Mục lục
[Dịch] Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Phong cảm thấy một chút hứng thú, dù sao trận pháp cũng thuộc loại huyền diệu vô cùng, từ khi hắn xông pha giang hồ tới nay, chưa bao giờ đụng phải người nào từng nghiên cứu trận pháp, ngoại trừ chính mình đạt được một bộ Thiên Cơ Trận ở chỗ Thiên Cơ Tử. Hơn nữa trình độ của mình chỉ bất qua là mèo ba chân, căn bản chưa hiểu được tinh túy của trận pháp.

Nhìn đỉnh núi trước mắt, thật sự Đường Phong không nhìn ra manh mối gì, cũng không phát hiện được vết tích bày binh bố trận. Nhưng mà muốn dùng trận pháp để ẩn đi sự tồn tại của một ngọn núi, trình độ của người bày trận pháp đã vượt quá sự tưởng tượng của Đường Phong.

- Đi thôi!

Trang Tú Tú gặp mãi cũng thành thói quen, đợi Đường Phong nhìn một lát liền gọi hắn đi về phía trước.

Cự ly hơn mười trượng, chỉ không đến chốc lát hai người đã đi tới, vào miệng sơn động đen nhánh, bên trong động đèn đuốc sáng trưng, trên tường cách một khoảng lại cắm một

cây đuốc, ánh lửa sáng chập chờn có vẻ mơ hồ, nhưng cũng không đến mức làm cho người ta không nhìn thấy đường đi.

Đường Phong và Trang Tú Tú mỗi người từ trên tường gỡ xuống một cây đuốc, Trang tiểu thư đi trước, Đường Phong theo sát phía sau, từng bước một hướng bên trong đi tới.

Khoảng chừng qua nửa canh giờ, không gian trong sơn động trở nên sáng sủa rất nhiều.

Bước chân của Trang Tú Tú cũng ngừng lại, quay đầu lại nói với Đường Phong :

- Bất đầu từ đây, ngươi nhớ phải bước theo vết chân của ta mà đi, bằng không có khả năng vĩnh viễn đều không đi nổi.

Đường Phong gật đầu, trong lòng cũng hiểu ra, nếu Vạn Ma Quật có vết tích của trận pháp, vậy thì con đường phía trước vô cùng có khả năng bày ra mê tung trận, các loại trận pháp, nếu không biết lộ tuyến tiến lên, bước sai một bước, sẽ không thể tự kiềm chế mà rơi vào bên trong trận pháp.

Tuy rằng Đường Phong học qua một ít trận pháp, nhưng cũng không dám mạo hiểm khinh thường. Trách không được Trang Chính Kiền nói tình huống của Vạn Ma Quật có chút đặc thù, nếu không có người quen thuộc dẫn đường sẽ rất nguy hiểm. Ở đây nguy hiểm hơn rất nhiều so với Tru Tâm Động.

Ở bên trong Tru Tâm Động, chỉ cần chém giết mãnh thú là xong, mà ở đây thì nguy cơ trùng điệp.

Hai người còn không kịp bước đi, phía sau đã truyện đến một trận tiếng bước chân, không cần quay đầu nhìn lại, Đường Phong cũng biết là Trang Vô Lượng đi theo đến đây. Tuy rằng Trang Tú Tú rất chán ghét, nhưng cũng không biết phải làm sao. Phụ thân của Trang Vô Lượng là trưởng lão, hắn có tư cách đi vào Vạn Ma Quật, cũng là đệ tử Trang gia, nàng cũng không thể đánh đuổi Trang Vô Lượng ra ngoài.

Trang Tú Tú dẫn đường đi trước, Đường Phong bước theo bước chân nào chậm rãi theo sau.

- Đường huynh phải cẩn thận, cho dù thực lực ngươi cao đến đâu nhưng nếu bước nhầm một bước cũng không tìm được đường về đó.

Đột nhiên Trang Vô Lượng truyền âm cho Đường Phong nói.

Lòng dạ nam nhân này quá hẹp hòi rồi, không trách Trang Tú Tú không thích hắn.

Đường Phong không nhịn được hai mắt trắng dã, những lời này của Trang Vô Lượng thoạt nhìn giống nhắc nhở, kỳ thật tâm thần bất lương. Đổi làm một người khác tinh thần có căng thẳng mà nghe vào những lời như vậy, nếu lại căng thẳng thêm chút nữa vô cùng có khả năng sai lầm.

“Phải tìm một cơ hội nào đó giáo huấn hắn mới được!”

Trong lòng Đường Phong âm thầm hạ quyết tâm, bị người ta chơi đểu nhiều lần còn không dám nói gì, đó không phải là cách làm của mình.

Phải cho thằng nhãi này biết thế nào là ăn miếng trả miếng, bị báo ứng sẽ rất khó chịu! Đường Phong không phải loại người nhân từ độ lượng.

Đi trong mê tung trận thời gian một nén nhang, Trang Tú Tú mới khẽ thở dài một tiếng, ngừng lại bước chân. Mặc dù nàng đã tới Vạn Ma Quật vô số lần, nhưng là mỗi lần đi đều cảm thấy nơm nớp lo sợ, cẩn thận từng ly từng tí một.

Con đường phía trước có vẻ thu nhỏ lại, trở nên vô cùng nhỏ hẹp, khoảng cách gần như chỉ có thể đủ một người đi qua.

- Lại là trò gì nữa đây?

Đường Phong liếc mắt đã nhìn ra nơi này có gì đó không thích hợp.

- Loạn tiển xuyên tâm!

Trang Tú Tú còn không kịp trả lời, Trang Vô Lượng đã giành trước mở miệng nói, nét mặt lộ ra dáng vẻ tươi cười rất ôn hòa, thoạt nhìn có chút giống như muốn hòa giải, nhưng loại thủ đoạn kém cỏi này, làm sao Đường Phong sẽ mắc mưu.

- Đệ tử Trang gia chúng ta gọi đoạn đường này là Loạn Tiển Xuyên Tâm, đoạn đường này bị thiết lập cơ quan, trong lúc người khác đi qua sẽ tạo thành vô số mũi tên bằng linh khí, lực sát lương của một mũi tên cũng không lớn, chính là số lượng nhiều lắm, muốn đi qua một cách an toàn, biện pháp duy nhất là toàn lực thi triển tốc độ, chạy thật nhanh về phía trước.

Trang Vô Lượng giải thích cực kỳ chặt chẽ chi tiết.

Ánh mắt của Đường Phong nhìn về phía Trang Tú Tú, chỉ thấy Trang Tú Tú nhẹ nhàng gật đầu :

- Một ít đệ tử tinh anh của Trang gia rất thích tại cơ quan này rèn luyện cường độ thân pháp và của cương khí hộ thân.

- Cơ quan này ta quen thuộc, thời gian ta tu luyện ở chỗ này cũng không ít, ta làm mẫu cho Đường huynh xem.

Trang Vô Lượng chủ động xin xuất trận, cũng không đợi Đường Phong trả lời, thân hình chợt lóe lên, liền bay thẳng đến phía trước vọt qua.

Khi thân thể Trang Vô Lượng tiếp xúc thông đạo nhỏ hẹp kia, Đường Phong cảm giác nghe được một tiếng âm thanh răng rắc, phảng phất một cơ quan nào đó bị phát động, ngay sau đó hai bên tường đột nhiên toát ra một mảnh ánh sáng chói mắt.

- Sưu, sưu, sưu...

Liên tiếp âm thanh dày đặc truyền đến, Đường Phong lờ mờ nhìn thấy hai bên tường bắn ra vô số mũi tên tạo thành từ linh khí, mỗi mũi tên đại khái chỉ dài khoảng mấy tấc, tốc độ cực nhanh, giống như đàn châu chấu hướng phía trung gian phóng qua.

Trang Vô Lượng cũng không phải tay mơ, thời gian hắn ở chỗ này tu luyện rất lâu, ứng phó bộ phân cơ quan này tự nhiên là vô cùng thành thạo. Những mũi tên bằng linh khí từ đằng sau hắn bắn ra, đánh vào vách từng bên trên phát sinh tiếng vang muộn hưởng, nhưng hắn vẫn lững thững ở giữa sân, ứng phó rất thành thạo, áo quần phần phật, thoáng chốc liền biến mất khỏi tầm mắt Đường Phong.

Đường Phong cảm thấy trong lòng ngứa ngáy khó chịu. Vạn Ma Quật, quả nhiên đã tới. Ở đây không chỉ có vết tích của trận pháp, còn có cơ quan rất tinh diệu! Nếu sau này có thời gian nhất định phải quay lại đây tìm cách phá giải toàn bộ trận pháp và cơ quan. Nếu có thể phá giải trận pháp và cơ quan ở đây, chắc chắn mình sẽ có thu hoạch không nhỏ.

- Đường huynh, qua đây đi, chỉ cần tốc độ rất nhanh, không có gì nguy hiểm khi đi qua đoạn đường này hết.

Xa xa đầu bên kia truyền đến tiếng gọi ầm ĩ của Trang Vô Lượng.

- Để ta đi trước.

Trang Tú Tú rất thông minh, biết Trang Vô Lượng chắc chắn có ý không tốt với Đường Phong, tự nhiên không dám dể Đường Phong dễ dàng mạo hiểm.

Nhưng nàng mới bước ra một bước đã bị Đường Phong lôi trở lại, ngay sau đó, Đường Phong triển khai thân pháp chạy về phía trước.

Đường Phong không dùng hết tốc độ mà chỉ vận chuyển một chút cương khí mà thôi, vẫn kém không nhiều so với tốc độ trước đây của Trang Vô Lượng.

Một chuỗi âm thanh mũi tên linh khí đánh vào tường truyền đến từ phía sau, Đường Phong đã nhanh chóng tiếp cần đầu bên kia.

Dần dần Đường Phong thấy Trang Vô Lượng đứng ở chỗ an ngoắc ngoắc tay về phía chính mình, Đường Phong cũng nở nụ cười đối với hắn.

Sau một phút, sắc mặt Trang Vô Lượng đột nhiên trở nên dữ tợn, mạnh mẽ đánh về phía trước hai chưởng, mang theo một tiếng cuồng phong gào thét truyền đến, ý đồ muốn ngăn cản tốc độ đi tới của Đường Phong.

Hắn không muốn dùng một chiêu này giết chết Đường Phong, hắn chỉ muốn trì hoãn Đường Phong, chỉ cần tốc độ của Đường Phong chậm lại, cơ quan trông thông đạo sẽ cho hắn nếm đủ. Lực sát thương của một mũi tên bằng linh khí xác thực không lớn, có rất nhiều đệ tử Trang gia ở chỗ này rèn luyện hộ thân cương khí, chính là để tên phá vỡ cương khí, lại một lần nữa thử ngưng luyện. Nhưng số lượng mũi tên rất rất nhiều, cho dù ngươi có mình đồng da sắt, nếu trong khoảng thời gian ngắn không vượt qua được, cũng sẽ bị bắn thành con nhím.

Vừa rồi hắn chủ động xông pha, làm người thứ nhất đi qua đây, chính là để thực hiện âm mưu này.

Khi chưởng phong của Trang Vô Lượng trong nháy mắt đập vào mặt, mọi chuyện trong dự liệu của hắn cũng không xảy ra, tốc độ của Đường Phong dĩ nhiên không giảm mà còn tăng thêm, vèo một tiếng liền xuất hiện trước mặt Trang Vô Lượng.

Chuyện tình xảy ra quá mức nhanh chóng làm Trang Vô Lượng không kịp trở tay, hắn vạn vạn lần không nghĩ tới tốc độ của Đường Phong biến hóa so với trước kia nhanh đến vậy. Hắn vẫn đang duy trì tư thế song chưởng hướng về phía trước đẩy đi, Đường Phong đã vọt đến sau lưng hắn, đưa chân đá vào mông hắn, sắc mặt Trang Vô Lượng biến đổi, căn bản không kịp lùi lại, trực tiếp bị đá bay vào trong thông đạo nhỏ hẹp.

- Vèo, vèo, vèo....

Cơ quan bị xúc động, một loạt tiếng kêu truyền đến, sắc mặt Trang Vô Lượng trong nháy mắt tái nhợt.

Nhìn thấy mũi tên gần ngay trước mặt, Trang Vô Lượng tự nhiên nghĩ đến câu nói: “Trộm gà không được còn mất cả nắm gạo!”

Đường Phong chặn đường phía sau, căn cứ những gì mình từng làm đối với hắn, hắn vạn vạn lần cũng không có khả năng nhường đường cho mình chạy ra.

Tuy rằng chính mình là Thiên Giai thượng phẩm, nhưng bây giờ đối mặt với vô tận mũi tên linh khí, cũng mơ tưởng có khả năng còn sống.

- Phốc, phốc, phốc...

Ngắn ngủi một hơi thở, hộ thân cương khí của Trang Vô Lượng liền bị mũi tên linh khí đánh tan, trong thời khắc nguy hiểm, không ngờ Trang Vô Lượng lại anh dũng dùng hai tai che lại khuôn mặt của mình.

Ngay sau đó, hai chân bị nhấc lên, Trang Vô Lượng cảm giác mình bị người khác kéo ra khỏi thông đạo, cơ quan nháy mắt dừng lại không còn chút động tĩnh.

Vội vàng lúng túng đứng dậy, một thân quần áo mất trật tự, nhưng thương thế của Trang Vô Lượng cũng không phải rất nặng, trên người chỉ có một số vết thương nhỏ, xấu hổ nhất là trên mông bị trúng một mũi tên, đau hết cả tim gan.

Tay chân run run nhìn Đường Phong, Trang Vô Lượng tức giật đến mức thiếu chút nữa không thở được.

Vừa rồi là ai cứu mạng mình, trong lòng Trang Vô Lượng biết rõ ràng, nhưng muốn bây giờ hắn mở miệng nói cảm ơn, đó là điều không bao giờ xảy ra. Nếu không phải Đường Phong cũng âm hiểm đạp hắn một cước, hắn cũng sẽ không bị bay vào thông đạo, gặp phải tình huống như hiện tại.

- Trang huynh, ngươi phải cẩn thận, mặt đất rất trơn đó.

Vẻ mặt Đường Phong thành khẩn nói.

Mặc dù trong lòng hắn hận không thể lập tức giết chết Trang Vô Lượng, nhưng hiện tại quan hệ của các đại gia tộc trong Linh Mạch Chi Địa vô cùng căng thẳng, mọi người đều cố gắng tránh cho phát sinh xung đột. Phụ thân Trang Vô Lượng dù gì cũng là trưởng lão của Trang gia, rất có khả năng sẽ khiến cho Đường gia và Trang gia lầm vào chiến tranh.

Vì oán hận của cá nhân, mà dẫn đến bộc phát cừu hận giữa hai nhà, Đường Phong không phải loại người ấu trĩ như vậy. Việc này chỉ có loại người không phân biệt được trắng đen như Trang Vô Lượng mới có khả năng làm được.

Cho hắn một chút giáo huấn là đủ rồi, nếu hắn vẫn không thức thời, vậy thì đừng trách mình thủ đoạn độc ác.

- Ngươi....

Trang Vô Lượng đâu còn giữ được hình tượng ôn hòa như trước đây, mặt mũi dữ tợn, ngón tay liên tục chỉ chỏ về phía Đường Phong :

- Hãy đợi đấy!

- Trang huynh, cái mông của ngươi bị chảy máu rồi!

Đường Phong tỏ ra hảo ý nhắc nhở nói, Trang Vô Lượng đưa tay sờ lại, máu đen đầy tay, thiếu chút nữa không bị tức chết ngất.

Đúng lúc này Trang Tú Tú cũng từ đầu bên kia thông đạo vọt qua đây, nàng vốn không yên tâm khi để cho hai người Đường Phong và Trang Vô Lượng ở cùng một chỗ, đợi Đường Phong vừa đi qua thông đạo liền lập tức chạy qua đây, thoát khỏi cơ quan thông đạo vừa lúc nhìn thấy tình cảnh như vậy không nhịn được hỏi Đường Phong:

- Làm sao thế?

- Không có việc gì cả!

Trang Vô Lượng cố gắng tươi cười giành trước trả lời.

- Trang huynh đại nhân đại nghĩa, Đường mỗ vừa chẳng may bị ngã trong thông đạo, may nhờ có hắn liều mạng cứu ta ra ngoài, bất quá hắn thiếu chút nữa bị loạn tiễn xuyên tâm, ân tình này Đường mỗ nhớ kỹ, tương lai có cơ hội sẽ báo đáp!

Đường Phong nói dối không chớp mắt.

- Chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc đến!

Trang Vô Lượng ngậm đắng nuốt cay nói.

Trang Tú Tú rất nghi ngờ đánh giá hai người, sau đó hừ lạnh một tiếng không thèm để ý thương thế của Trang Vô Lượng mà tiếp tục đi về phía trước. Sao nàng không biết Đường Phong và Trang Vô Lượng đang diễn trò? Vừa rồi xảy ra chuyện gì nàng cũng có thể đoán được chín mười phần, nhưng mà loại chuyện như vậy cũng không thể làm rõ, nói ra

chẳng tốt đối với bất cứ ai.

Đường Phong đi theo phía sau Trang Tú Tú, Trang Vô Lượng khập khiễng theo sát phía sau Đường Phong, trong đầu tràn đầy suy nghĩ xấu xa.

Vừa đi thêm một quãng đường nữa, không gian phía trước trở nên rộng rãi rất nhiều, Trang Tú Tú lại một lần nữa dừng lại, nói với Đường Phong:

- Phía trước là một ảo trận, phải dựa vào thực lực của chính mình để loại bỏ ảo giác mới có thể tiếp tục đi tới, bất luận là ai cũng không thể giúp đỡ. Ngươi phải cẩn thận.

- Uh!

Đường Phong gật đầu, loại này ảo trận đối với hắn mà nói, chẳng đáng tính toán, thế giới này hàng vạn hàng nghìn ảo trận cao thâm hơn hắn còn phá được, huống chi là ảo trận trong Vạn Ma Quật.

Nếu nơi đây cũng là nơi lịch lãm của đệ tử Trang gia, thiết nghĩ độ khó của ảo trận cũng chẳng lớn lắm.

- Đi vào!

Trang Tú Tú phất tay, làm người đầu tiên đi vào trong ảo trận.

Đường Phong cũng đi vào theo, vừa vào trong trận, cảnh tượng trước mắt đều biến đổi, đột nhiên bên tai truyền đến từng đợt tiếng gào khóc âm trầm thảm thiết, Đường Phong quay đầu nhìn chung quanh, chỉ thấy bốn phía đều là các loại yêu quái mặt xanh nanh vàng.

Thân ở ảo trận, tuyệt đối không cho phép hoảng hốt, tâm tĩnh như nước, nói chính xác, ảo trận chính là lợi dụng các loại tâm tình để quấy phá nhân tâm, mặt phải hay mặt trái tính cách đều là nhân tố mà ảo trận có thể lợi dụng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK