhất là vấn đề tư chất, thứ hai là do vị trí trưởng lão, công việc thường ngày đã ràng buộc thời gian tu luyện. Tấn chức Thiên giai, là mộng tưởng lớn nhất của ba người bọn họ, bởi vì các nàng là trưởng lão Thiên Tú, đại biểu cho thực lực của Thiên Tú! Thực lực các nàng càng cao, người khác càng sợ Thiên Tú. Trái lại, người khác nhìn thấy trưởng lão Thiên Tú chỉ đạt tới Địa giai thượng phẩm, nhất định sẽ cho rằng tông môn này không có thực lực.

Không những ba người Dịch Nhược Thần khiếp sợ, ngay cả Bạch Tố Y cùng Lâm Nhược Diên cũng động dung.

Trên thế gian, linh đan diệu dược có vô số loại, nhưng là các nàng chưa bao giờ nghe nói có loại linh đan diệu dược có khả năng giúp đỡ người ta tấn chức Thiên giai, đây quả thực là đan dược nghịch thiên!

- Phong nhi, đây thật sự là đan dược có thể làm cho người phục dụng có thể tấn chức Thiên giai?

Lâm Nhược Diên dùng ngữ khí nghiêm túc hỏi thăm.

- Đương nhiên, nó đang nằm trước mặt mấy vị sư thúc đó. Phong nhi sao dám nói dối?

- Không phải không tin ngươi, chỉ là, điều này thật khó mà tin được.

Lâm Nhược Diên cười khổ một tiếng.

- Bất quá, phục dụng loại đan dược này, cũng không phải trăm phần trăm có thể tấn chức Thiên giai, nhưng vẫn có tám mươi phần trăm cơ hội.

Đường Phong bổ sung nói.

- Tám mươi phần trăm cơ hội.

Thêm vào những tích lũy bao nhiêu năm nay của ba người Dịch Nhược Thần, có thể trăm phần trăm tấn chức Thiên giai.

- Đây là... Cho Thiên Tú sao.

Bạch Tố Y đem bình ngọc cầm trên tay, có chút không dám xác định hỏi thăm.

Đường Phong mỉm cười một cái:

- Chẳng lẽ tông chủ muốn ta thu hồi sao?

- Ngươi nghĩ hay quá nhỉ!

Bạch Tố Y oán trách liếc Đường Phong, thần sắc lại ảm đạm nói:

- Phong nhi, lần này Thiên Tú lại nợ ngươi một nhân tình rồi, chỉ sợ vĩnh viễn không thể trả hết nợ.

Bạch Tố Y vừa kiểm tra một chút, thấy trong bình có ít nhất hai ba mươi khỏa Phá Thiên Đan, đây chẳng khác nào sẽ có thêm hai ba chục Thiên giai cao thủ. Có thêm hai mươi Thiên giai cao thủ, trừ tam đại thế lực ra, Thiên Tú tông có thể trở thành thế lực đế nhất của Lý Đường, đây là thiên đại nhân tình, Thiên Tú làm sao có thể trả hết đây?

Đường Phong cười đùa nói:

- Vậy thì cứ ghi nợ lại, dù sao cũng không chỉ có việc lần này.

- Tiểu tử ngươi a, chuyện như vậy cũng dám nói!

Lâm Nhược Diên giả bộ giận dữ.

Bạch Tố Y đem Phá Thiên Đan cất kỹ, nhìn thấy đôi mắt trông mong của bọn người Dịch Nhược Thần bọn, bọn họ lắp bắp nói:

- Sư tỷ...

Bạch Tố Y khẽ cười một tiếng nói:

- Gấp cái gì? Không thiếu phần của các ngươi, thứ này không cho các ngươi, chẳng lẽ ta có thể ăn một mình được sao?

Bọn người Dịch Nhược Thần bọn đỏ hết cả mặt, các nàng thật sự kinh hỉ quá độ, quan tâm tắc loạn.

- Còn cái này là Thối Thể Đan...Cái này... Luyện Cốt Đan, ân, còn có Tố Kinh Đan!

Đường Phong một lọ lại một lọ lấy ra, tròng mắt chúng nữ trong phòng như cứng lại, dù đã có kinh nghiệm của Phá Thiên Đan, hiện tại đám người bọn họ vẫn khiếp sợ, phải mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần.

Phàm là đan dược có thể giúp đệ tử Thiên Tú tu luyện Đường Phong sẽ không giữ lại, bởi vì với hắn mà nói, những đan dược này đã vô dụng. Hắn chỉ giữ lại Cửu Hoàn Đan lấy được trong Bảo Đan Phường, Phá Chướng Đan cùng Ích Độc Đan.

Người phục dụng Cửu Hoàn Đan có thể trong vòng nửa canh giờ hồi phục bốn năm thành cương khí, có tác dụng trọng yếu trong chiến đấu, mà Phá Chướng Đan cùng Ích Độc Đan, tuy bản thân Đường Phong không quá cần, nhưng phòng trước khỏi họa, nói không chừng lúc nào đó có người bên cạnh người mình cần.

- Còn nữa hay không!

Nhìn thấy Đường Phong dừng tay, Bạch Tố Y cùng mấy vị trưởng lão vẫn thấy chưa thỏa mãn.

- Không còn.

Đường Phong trợn trắng mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK