Mục lục
[Dịch] Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong vừa biết mình lỡ lời, vừa nói xong đệ tử Đỗ gia nhất thời nhảy dựng lên như mèo giẫm phải đuôi, mắng liên tục:

- Làm sao? Đỗ gia ta còn cần loại đệ tử tiểu gia tộc này thông cảm hay sao? Hay ngươi nghĩ rằng ta thua không gượng dậy nổi? Trước tiên ta nói cho ngươi biết, trận chiến này ta chịu thua, bất luận quá trình nó có như thế nào thì kết quả cũng chỉ có một. Lạc Vũ kiếm đây, ngươi cầm lấy!

Nói xong câu cuối cùng, vị đệ tử Đỗ gia thoáng nhìn qua bội kiếm của chính mình, vẻ mặt như nhìn mối tình đầu say đắm, ánh mắt tràn đầy lưu luyến, bỗng nhiên lắc đầu, cứng rắn đưa bội kiếm đến trước mặt Chu Chính.

- Nhưng mà…Chu Chính ta lại không biết xấu hổ hay sao?

- Không cho phép ngươi khinh thường ta, khinh thường người Đỗ gia ta thì đừng trách ta nổi giận, tin hay không ta sẽ làm cho Chu gia các ngươi long trời lở đất?

Đệ tử Đỗ gia tàn bạo nói.

Chu Chính vừa nghe thấy lời này, hai tay vội vàng tiếp lấy Lạc Vũ kiếm, nhưng mà hắn kéo về vài lần mà đệ tử Đỗ gia vẫn không chịu buông tay, Chu Chính chẳng qua mới có thực lực Địa Giai, làm sao có thể lấy đồ trong tay của Thiên Giai trung phẩm được.

Vẻ mặt không khỏi cầu xin nói:

- Đỗ huynh ngươi mau buông tay ra a.

Đệ tử Đỗ gia u sầu đầy mặt, cuối cùng liếc bội kiếm thật sâu, bàn tay chậm rãi buông ra.

Chu Chính tiếp nhận chuôi cương binh này chỉ cảm thấy tâm tình nặng trĩu, đầu đầy đau nhức không hề vui vẻ tí nào, biểu tình trên mặt cực kỳ quái dị.

Đẳng cấp của cương binh này tuy rằng không cao nhưng mà đối với tiểu gia tộc Chu gia mà nói cũng coi như là một vũ khí tốt hiếm có.

Hai mắt đệ tử Đỗ gia đỏ bừng như một tên nghiện cờ bạc, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Chu Chính nói:

- Ngươi hãy chờ ta, ta sẽ mang tất cả những gì thua trận trở về.

Lời vừa dứt, thân ảnh hắn đã hòa vào đoàn người.

- Ngươi còn muốn đổ tiếp sao?

Chu Chính khóc không ra nước mắt, thực ra Chu Chính nghĩ vị đệ tử Đỗ gia này thua vô cùng oan uổng, lời vừa nói xong thì trên lôi đài Chung Lộ chịu thua liền. Nếu như hắn đổi ý quỵt nợ thì mình cũng không có vấn đề gì, nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại cố chấp để lại bội kiếm cho mình.

Từ điểm này mà nhìn, đệ tử Đỗ gia này thực sự là một người thẳng thắn, chẳng qua loại tính cách này ở trên thân một con bạc thì sớm muộn cũng sẽ làm hắn thiệt thòi lớn.

Hiện giờ những gì hắn sở hữu đáng giá đều ở trên người mình, nếu còn muốn đổ nữa, hắn lấy tiền vốn ở đâu ra?

Trách không được hiện giờ hắn ly khai để lo vấn đề tiền bạc. Chu Chính thở dài một tiếng. Quay đầu lại nhìn Chu Tiểu Điệp một chút, hai huynh muội nhìn nhau cũng không biết nói gì.

Buổi sáng ngày hôm qua hai mươi bốn người quyết chiến chọn ra mười hai người.

Đường gia ngoại trừ Đường Phong thì còn có cả Đường Tuấn và Đường Long nữa.

Mười hai người bị thua buổi chiều tranh nhau bốn danh ngạch còn lại, Đường Điểm Điểm vừa lên lôi đài không quá thời gian một chén trà nhỏ đã bị đối thủ đánh bại.

Đối thủ của nàng là một Thiên Giai thượng phẩm, thực lực cũng khá, thấy Đường Điểm Điểm là một nữ hài thì cũng không hạ ngoan thủ, để lại mặt mũi cho nàng. Nếu không thì tốc độ nàng thua trận còn phải nhanh hơn không ít.

Buổi sáng tuy rằng Chung Lộ chủ động chịu thua với Đường Phong nhưng mà với thực lực của nàng cũng cướp được một danh ngạch trong đó.

Trong mười sáu người thì Đường gia đã chiếm ba, thành tích này đủ để so sánh cùng với hai đại gia tộc ở Linh Mạch Chi Địa. Bởi vì ngay cả hai nhà Bố, Trang, ở trong mười sáu người này cũng chỉ chiếm được ba danh ngạch mà thôi.

Bảy người còn lại đều là tinh nhuệ của các đại gia tộc khác, như là Dung tiểu nãi nãi, lão nhị của huynh đệ Lâm gia.

Từ khi Đại bỉ bắt đầu đến bây giờ, những thành tích cá nhân của các đệ tử đại gia tộc vừa xem đã hiểu ngay, nếu như không có gì ngoài ý muốn mà nói, người bài danh đệ nhất và đệ nhị sẽ là Đường gia Đường Phong và Bố gia Bố Liên Chu.

Trong lúc đó sẽ sản sinh ra chiến đấu, rốt cuộc ai có thể đạt được danh hiệu đệ nhất cùng với khối linh thạch đỉnh cấp kia, vậy thì còn phải chờ tiếp.

Chẳng qua, không có quá nhiều người xem trọng Đường Phong, tuy rằng hắn ở trên lôi đài dùng ba quyền hai cước đánh bại được một Thiên Giai trung phẩm, lần thứ hai không cần xuất thủ chỉ là Chung Lộ tự động nhận thua mà thôi. Loại tình huống này khiến người ta không thể phán đoán ra được thực lực cực hạn của hắn sẽ là cái gì.

Ngược lại là Bố Liên Chu, ở Linh Mạch Chi Địa thành danh đã lâu, hạ thủ tàn nhẫn, công pháp tu luyện và lực lượng cương tâm đều là đỉnh cao, nếu như hai người gặp mặt nhau thì có rất nhiều người tin tưởng Bố Liên Chu sẽ thắng.

Một người có thực lực Thiên Giai hạ phẩm vừa mới chui ra, còn người kia thanh danh lan xa có thực lực Thiên Giai thượng phẩm, chỉ cần là người có tí đầu óc đều có khuynh hướng chọn người thứ hai.

Mà ở trong bài danh của gia tộc, bởi vì biểu hiện bất ngờ của Đường Phong và Đường Tuấn cho nên Đường gia hiện giờ bài danh dĩ nhiên là ở hạng nhất, so với Bố gia còn cao hơn một ít. Mà chủ nhà bởi vì Trang Tú Tú phát huy thất thường trong khi tỉ thí hạng nhất và hạng hai đã ảnh hưởng đến thứ tự bài danh của gia tộc, hiện giờ đang tạm dẫn thứ ba.

Căn cứ vào những nguyên nhân này, Bố Trường Hải và Trang Chính Kiền đã bí mật hội ngộ với nhau vào lúc ban đêm, ước định rằng trong lần lôi đài kế tiếp nếu như nhà nào gặp được đệ tử Đường gia thì nhất định phải hạ ngoan thủ, cho dù là lưỡng bại câu thương cũng phải đẩy cho đệ tử Đường gia rớt xuống lôi đài. Đại bỉ hiện giờ bởi vì Đường Phong thành tích tốt vượt lên dẫn đầu, để cho hắn đoạt được bài danh đệ nhất hiện giờ còn chưa tính. Nhưng mà không thể để Đường gia cướp luôn cả bài danh đệ nhất gia tộc được.

Hai cái thứ tự này đều là hai nhà Bố, Trang chiếm lấy từ xưa đến này, Đường gia đã tính là cái gì? Mỗi lần Đại bỉ trước Đường gia chỉ có thể đạt được thành tích là bài danh thứ tám, loại bài danh này mới là thích hợp nhất để cho Đường gia chiếm cứ.

Vòng thứ ba Lôi đài chiến, mười sáu người tiến vào.

Sáng sớm tinh mơ đã có mưa phùn lất phất bay, làm cho không khí được gột rửa thoảng mát hơn rất nhiều. Chẳng qua hôm nay là Đại bỉ nên tràng diện lại bắt đầu có vẻ giương cung bạt kiếm.

Nhất là đám người sắc mặc bất thiện đang nhìn về phía đệ tử Đường gia, phảng phất như hận không thể lên lôi đài để hung hăng đánh đập ba người Đường gia.

Rút thăm đã xong, Đường Phong liền lên lôi đài của chính mình.

Bầu trời có vẻ sương mù, mây đen dày giặc như một đám bông lơ lửng ở trên đỉnh đầu. Bầu không khí lại đang căng thẳng làm cho đoàn người đang xem có chút tức thở.

Ngay cả thời tiết không tốt nhưng mà số lượng người xem vẫn như cũ không hề giảm.

Đường Phong mặc một thân sam y màu lam, đứng ở phía trên lôi đài đang đợi đối thủ của chính mình. Lúc này không biết sẽ là ai nhưng mà tuyệt đối không phải người mà có thể tùy tiện ứng phó. Mười sáu người còn lại hầu như đều có sở trường riêng, nếu không cẩn thận một chút rất có thể sẽ bị lật thuyền trong mương.

Ở dưới lôi đài, Chu Chính và Chu Tiểu Điệp đã dùng vải đen che mặt lại. Yên lặng xem trong đám người đông như vậy mà họ vẫn bị vị đệ tử Đỗ gia kia tìm được.

Một đêm không gặp mặt, thần sắc của vị đệ tử Đỗ gia này tiều tụy đi rất nhiều. Ria mép kéo dài, hai mắt đỏ bừng. Giữ lấy cánh tay của Chu Chính không tha nói:

- Đổ lại với ngươi một lần nữa.

Vừa nói vừa nhét một quyển sách mỏng vào trong lòng Chu Chính.

Chu Chính bất đắc dĩ chịu chết, hai huynh muội bọn họ đã ẩn dấu như vậy, chính là vì chỉ sợ vị đệ tử Đỗ gia kia tìm thấy mình, thật không ngờ là lại bị phát hiện.

- Huynh hà tất phải thế, tội tình gì đâu?

Chu Chính bị bại lộ hành tung cũng không ẩn tàng nữa, xốc miếng vải đen che mặt lên, khuôn mặt lộ ra vẻ u sầu.

- Bớt sàm ngôn đi, ta muốn mang những thứ đó trở về…

Đệ tử Đỗ gia dường như rất sợ Chu Chính chạy trốn mất, chăm chú giữ lấy hắn.

Chu Chính thở dài, lấy thứ mà đệ tử Đỗ gia nhét vào trong lòng lấy ra, vừa mới nhìn thấy sắc mặt đại biến, đẩy trả lại đệ tử Đỗ gia, thất thanh nói:

- Đỗ huynh, đây là…

- Hừ.

Đệ tử Đỗ gia cảnh giác nhìn xung quanh, ghé bên cạnh lỗ tai Chu Chính nói:

- Đây là bí mật bất truyền của Đỗ gia chúng ta, chỉ có đệ tử dòng chính của Đỗ gia ta mới có thể tu luyện công pháp này, chớ có để lộ ra bằng không ta với ngươi đều có phiền phức…

Trong nháy mắt, Chu Chính cảm thấy nóng bỏng trong lòng, vẻ mặt cầu xin nói:

- Đỗ huynh, huynh không thể hãm hại ta bất nghĩa a.

- Việc này trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, Ngươi không nói ra ta cũng thế thì ai mà biết được. Hơn nữa hình như Chu gia các ngươi từ xưa đến nay chỉ có một công pháp Thiên Giai hạ phẩm đúng không. Lẽ nào ngươi lại không động tâm?

Làm sao mà không động tâm. Tại sao lại không động tâm? Chu gia lấy thương nghiệp làm gốc rễ, tuy rằng nhiều năm qua buôn bán được không ít tiền lời, tuy rằng có thể mua được một ít tài nguyên nhưng mà công pháp tu luyện cao cấp và võ điển thì lại không thể mua được. Công pháp tu luyện và võ điển của mỗi gia tộc đều là căn bản cực kỳ trọng yếu. Làm sao có khả năng bán ra ngoài?

Bản công pháp tu luyện này đối với Chu gia mà nói có lực hấp dẫn trí mạng, đủ để cho Chu Chính dẹp hết tất cả những lo lắng muốn đánh cược cùng với đệ tử Đỗ gia.

Chẳng qua mỗi đệ tử trong một gia tộc đều bị yêu cầu nghiêm ngặt, không được phép mang võ điển và công pháp gia tộc truyền ra ngoài, nếu như một ngày bị phát hiện thì tuyệt đối sẽ bị phế bỏ một thân tu vi. Tương tự nếu đệ tử Đỗ gia làm như vậy nếu là bị Đỗ gia biết được thì không chỉ hắn không gặp may mà Chu gia cũng không may theo hắn…

Đây chính là một hồi đánh bạc, để cho tính mệnh chính mình và hưng vong gia tộc buộc cùng một chỗ, nếu bình an vô sự tự nhiên là tốt đẹp còn nếu sự việc đã bại lộ thì hậu quả thực khó tưởng tượng nổi!

Sự tình lại xảy ra như vậy, vì sao mình lại đi trêu chọc một tên mê cờ bạc không muốn sống như thế này, mỗi một lần đệ tử Đỗ gia đặt tiền cược lại là một lần ngoan, hai lần đầu tuy rằng rất quý trọng nhưng dù sao cũng chỉ là vật ngoại thân, nhưng mà lần này đệ tử Đỗ gia lại mang cả bí mật bất truyền của Đỗ gia ra làm tiền đặt cược.

Chu Chính sốt ruột không biết phải thế nào. Sớm biết như thế này hắn sao dám trêu vào tên họ Đỗ. Chắc chắn là phải chạy thật xa.

Thế nhưng mà nhìn lại tư thế của hắn thì thì xem ra không thắng một hồi thì hắn không thể bỏ qua.

Công pháp Đỗ gia, Chu Chính xác thực muốn, thế nhưng thứ này chính là một củ khoai lang phỏng tay. Thắng thì tất nhiên là tốt, chẳng qua cho dù lấy được công pháp, người Chu gia có thể tu luyện, tu luyện thành công lúc cũng không dám rêu rao khắp nơi, bằng không một ngày bị Đỗ gia phát hiện thì xác định sẽ truy cứu mạnh mẽ, thôi thì thua cũng được dù sao trước cũng thắng nhiều rồi.

Chu Chính cố tình không muốn đổ, thế nhưng nhìn thần sắc đệ tử Đỗ gia, biết chính mình không đổ cũng không được.

Người này hiện tại có chút điên, nếu không làm toại nguyện tâm nguyện của hắn, trời mới biết hắn sẽ làm ra chuyện gì. Cùng lắm thì lúc thắng không tu luyện này công pháp này là được, Chu Chính hạ quyết tâm gật đầu đáp:

- Được, Đỗ huynh nếu đã nói như thế, Chu Chính ta liều mình bồi tiếp! Đỗ huynh lần này là muốn lấy lại những thứ thua trận lần trước sao?

- Tất nhiên.

Đệ tử Đỗ gia thấy Chu Chính đáp ứng rồi, biểu tình nét mặt cũng buông lỏng, thuận tiện buông lỏng cánh tay hắn ra.

Chu Chính quay đầu nhìn một chút Đường Phong trên đài, không biết vì sao, hắn đối với Đường Phong có một loại tín nhiệm mù quáng, hắn khẳng định có thể thắng trận chiến lôi đài này. Chu Chính chỉ bất quá là một Địa Giai, nhãn lực cũng không cao minh, cũng không biết mười sáu người còn lại rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại, thế nhưng loại tín nhiệm này là vô căn cứ.

Xuất phát từ hảo ý, Chu Chính nhắc nhở nói:

- Đỗ huynh huynh có muốn thay đổi đặt cược hay không?

- Tại sao phải đổi?

Đệ tử Đỗ gia nghi hoặc nói.

- Ngươi đổ Đường huynh thắng, ta cá là hắn thua!

Chu Chính nói những lời này thuần túy là vì suy nghĩ cho đối phương, căn bản không mang theo chút nào ích kỷ nào, vậy mà nói nghe xong đệ tử Đỗ gia cười nhạt nhìn Chu Chính nói:

- Sao vậy? Ngươi cũng muốn công pháp của Đỗ gia?

Chu Chính oan uổng gần chết, trong cơn tức giận cũng không thèm nói lời vô ích, chỉ nói:

- Vậy Đỗ huynh ngươi cứ ra tay, Chu Chính ta đón tiếp là được.

Đệ tử Đỗ gia nhíu mày một cái nói:

- Hay cho hai lần đổ, ngươi đều đổ hắn thắng, ta cá là hắn thua! Mẹ nó, lão tử cũng không tin, một Thiên Giai hạ phẩm lại không có người nào có thể đánh bại hắn, hắn đi đến bây giờ cũng nên kết thúc tại đây.

Dân cờ bạc cuồng nhiệt đều có loại tính cách giống nhau, một khi thua nóng mắt rồi là chỉ biết nhìn chằm chằm vào phương hướng mình nhận thức chuẩn, toàn là nói mò. Loại dân cờ bạc này đều giống nhau là thua đến táng gia bại sản, nhà tan cửa nát, cuối cùng lưu lạc đầu đường, luân lạc đến làm tên khất cái.

Hai người định ra đổ ước, con mắt không nháy mắt nhìn chằm chằm trên lôi đài.

Mười sáu người tham gia lôi đài chiến, hiện tại chỉ có tám người trên lôi đài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK