Mục lục
[Dịch] Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiến vào Tru Tâm Động có hơn một trăm người, chỉ có ba bốn người chết ở bên trong mà thôi, con số này có thể nói là rất ít.

Thành tích của hạng mục tỷ thí thứ hai rất nhanh chóng được thống kê hoàn tất và được đưa đến tay từng vị chủ sự của các đại gia tộc ngay trong đêm đó.

Đứng hạng nhất hiển nhiên là Bố Liên Chu, tròn hai trăm đồng tiền. Đứng thứ hai là Đường Phong, một trăm chín mươi bảy, đứng thứ ba là Đường Tuấn, một trăm bốn mươi sáu, đứng thứ tư là Trang Tú Tú, một trăm mười.

Thành tích lần này cũng giống như lần trước, không những được cộng vào bảng xếp hạng cá nhân mà còn được cộng vào bảng xếp hạng gia tộc.

Hai hạng mục tỷ thí đầu tiên kết thúc, tất cả thành tích cộng lại với nhau, Bố Liên Chu cuối cùng cũng đàn áp được Đường Phong một chút, trong hạng mục tỷ thí thứ nhất, Đường Phong nhiều hơn Bố Liên Chu một đồng tiền, còn ở lần tỷ thí thứ hai, Bố Liên Chu nhiều hơn Đường Phong ba đồng tiền, so sánh tổng số thành tích thì Bố Liên Chu nhiều hơn Đường Phong hai đồng tiền, Bố gia lần này rốt cuộc cũng được hãnh diện, cả ngày vui sướng hớn hở, giăng đèn kết hoa, chiêng trống vang trời.

Cũng khó trách Bố gia huyênh hoang như vậy, dù sao đây cũng là Bố gia trang, tất cả nơi tỷ thí đều là địa bàn của Bố gia, nếu đệ tử của bọn họ có thành tích không tốt thì cũng khó ăn nói lắm.

Trong bảng xếp hạng tổng thành tích, không chỉ hạng nhất và hạng nhì có thay đổi, mà hạng ba và hạng bốn cũng có thay đổi, Đường Tuấn cao hơn Trang Tú Tú một đồng tiền, đứng hàng thứ ba. Còn lại không có thay đổi gì, dù sao đã có thể đạt thành tích tốt trong hạng mục tỷ thí thứ nhất thì hẳn sẽ không thể quá yếu kém trong hạng mục tỷ thí thứ hai.

Mọi người chỉ có chút nghi ngờ đối với thành tích của Trang Tú Tú, theo lý thì thành tích của nàng tuyệt đối không chỉ là con số này, nhưng sự thực đã bày ra trước mắt, không đến lượt họ không tin.

Trong đêm đó, lúc Đường Phong nghe được tin này cũng thấy áy náy, nàng ta phát huy kém như vậy, ít nhiều cũng có liên quan đến tao ngộ của mười mấy ngày trước. Hung thú trong Tru Tâm Động nhắm vào tâm ma của con người, trong lòng nàng có tâm ma, nên chắc chắn sẽ bị trúng chiêu.

Vẻ mặt Đường Đỉnh Thiên hết sức mờ ám hỏi Đường Phong về mối quan hệ với Trang Tú Tú, Đường Phong một mực phủ nhận. Hắn và Trang Tú Tú tuy đã trải qua không ít chuyện, nhưng tuyệt đối không có tình yêu nam nữ gì, không phải Đường Phong không vừa mắt nàng, chỉ có điều cá tính của nữ nhân này khiến hắn phải đau đầu.

Đối với chuyện này, Đường Đỉnh Thiên cũng không truy hỏi nhiều, Đường Phong đã không chịu nói thì hắn hỏi thêm cũng chỉ tốn nước bọt mà thôi.

Sau khi hạng mục tỷ thí thứ hai chấm dứt, thời gian nghỉ ngơi vẫn là ba ngày như trước. Đường Phong nhân khoảng thời gian này tiến hành củng cố lại những gì đã thu hoạch được trong Tru Tâm Động. Sự cường đại Tâm Thần Lực mang đến không ít chỗ tốt, bây giờ khi Đường Phong điều động Lực Lượng Cương Tâm, thi triển chiêu thức và vận dụng cương khí cũng đều nhẹ nhàng tự nhiên hơn trước, có thể sử dụng cương khí ít nhất để phát huy sức sát thương hữu hiệu nhất.

Chạng vạng tối hôm nay, Đường Phong đang đả tọa tu luyện, Đường Điểm Điểm bỗng nhiên chạy đến với vẻ mặt thần bí, cũng không màng Đường Phong có bị quấy raày dẫn đến tẩu hỏa nhập ma hay không, vỗ vai hắn, thần sắc kỳ quái nói:

- Thập thất đệ, bên ngoài có một nữ nhân nói muốn tìm đệ.

Đường Phong ngạc nhiên.

- Nữ nhân?

- Dáng người đẹp nha!

Lục tỷ mỉm cười với hàm ý sâu xa, làm ra vẻ từng trải khoát tay lên vai Đường Phong, thở dài nói:

- Thực nhìn không ra, thập thất đệ rất có duyên với nữ nhân nha.

Đường Phong hỏi:

- Tên là gì thế?

Đường Điểm Điểm bĩu môi:

- Có trời mới biết. Hỏi nàng cũng không nói, lại còn bao bọc toàn thân bằng vải đen, trên đầu còn đội một cái nón tre rộng vành, cố ý thay đổi giọng nói, lén la lén lút, vừa nhìn đã biết không phải thứ nữ nhân tốt lành gì. Thập thất đệ nên cẩn thận một chút, coi chừng bị người ta ăn thịt mất đấy.

Đường Phong nhíu mày, sao lúc này lại có nữ nhân tới tìm hắn, chẳng lẽ là Trang Tú Tú? Đường Phong có nghe Đường Đỉnh Thiên nói là sau khi tỷ thí lần hai kết thúc, nàng cố ý đến hỏi tình hình về hắn.

Đường Điểm Điểm thấy Đường Phong ngẩn người ra, cho nên hối thúc hắn:

- Có gặp không hả?

- Gặp thì gặp.

Người ta đã tìm đến hắn thì hẳn là có chuyện gì đó, nếu từ chối thẳng thừng thì không hay lắm. Nghĩ đến đây, Đường Phong đứng dậy đi ra ngoài.

Đi ra đến bên ngoài phòng, quả thực có một nữ nhân đang lẳng lặng đứng đó chờ đợi, nữ nhân này toàn thân mặc hắc bào, che kín cả thân thể, trên đầu còn đội một cái nón tre rộng vành cực lớn, có vải sa che mặt, nên không thể nhìn rõ được khuôn mặt người này.

Lúc này, hai tay nàng bỏ trong tay áo, ngón tay không ngừng nhúc nhích trong đó, rõ ràng là tâm thần bất an. Đường Phong đi tới gần nàng, nhìn vào mắt nàng.

Phía sau tấm vải sa đen, một đôi mắt sáng có chút ngượng ngùng và xấu hổ, sau khi nhìn Đường Phong một cái liền vội quay nhìn sang chỗ khác.

Đường Phong chống cằm, trong lòng có chút rung động, tuy không nhìn rõ mặt của nữ nhân này nhưng qua sự dao động Cương Khí và nhịp hô hấp của đối phương, Đường Phong thoáng chốc liền nhận ra thân phận thật sự của nàng ta.

Sao lại nàng ta? Có chuyện gì đây?

Đường Phong quay đầu qua, nhìn thấy Đường Điểm Điểm đang trốn ở cửa, thập thò nhìn về phía bên này. Đường Phong muốn kéo vị tỷ tỷ này ra ký vào đầu một cái cho biết tay!

Nếu sớm biết là nữ nhân này thì nói gì hắn cũng không đi ra, nhưng bây giờ đã muộn rồi!

Nữ tử khẽ mở đôi môi mọng, giọng nói có vẻ run run:

- Ngươi đi theo ta, ta có chuyện muốn nói!

Âm thanh tuy nhỏ nhưng lại khiến hắn không thể từ chối, nói xong nàng liền quay người đi ra ngoài.

Đường Phong bất đắc dĩ địa phải đi theo sau, lục tỷ đứng trong nhà không chút kiêng kỵ hét to lên:

- Thập thất đệ, ngươi về sớm một chút nha, đừng có ham chơi quá trớn đấy.

Đường Phong quay mạnh đầu lại, trừng mắt nhìn nàng với ánh mắt vô cùng hung bạo.

Cách ăn mạch của nữ tử mặc dù có chút biệt lập, nhưng bây giờ sắc trời đã tối, hơn nữa trước khi đến thì nàng đã tính trước hết rồi, chuyên tìm những con đường ít người để đi. Suốt quãng đường rời khỏi Bố gia trang, không gặp bất kỳ một người nào cả.

Khi đến chỗ cách Bố gia trang hai mươi khoảng hai mươi dặm, nữ tử dừng bước, không quay người lại, chỉ đưa lưng về phía Đường Phong.

Đường Phong lẳng lặng đứng cách năm trượng sau lưng nàng, chờ nàng lên tiếng.

Trầm mặc, sự trầm mặc chết chốc, đợi khoảng nửa tuần trà, nữ tử ngoài việc thỉnh thoảng run run đôi bờ vai thì căn bản không hề nhúc nhích tí nào.

Gió hiu hiu thổi qua, khiến Đường Phong thấy lạnh buốt trong lòng.

Không biết phải làm sao, Đường Phong chỉ còn cách mở miệng hỏi trước.

- Đại tỷ có mệt không. Vốn dĩ cũng không có gì, nàng thần bí như thế, lại còn mặc đồ che kín bít, nếu để người ta nhìn thấy, không bị hiểu lầm mới lạ đó, nàng muốn gặp ta thì cứ trực tiếp quang minh chính đại đến tìm ta không được sao?

Nữ nhân nghe nói xong sắc mặt liền đỏ bừng, đưa tay lên giở cái nón rộng vành ra, xoay người lại, nàng nhìn Đường Phong với thần sắc phức tạp.

Đường Phong chậm rãi lắc đầu, nhìn vào Dung thiếu nãi nãi :

- Như vậy không phải tốt hơn sao? Có gì muốn hỏi thì nàng cứ hỏi đi.

Rụt đầu cũng bị một đao, thò đầu cũng bị một đao, Đường Phong đành liều một phen vậy.

Dung thiếu nãi nãi cắn chặt môi, trên đôi môi kiều diễm đỏ mọng hiện rõ lên một hàng dấu răng, sau một lúc lâu để lấy dũng khí, nàng hít sâu một hơi rồi hỏi:

- Chuyện xảy ra trong tầng ba Tru Tâm Động ngày hôm đó có thật là... Là ảo giác?

Đường Phong cười khan một tiếng, nói:

- Thực ra ta rất muốn nói với nàng đó là ảo giác, nhưng chắc chắn nàng sẽ không tin. Vấn đề này chính nàng cũng đã có đáp án rồi, chạy tới đây hỏi ta làm gì?

Mặt mày Dung thiếu nãi nãi xám ngoét, thân thể run lên từng cơn:

- Nó đã thật sự xảy ra ư?

- Chuyện này không ai biết cả, ta cũng sẽ không nói bậy bạ, nàng cứ coi như là một giấc mơ đi được không? Cứ phải tìm hiểu ngọn nguồn để làm gì?

Đường Phong thực sự không hiểu nổi nữ nhân suy nghĩ thế nào nữa. Chuyện xấu hổ thế đã qua đi thì cho nó qua luôn đi, cứ moi ra nói thì chẳng tốt cho mình mà cũng chẳng tốt cho người, thật hết nói nổi.

- Một giấc mộng...

Dung thiếu nãi nãi cười lạnh, nước mắt rưng rưng tuôn ra, chảy xuống hai má nàng:

- Ngươi nói nhẹ nhàng làm sao, ngươi có biết danh tiết đối với một nữ nhân quan trọng cỡ nào hay không?

Đường Phong thật tình khuyên bảo:

- Ngày đó ta cũng vì muốn cứu nàng, nào ngờ nàng lại nắm chặt kéo ta ôm vào lòng, sau đó mới xảy ra những chuyện đó.

- Sao có thể thế được?

Thần sắc của Dung thiếu nãi nãi đại biến, nàng căn bản không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng mình kéo một người đàn ông ôm vào lòng, trong lòng nhất thời vừa thẹn vừa giận.

Đường Phong nghiêm chỉnh nói:

- Trời đất chứng giám, ta tuyệt đối không có chủ động làm gì với nàng hết. À mà... Chỉ là không cẩn thận nhìn qua mấy cái.

Thân thể Dung thiếu nãi nãi như bị sét đánh, vô lực ngã xụi lơ trên mặt đất, đôi mắt thất thần, một lúc sau liền ôm mặt khóc rống lên.

Nhìn nàng như vậy, Đường Phong không khỏi mềm lòng nói:

- Vậy nàng muốn ta phải làm sao bây giờ? Nàng là thiếu nãi nãi của Dung gia, ta không thể chịu trách nhiệm gì đó với nàng được.

Dung thiếu nãi nãi vừa nghe xong, càng khóc dữ dội hơn, vừa khóc vừa lắp bắp nói:

- Ta gả vào Dung gia mười một năm, mới vừa gả vào nhà thì phu quân liền chết bất đắc kỳ tử. Giữ gìn thân ngọc đến bây giờ, nào ngờ bị tên tiểu dâm tặc nhà ngươi hủy hoại danh tiết...

- Tại sao, tại sao ngươi lại cứu ta? Tại sao không để ta chết đi!

Nhìn nàng khóc như một tiểu cô nương, hoàn toàn không có chút thần thái của một mỹ phụ đoan trang như trước, Đường Phong vừa thương xót vừa cảm thấy buồn cười, mở miệng an ủi nói:

- Được rồi được rồi, chuyện cũng đã xảy ra, nàng khóc cũng vô dụng. Trở về ngủ một giấc, quên đi việc này là được.

Dung thiếu nãi nãi càng khóc lớn hơn nữa.

Đường Phong nghe nàng khóc đến nỗi muốn nổi đoá lên, sau khi an ủi vô hiệu, hắn hung dữ nói:

- Còn có một cách giải quyết, có muốn nghe hay không?

- Cách gì?

Mỹ phụ nghe vậy vội ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng như hai quả đào mật nhìn Đường Phong, vẻ mặt rất chờ mong.

- Một là ngươi chết, hai là ta chết! Như vậy là có thể được sự trinh bạch của ngươi rồi.

Vẻ mặt Đường Phong như hung thần ác sát.

Mỹ phụ sửng sốt, ngây người ra một lúc, sau đó đưa tay chậm rãi lau nước mắt nơi khóe mắt rồi đứng lên, rút thanh trường kiếm như thuỷ tin đeo bên hông ra, lẩm bẩm nói:

- Đúng, sau khi giết ngươi thi có thể giữ gìn sự trong sạch của ta.

Nữ nhân này bị ma chướng rồi, Đường Phong căn bản không ngờ nàng ta lại suy nghĩ nông cạn như thế. Không đợi hắn nói thêm gì nữa, mỹ phụ đã đâm trường kiếm đến rồi.

Hiểu lầm này càng làm càng lớn, sớm biết trước như vậy thì hắn đã không xen vào việc của người khác, để nàng chết ở Tru Tâm Động luôn cho rồi.

Đối mặt với công kích của mỹ phụ, Đường Phong muốn đánh trả cũng không được, mà không đánh trả cũng không xong, cho nên chỉ có thể tránh né bằng tốc độ và bộ pháp của mình mà thôi, thực lực của đối phương không hề yếu kém, hạ thủ lại độc ác, tránh né vô cùng vất vả.

Đường Phong bắt đầu nổi giận, cơn giận lên đến cực điểm, bất giác dấy lên ý nghĩ muốn giết chết đối phương, vất xác ngoài đồng hoang.

Ý niệm này vừa mới dâng lên trong đầu thì bỗng nhiên truyền đến tiếng tay áo bay phần phật, ngay sau đó một thân ảnh yểu điệu xông vào cuộc chiến, che trước mặt Đường Phong, chưởng phong đánh về phía trước, thay Đường Phong đỡ một chiêu này.

Khi nhìn rõ lưng của người vừa đến, Đường Phong toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ ngày hôm nay quả thực đạp phải phân chó rồi, chuyện phiền phức hết chuyện này nối chuyện kia.

Người vừ đến không phải ai khác, hiển hiên là Trang Tú Tú.

Mỹ phụ bị Trang Tú Tú đánh một chưởng đẩy ra, không khỏi tức giận quát lân:

- Cút ngay, ta muốn giết tên tiểu dâm tặc này.

Trang Tú Tú cười lạnh một tiếng:

- Muốn giết hắn thì phải hỏi ta trước đã.

Vừa nói vừa đưa tay về phía Đường Phong:

- Trả lại thanh kiếm cho ta!

- Đây này!

Đường Phong trả lời vô cùng sảng khoái, nhanh chóng rút thanh bội kiếm của Trang Tú Tú từ trong Không gian mị ảnh ra đưa cho nàng, sau đó thi triển thân pháp thoái lui hơn mười trượng.

Hai nữ nhân này, bản thân hắn cũng không muốn dây vào, để cho bọn họ tự đấu đá nhau vậy.

Trong ba ngày nghỉ ngơi này, đâu chỉ Dung thiếu nãi nãi là tâm thần bất an, mà Trang Tú Tú cũng vậy.

Ngày mai sẽ lại bất đầu hạng mục tỷ thí thứ ba rồi, mà thanh bội kiếm của nàng còn đang ở trong tay Đường Phong chưa lấy về, Trang Tú Tú liền tìm cho mình một cái cớ, bấm bụng chạy đến dãy nhà chỗ Đường gia đang ở.

Nào ngời vừa tới đó hỏi một tiếng thì mới biết Đường Phong theo một nữ nhân đi ra ngoài rồi. Cũng không biết vì sao, Trang Tú Tú sau nghe được tin này liền cảm thấy hết sức bực bội, lòng như lửa đốt chạy đuổi theo. Cũng may là cách lúc hai người rời đi không bao lâu, nên Trang Tú Tú cuối cùng cũng đuổi đến được.

Sau khi tới đây, đập vào mắt nàng là một cảnh tượng khiến nàng nổi cơn lửa giận ngút trời, Đường Phong đang bị một nữ nhân truy đuổi đến nỗi phải né lên hụp xuống, vô cùng chật vật, nhưng lại không biết đánh trả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK