Mục lục
[Dịch] Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian trôi qua, hai tên thái thượng trưởng lão Tiểu Trọng Môn đổ mồ hôi, ánh mắt vốn khí định thần nhàn đã trở nên ngưng trọng, thỉnh thoảng còn lóe lên một tia khủng hoảng.

Bọn họ nhớ tới một truyền thuyết, khi thực lực đạt tới một trình độ nhất định, dung mạo có thể phản lão hoàn đồng, trở về thời tuổi trẻ, tuổi thọ cũng gia tăng rất lớn.

Chẳng lẽ nữ tử khoảng hai mươi tuổi tóc bạc này chính là cao nhân trong truyền thuyết hay sao? Nếu không phải, thì không có cách giải thích hợp lý nào có thể lý giải việc nàng có niên kỷ nhỏ như thế mà có công lực thâm hậu như vậy ?

Nghĩ tới đây, mồ hôi lạnh trên trán của hai người tuôn ra nhiều hơn, không qua bao lâu quần áo trên người của họ đã ướt sũng.

Gian nan liếc nhau, trong nội tâm của hai người đã khẳng định suy đoán của mình.

Một người đứng bên trái ngữ khí cung kính mở miệng nói:

- Vị tiền bối này...

Câu này vừa ra khỏi miệng, đôi mắt phượng vốn không hề bận tâm của Linh Khiếp Nhan bỗng híp lại, ngữ khí tràn đầy sát cơ, hàm răng cắn chặt nói:

- Ngươi gọi ai tiền bối?

- Tiền bối bớt giận...

Người nọ còn không biết tại sao Linh Khiếp Nhan lại tức giận, vội vàng nói thêm một câu, thời điểm đang muốn giải thích, khí thế như trời đất sụp đổ từ trên người Linh Khiếp Nhan tản ra, dễ dàng hủy diệt uy áp trên người hai tên thái thượng trưởng lão toát ra, nhanh như tia chớp! Tất cả uy áp đều biến mất.

Sắc mặt hai người đại biến, không biết vì sao mà nữ tử tóc bạc này đột nhiên lại trở mặt, biểu hiện này không giống như suy nghĩ của họ, chỉ có thể vận công lực toàn thân, liên thủ hóa giải.

Cơ hồ phải đem hết toàn lực, hai tên thái thượng trưởng lão của Tiểu Trọng Môn mới có thể hóa giải được khí thế hung mãnh của Linh Khiếp Nhan, linh khí trong phạm vi trăm trượng rất cuồng bạo, đám đệ tử Tiểu Trọng Môn đứng bên cạnh người ngã ngựa đổ, vô số người ngã xuống đất, hộ thân cương khí bị chấn thành bột mịn, thần sắc uể oải.

Vừa ngăn cản được khí thế hung mãnh của Linh Khiếp Nhan, hai lão gia hỏa còn chưa đứng vững gót chân, liền cảm thấy thấy hoa mắt, Linh Khiếp Nhan đầu tóc bạc trắng xuất hiện trước mặt họ, bàn tay mềm mại không xương trắng nõn chém ra, một đạo chưởng phong đánh về phía lão già vừa mở miệng.

"Bá" một tiếng, tên thái thượng trưởng lão của Tiểu Trọng Môn bị tát như con quay, lăng không trở mình vài cái, mới đứng vững thân hình, thất tha thất thểu té xuống.

Tất cả mọi người sửng sốt, đệ tử Tiểu Trọng Môn chết lặng một lát, cảm xúc hiện giờ như núi lửa bộc phát, nhìn chằm chằm vào Linh Khiếp Nhan, hận không thể ăn tươi nuốt sống Linh Khiếp Nhan, tràng diện giương cung bạt kiếm.

Cũng khó trách, thái thượng trưởng lão ở trước mặt vô số người bị mất mặt như thế, đổi lại là ai cũng khó có thể tiếp nhận, ngày bình thường hai tên thái thượng trưởng lão này là người tất cả đệ tử Tiểu Trọng Môn sùng kính.

- Nói lung tung phải chết!

Linh Khiếp Nhan lạnh lùng quét một vòng, những đệ tử Tiểu Trọng Môn khi nhìn thấy ánh mắt của nàng liền lui về phía sau, giống như bóng da bị xì, lui về sau hai bước.

Đường Phong vội vàng lau mồ hôi trên trán, hắn phát hiện bất kể là nữ nhân nào, đều rất xem trọng tuổi của mình. Đúng là Linh Khiếp Nhan tồn tại qua rất nhiều năm tháng, nhưng nàng không bao giờ nguyện ý để một lão già gọi mình một tiếng tiền bối.

Tên thái thượng trưởng lão Tiểu Trọng Môn này vốn dùng lễ đối đãi, nhưng không nghĩ tới xưng hô của hắn lại gây ra cục diện này.

Bá đạo ah, độc ác ah! Hiện tại Đường Phong vô cùng hoài niệm tiểu cô nương nhỏ bé trước đây.

Bị một tát, tên thái thượng trưởng lão Tiểu Trọng Môn dùng ánh mắt oán độc nhìn Linh Khiếp Nhan, nếu không phải kiêng kị thực lực của nàng quá mạnh mẽ, sớm đã lao tới liều mạng với nàng, nhưng thực lực mà Linh Khiếp Nhan biểu hiện ra làm hắn phải đè nén lửa giận xuống, hàm răng bị đánh rớt ra cũng phải nuốt vào trong bụng.

- Vị cô nương này!

Tên thái thượng trưởng lão còn lại đã nhìn ra, không dám xưng hô tùy tiện, tuy sắc mặt âm trầm, nhưng ngữ khí tận lực đề thấp xuống, nhìn Linh Khiếp Nhan nói:

- Được thế thì tha người, ngươi dựa một thân thực lực cao cường khi nhục Tiểu Trọng Môn chúng ta là có ý gì, chẳng lẽ không sợ thế nhân chế nhạo sao?

- Tốt cho một câu được thế thì tha người!

Linh Khiếp Nhan không có trả lời, Sở Hoài Thiên gào rú lên:

- Thời điểm Tiểu Trọng Môn các ngươi truy sát một nhà ba người chúng ta tại sao không nói những lời này? Thời điểm giết hài nhi chín tuổi của ta sao không có thế nhân nào chế nhạo?

Đối phương liếc mắt nhìn Sở Hoài Thiên, trong nội tâm thở dài một tiếng, nếu sớm biết đôi phu thê này có chỗ dựa cường đại đến như vậy, dù nói cái gì thì Tiểu Trọng Môn cũng không trêu chọc, nhưng bây giờ, hối hận đã muộn, tuy kết oán với phu thê Sở Hoài Thiên không phải là hắn, nhưng hắn là thái thượng trưởng lão Tiểu Trọng Môn, tông môn có chuyện hắn không thể khoanh tay đứng nhìn.

- Vị bằng hữu này.

Tên thái thượng trưởng lão chuyển hướng qua Sở Hoài Thiên.

- Đối với chuyện phát sinh lần trước, lão hủ rất áy náy, tao ngộ của quý công tử, lão hủ chỉ thở dài, không dám nhiều lời, nhưng lão hủ cam đoan sẽ cho ngươi một công đạo. Nếu như ngươi cần đền bù tổn thất gì, có thể nói với ta, chỉ cần Tiểu Trọng Môn có, ta sẽ giao tất cả cho ngươi!

- Đền bù tổn thất?

Sở Hoài Thiên lảo đảo đi một bước, cười to thê lương.

- Ta muốn con ta sống lại, ngươi đền bù được sao?

Lão già chậm rãi lắc đầu.

- Nếu đã thế, hôm nay tàn sát hết Tiểu Trọng Môn của ngươi, báo thù cho hài nhi đã chết của ta!

Khóe mắt Sở Hoài Thiên, giống như một con dã thú.

- Nếu các vị đã muốn chiến tới cùng, lão hủ liều mình phụng bồi là được, mấy ngàn đệ tử Tiểu Trọng Môn chúng ta, không phải là quả hồng mềm mà ai cũng có thể bóp!

Tên thái thượng trưởng lão này thấy không có khả năng hóa giải, tuy bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể ứng chiến.

Không phải ngươi chết, thì ta mất mạng! Chỉ cần giải quyết được nữ tử kia, những người còn lại không chịu nổi một kích.

Nhưng thực lực của nữ tử kia quá cường đại, hai tên thái thượng trưởng lão của Tiểu Trọng Môn dù liên thủ cũng không có lòng tin đánh bại, trừ phi bắt được mấy người này, làm cho nàng sợ ném chuột vỡ bình, mới có thể thoát được kiếp nạn lần này.

Chủ ý đã định, hai người vội vàng truyền âm cho môn chủ Tiểu Trọng Môn, bảo hắn âm thầm bố trí nhân thủ.

Sở Hoài Thiên đã không thể chờ đợi được tiến về phía đám đệ tử Tiểu Trọng Môn, Đường Phong cùng Trang Tú Tú cũng theo sát bộ pháp hai phu thê này, hai người bọn họ không thể có cái sơ xuất gì, vì nhất mạch linh nhũ, nếu bọn họ chết, vì linh nhũ không thể sơ suất.

Linh Khiếp Nhan đương nhiên là tìm đến hai tên thái thượng trưởng lão, hai người này chỉ là Linh giai hạ phẩm, lấy thực lực hiện giờ của Linh Khiếp Nhan, có thể dễ dàng đối phó bọn họ.

Đường Phong còn chưa xông vào chiến trường, nhìn thấy trong tay Linh Khiếp Nhan xuất hiện một thanh trường kiếm do hồn phách ngưng tụ mà thành, kiếm chiêu xuất ra, tầng tầng lớp lớp, đem hai tên Linh giai bao phủ bên trong.

Đây không phải là kiếm pháp Sáo Lộ của Âu Dương Vũ sao? Đường Phong nhìn quen mắt, trong nội tâm suy nghĩ liền minh bạch. Linh Khiếp Nhan thôn phệ kiếm linh của Âu Dương Vũ, cho nên có thể sử dụng kiếm pháp của hắn. Âu Dương Vũ nghiên cứu kiếm pháp còn cao hơn cả Diệp Dĩ Khô, dù chưa đến Thiên Kiếm Chi Cảnh, nhưng cũng có thể xưng là kiếm thuật đại gia.

Nhìn đến đây, Đường Phong thả lỏng trong lòng. Trước đây hắn không biết Linh Khiếp Nhan đạt tới cảnh giới gì, nhưng vừa rồi thực lực mà nàng biểu hiện ra ngoài, không phải là Linh giai hạ phẩm, lại có kiếm pháp của Âu Dương Vũ, cho nên không cần lo lắng.

Cùng Trang Tú Tú một trước một sau giết vào trong đám người, tùy ý điều động lực lượng hồn phách, thoải mái thi triển ám khí, lại cho đệ tử Tiểu Trọng Môn không thể tiếp cận.

Trong vòng nửa tháng, Đường Phong trước sau bốn lần đến Tiểu Trọng Môn, chẳng những lực lượng hồn phách cường đại không ít, cũng đã quen thuộc loại phương thức tác chiến này. Hiện tại, hắn hoàn toàn có thể phát huy ra bảy thành thực thời kì đỉnh phong của bản thân. Ba thành còn lại, là do không thể vận dụng lực cương khí và cương tâm.

Hai phu thê Sở Hoài Thiên vẫn tìm lão già sắc mặt hồng nhuận, tuy hung thủ giết hài nhi của họ sớm đã đền tội, nhưng lão già sắc mặt hồng nhuận này là môn chủ, không có mệnh lệnh của hắn, một nhà ba người của họ cũng không bị đệ tử Tiểu Trọng Môn chặn giết. Có thể nói, lão già này mới thực sự là thủ phạm.

Hai phu thê Sở Hoài Thiên cũng có tiến bộ không nhỏ, trước đây bọn họ một mực tu luyện, không có bao nhiêu cơ hội đánh nhau với người ta, lại không tu luyện võ kỹ cao thâm. Nhưng kinh nghiệm đều từ trong chiến đấu mà tổng kết ra, từ lần đầu tiên giao thủ với lão già này khó khăn lắm mới ngang tay, đến bây giờ đã có thể ngăn cản, hai người tiến bộ mười phần.

Mệnh lệnh của cao tầng Tiểu Trọng Môn, càng ngày càng nhiều người vây bắt bọn người Đường Phong, ý đồ bắt giữ bọn người Đường Phong, ép Linh Khiếp Nhan dừng tay. Chủ ý này không tệ, nhưng hai tên Linh giai của Tiểu Trọng Môn đã đánh giá thấp thực lực của Linh Khiếp Nhan, Linh Khiếp Nhan vừa kiếm chế hai người bọn họ, vừa hiệp trợ bọn người Đường Phong.

Phàm khi thấy bọn người Đường Phong gặp nguy hiểm không thể ngăn cản, một chiêu đi qua, nguy hiểm lập tức giải trừ.

Chiến đầu lần này vượt qua tất cả các lần chiến đấu trước đó, cơ hồ đệ tử Tiểu Trọng Môn ngã xuống lớp lớp, đại đa số là bị Linh Khiếp Nhan giết, một chiêu của nàng đánh qua, người và vật trong phương viên mười trượng đều bị diệt. Chết trong tay Đường Phong và Trang Tú Tú chỉ có một ít.

Nửa thời thần trôi qua, đã không còn ai đến gần bọn người Đường Phong, bởi vì hiện tại ai nấy cũng thấy được, tới gần Đường Phong, sẽ kích thích Linh Khiếp Nhan ra tay, nàng vừa ra tay chẳng khác nào chết.

Linh giai cao thủ, đặt ở nơi đâu cũng là cường giả.

Đánh tới bây giờ, Đường Phong phát hiện một chuyện kỳ quái, những đệ tử Tiểu Trọng Môn vây quanh càng ngày càng ít. Đây tuyệt đối không phải do bị giết, tuy trong chiến đấu chết không ít đệ tử Tiểu Trọng Môn, nhưng còn chưa tới trình độ như bây giờ.

Hắn quan sát, Đường Phong ngạc nhiên, hắn phát hiện có rất nhiều đệ tử Tiểu Trọng Môn đang hoảng hốt chạy thục mạng, chạy khỏi tông môn.

Cái này... Đường Phong im lặng. Hắn không nghĩ tới lực ngưng tụ của tông môn này lại kém như vậy, đối mặt với uy hiếp diệt môn thế mà đường ai nấy chạy.

Tình huống này trước kia ở Thiên Tú tuyệt đối chưa bao giờ xuất hiện, tuy đệ tử Thiên Tú đều là nữ tử, nhưng có quyết tâm và tử chiến đến cùng. Thời điểm năm đó Cự Kiếm Môn dẫn người vây công Thiên Tú, không một ai trong các cô gái kia bỏ chạy.

- Chết!

Một tiếng gầm lên truyền đến, Đường Phong nhìn về phía phát ra âm thanh, nhìn thấy Sở Hoài Thiên diện mục dữ tợn cầm trường kiếm đâm xuyên lồng ngực lão già sắc mặt hồng nhuận kia.

Thực lực Thiên giai thượng phẩm của phu thê Sở Hoài Thiên không phải để làm kiểng, có Linh Khiếp Nhan ở một bên lược trận, bọn chỉ chuyên tâm đối phó với lão già này, quen thuộc thủ đoạn công kích của hắn, lại được tích lũy kinh nghiệm chiến đấu, rốt cuộc hai phu thê liên thủ đã giết được lão già sắc mặt hồng nhuận này tại chỗ.

- Môn chủ chết!

Không biết là tên đệ tử Tiểu Trọng Môn nào hô lên một tiếng, ngay sau đó có vô số người thấy cảnh này, sau đó có một chuyện làm người khác nghẹn họng trân trối xảy ra.

Những tên đệ tử Tiểu Trọng Môn đang do dự kia lập tức quay người chạy thục mạng, tông môn Tiểu Trọng Môn lập tức trống vắng. Có người dẫn đầu tự nhiên có người đi theo, không ai nguyện ý chết cả.

- Toàn bộ trở lại cho lão phu!

Một tên thái thượng trưởng lão đang chiến đấu với Linh Khiếp Nhan khi nhìn thấy cảnh này, lửa giận công tâm, rống to một câu:

- Đây là tông môn của các ngươi, các ngươi sợ chết như thế, sao xứng là đệ tử Tiểu Trọng Môn ta!

Không ai để ý tới hắn, tất cả mọi người đều nhìn ra, hiện tại lưu lại chẳng khác nào tìm chết.

Không qua bao lâu, cả Tiểu Trọng Môn chỉ còn lại hai tên thái thượng trưởng lão, tất cả đệ tử đều bỏ chạy.

- Hủy cơ nghiệp trăm năm của tông môn ta, ta muốn các ngươi chết!

Một tên thái thượng trưởng lão sùi bọt mép, hiển nhiên đã động chân hỏa, nhìn Linh Khiếp Nhan hung dữ nói.

Lời chưa nói hết, Linh Khiếp Nhan đã thu kiếm thế lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào hai người.

Sắc mặt hai tên thái thượng trưởng lão Tiểu Trọng Môn đại biến, giờ khắc này bọn họ mới nhìn ra, nguyên lai từ khi chiến đấu tới giờ, nữ tử tóc bạc này vẫn chưa xuất ra thực lực chân thực của mình, nếu không sớm đã giải quyết xong trận đấu này rồi.

Linh Khiếp Nhan xác thực chưa xuất toàn lực, bởi vì nàng không muốn hai tên gia hỏa này chết quá nhanh. Bọn người Đường Phong đang chiến đấu, cần rèn luyện lực lượng hồn phách, hai phu thê Sở Hoài Thiên cần tự tay giết tên môn chủ Tiểu Trọng Môn báo thù, nếu hai tên thái thượng trưởng lão chết sớm như thế, trận chiến lần này sẽ kết thúc rất nhanh.

Tiểu Trọng Môn rốt cuộc đã trêu chọc cái gì mà gặp chuyện như vậy? Sắc mặt hai tên thái thượng trưởng lão như màu đất, sau một khắc liền bị kiếm mang thôn phệ thân ảnh.

Kiếm quang lưu chuyển, đến khi Linh Khiếp Nhan thu hồi kiếm thế, hai tên gia hỏa kia vẫn đứng nguyên tại chỗ, không cách nào nhúc nhích. Hai mắt trống rỗng, từ bên ngoài không nhìn ra bất cứ thương thế nào, nhưng khí tức đã mất hết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK