Mục lục
[Dịch] Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai huynh đệ Linh Giai hạ phẩm đứng sững tại chỗ, cả hai đều cóchút không thể tin tưởng cúi đầu nhìn lại trên người mình, chỉthấy có rất nhiều những lỗ hổng to bằng ngón cái lỗ chỗ trên đó, máu tươi không được khống chế phun ra dũng mãnh ào ào như suối.

- Tại sao… Có khả năng…

Một người trong đó thì thào không ngừng.

Cương khí hộ thân của Linh Giai hạ phẩm đối mặt với công kích của Linh Giai hạ phẩm khác cũng khá tương đương nhau, căn bản không tới mức vừa mới hiện ra liền bị đối phương phá tan.

Càng khiến cho hai người khiếp sợ chính là thanh niên bị Trảm Hồn Tông phát lệnh truy nã này thủy chung vãn cứ ngồi ngay ngắn ở trên ghê không hề động đậy. Từ đầu đến cuối chỉ bắn ra hai đợt ám khí công kích liền có thể lấy được tính mệnh của bọn họ.

Tên Linh Giai hạ phẩm này… Có chút quỷ dị, thậm chí hắn còn không thèm xuất toàn lực.

- Bởi vì chim chết vì ăn nha!

Đường Phong lắc đầu, cầm trên tay chén trà của Chu Tiểu Điệp.

- Uống xong rồi.

Chu Tiểu Điệp nói một tiếng.

- Đi thôi.

Đường Phong đứng dậy tiền tay ném chén trà xuống mặt đất.

Cho đến khi hai người đi ra khỏi quán trà một lúc thì đột nhiên toàn bộ quán trà sập xuống ầm ầm, trong tiếng sụp đổ bụi bay tán loạn mù mịt bao phủ tất cả những tử thi bên trong.

Người chủ quán trà hai tay run run cầm một khối linh thạch hạcấp, ngây ngốc nhìn quán trà của chính mình, rồi lại nhìn bóng dáng của Đường Phong run giọng nói.

- Mời… Khách quan… Đi thong thả!

Đường Phong không thèm cô động âm hồn của những người đó, bởi vì hắn đã biến Trảm Hồn Tông sẽ tìm tới chính mình gây phiền phức, đây là kết quả Đường Phong sớm đã biết từ đầu, dùsao đi nữa mình đã giết hai nhân vật quan trọng của họ. Chẳng qua hắn không nghĩ tới thế lực lớn thứ hai trong thiên hạ này lại trả ra một cái giá lớn như thế.

Nói như vậy, trong hàng loạt các chuyện phát sinh vừa rồi chắc chắn là để bảo vệ danh tiếng của tông môn, sẽ không lưu truyền tin tức ra ngoài, sau đó thì các cao thủ sẽ lặng lẽ tìm tới cửa.

Dù sao việc xấu trong nhà cũng không thể truyền ra! Nhưng cách làm của Trảm Hồn Tông lại nắm ngoài dự liệu của Đường Phong. Bị bọn họ hồ lộng như vậy khiến cho toàn bộ thiên hạ đều tới tìm mình gây phiền phức, điều này không thể nghi ngờ sẽ làm chậm lại hành trình của mình.

Ngoại trừ một số ít Linh Giai thượng phẩm thì Đường Phong cũng không e ngại bất kì kẻ nào. Nhưng hiện giờ phải đưa Chu Tiểu Điệp trở về Linh Mạch Chi Địa mới là điều quan trọng nhất, tất nhiên là phải cố gắng tránh phát sinh xung đột với đối phương hoặc nếu có thì phải giải quyết trong thời gian ngắn nhất.

Để tránh gặp phải phiền phức như vậy, lần này Đường Phong mang theo Chu Tiểu Điệp đi tới một nơi hẻo lánh không có bóng người để hỏi thăm. Dù sao đi nữa hai người cũng không phải làngười thường, lúc đói bụng chỉ cần chuẩn bị chút món ăn quê mùa, lúc mệt mỏi liền tùy tiện tìm một chỗ bất kỳ để nghỉ ngơi.

Kể từ khi đó, thời gian trở lại Linh Mạch Chi Địa cũng lâu hơn một chút, đi đường vòng nhiều thực sự có chút xa.

Hơn mười ngày sau, hai người Đường Phong và Chu Tiểu Điệp vẫn như cũ không gặp phải bất kỳ địch nhân nào, con đường tới cổng vào của Linh Mạch Chi Địa dường như vô cùng an toàn.

Chỉ cần tới được Linh Mạch Chi Địa thì đó chính là thiên hạ củaĐường Phong. Đến lúc đó cho dù Liễu Như Yên có đuổi tới cũng không phải lo lắng. Nhưng mà đột nhiên địch nhân tìm kiếm hắn xung quanh phảng phất như đều bốc hơi tất cả, ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy.

Sự khác thường tất có nguyên do của nó, tuy rằng Đường Phong biết lộ trình của mình có thể tránh cho hắn tránh khỏi rất nhiều phiền phức nhưng lại không thể tránh hết được tất cả mọi người.

- Sư phụ, còn bao lâu nữa chúng ta mới trở về đến nhà?

Chu Tiểu Điệp đi theo bên cạnh Đường Phong dính đầy bụi bặm trên khuôn mặt, mấy ngày nay cả hai đều không quan tâm tới hình tượng của chính mình, nhìn qua vô cùng bơ phờ.

- Còn khoảng nửa ngày nữa, cũng sắp tới rồi.

Đường Phong lên tiếng, chỉ cần tới được Linh Mạch Chi Địa thì đólà thiên hạ của chính mình. Hắn nghĩ rằng cũng không có ai dám chạy tới Linh Mạch Chi Địa tìm mình gây phiền phức:

- Có muốn dừng lại một chút để nghỉ ngơi hay không?

- Không cần, ta muốn nhanh chóng trở về nhà.

Chu Tiểu Điệp đáp lại, đã trải qua mấy tháng, có lẽ người trong nhà vô cùng lo lắng, trước đây đi theo Đường Phong học nghệ, cho dù người trong nhà tưởng niệm nhưng cũng không lo lắng tới an toàn của chính mình, bất quá hiện giờ lại khác, đây là do mình bị nữ nhân kia bắt cóc đi.

- Ừm.

Đường Phong gật đầu, đột nhiên bước chân của hắn dừng lại, chắn trước mặt Chu Tiểu Điệp nhìn về phía trước.

- Làm sao vậy sư phụ?

Chu Tiểu Điệp nghi ngờ nhìn Đường Phong.

- Đứng ở phía sau ta.

Sắc mặt Đường Phong ngưng trọng lại híp mắt nhìn về phía trước.

- Có một nhân vật nguy hiểm ở đây.

Linh Khiếp Nhan cũng đi ra ngoài, thần sắc vô cùng nghiêm túc nhìn về phía trước. Cảm giác của nàng còn linh mẫn hơn so vớiĐường Phong, tự nhiên cảm nhận được nguy hiểm ở phía trước.

Cuồng phong thổi qua, cát bụi bay lượn khắp bầu trời, một thân y phục của Đường Phong bay phất phơ trong gió, trong vòng mười trượng trước mặt khó có thể thấy được vật gì, Đường Phong chỉ có thể híp mắt quan sát tới tình hình phía trước.

Hắn cảm giác được có một cao thủ Linh Giai thượng phẩm đang ở ẩn dấu khí tức ở phía trước nhưng rốt cuộc là ai lại không rõ ràng lắm.

Mặc dù là bên ngoài thì Linh Giai thượng phẩm cũng là tồn tạiđứng đầu, mỗi một người đều là nhân vật thành danh đã lâu, người đời đều biết rõ.

Chẳng trách một đường đi tới chỗ này vẫn không có một ai chặnđánh chính mình, thì ra là do đối phương sớm đã biết được hành trình của chính mình nên mới cố ý chờ đợi ở đây. Có một Linh Giai thượng phẩm tại chỗ này thì những tên tôm tép kia làm sao dám tới tìm phiền phức.

Trong cát vàng bay lượn ngập trời dần dần có một thân ảnh nhỏ gầy hiên ra trong tầm mắt của Đường Phong, tuy rằng còn chưa thấy rõ diện mạo của đối phương nhưng trong lòng Đường Phong không khỏi máy động.

Hắn đã biết rõ đối phương là ai.

Khi người kia chậm rãi bước tới trước mặt Đường Phong còn khoảng năm trượng thì Đường Phong cũng xác nhận được suyđoán của chính mình.

Liễu Như Yên! Phó tông chủ Trảm Hồn Tông – nữ nhân mạnh mẽ bắt đi đồ đệ Chu Tiểu Điệp của chính mình, cũng là sư phụ Diệp Lạc Hàn và Hạ Tử bị chính mình giết chết.

Không phải nàng đi tới địa phương kia sao? Tại sao lại chiếmđược tin tức nhanh như vậy, lại còn có thể đứng chờ ở trước lốiđi của chính mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK