Mục lục
[Dịch] Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa rồi Diệp Lạc Hàn biểu hiện vô tình như thế khiến cho Hạ Tử tưởng rằng hắn đã không còn lưu luyến tới chính mình lại không ngờ mình đâm hắn một kiếm như vậy hắn còn xưng hô với mình giống như trong dĩ vãng.

Diệp Lạc Hàn chậm rãi lắc đầu:

- Mặc kệ muội làm sai chuyện gì đi chăng nữa thì muội vẫn là Tử nhi của sư huynh.

Lời này thiếu chút nữa để cho Hạ Tử hòa tan. Trong tình yêu nữ nhân đều là người mù quáng, Diệp Lạc Hàn nói lời thâm tình lại phối hợp với sắc mặt tái nhợt khi bị thương và vết thương trước ngực đỏ sẫm vết máu giống như một mũi tên bén nhọn mạnh mẽ phá tan triệt để phòng tuyến tâm lý của Hạ Tử.

- Sư huynh, xin lỗi.

Hạ Tử khóc tới trời đất u ám.

Diệp Lạc Hàn nói:

- Ngươi biết chính mình sai là tốt rồi. Ngươi cứ tỉnh táo mấy ngày đi, đã nhiều ngày ta không gặp mặt với tiểu sư muội rồi. Tiểu sư muội chúng ta đi.

Diệp Lạc Hàn điểm đến là dừng, hiển nhiên đối phó với nữ tử vô cùng thâm sâu, nếu không như vậy hắn cũng không có khả năng làm dịu đi loại nữ nhân ác độc như Hạ Tử, trong lúc nói liến xoay người lại kéo Chu Tiểu Điệp đi.

Chu Tiểu Điệp lùi lại hai bước lạnh lùng nhìn Diệp Lạc Hàn, khóe miệng nhếch lên vẻ tươi cười ý vị thâm trường.

- Hừ.

Chu Tiểu Điệp cười lạnh một tiếng rồi xoay người đi.

- Tiểu sư muội, tiểu sư muội…

Diệp Lạc Hàn một mặt hô đuổi theo sợ không kịp, chỉ để lại Hạ Tử một mình thất thần đứng đó, nước mắt không ngừng chảy xuống.

- Chà chà…

Đường Phong nhìn mà thổn thức không ngớt.

- Tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân này thật là cảm động nha!

Đường Phong thực sự có chút bội phục thủ đoạn của Diệp Lạc Hàn này, quả nhiên để tán gái dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Đầu tiên là răn dạy Hạ Tử sau đó lại diễn khổ nhục kế, không chỉ nâng cao quyền uy của nam nhân cho hắn mà còn khiến cho sự giận dữ trong lòng Hạ Tử biến mất. Mặt khác còn tặng một cái nhân tình cho Chu Tiểu Điệp. Một mũi tên trúng hai cái đích, miệng lưỡi của Diệp Lạc Hàn này quả nhiên vô cùng lợi hại.

Lại còn vết thương trên ngực không thể làm giả, Đường Phong dự đoán nếu như Chu Tiểu Điệp là một nữ nhân bình thường mà nói thì sợ rằng đã làm động tác lấy thân báo đáp rồi. May mà đồ đệ của chính mình vô cùng thông minh, không hề mù quáng giống như Hạ Tử.

Trong thời gian thổn thức Đường Phong lại nghe thấy một trận nghẹn ngào bên cạnh, quay đầu nhìn lại Đường Phong kinh ngạc chết đứng.

Hắn chỉ thấy Phương Kiệt dụi đôi mắt đỏ hoe của chính mình đang ngồi đằng kia khóc thút thít.

- Ngươi khóc cái gì?

Đường Phong không suy nghĩ liền hỏi.

- Diệp sư… Diệp sư huynh hắn quả thật là một nam nhân! Hạ sư tỷ và Chu sư muội có thể được hắn coi trọng quả là vô cùng may mắn.

Đường Phong vỗ vỗ vai hắn:

- May mà ngươi không phải là nữ nhân!

Nếu Phương Kiệt là nữ nhân mà nói thì sợ rằng đã bị người ta lừa gạt bán đi, quả thực hắn quá đơn thuần!

Cảm khái hồi lâu, Phương Kiệt thấy Hạ Tử còn đang đứng thất thần nơi đó, vội vàng tới hỏi nàng có cần lấy thuốc không để hắn lấy hộ, dù sao nàng tới đây cũng để lấy thuốc, trận náo loạn vừa rồi đã kết thúc nhưng việc chính vẫn chưa làm xong.

Nếu là Diệp Lạc Hàn, Hạ Tử còn có thể ngoan ngoãn phục tùng, ngay cả trong thâm tâm không tình nguyện cũng phải tỏ ra bộ dáng chim nhỏ khép nép, nhưng mà đối với người như Phương Kiệt thì Hạ Tử cũng không hề khách khí như thế.

Vừa đúng lúc tâm tình của nàng không tốt, Phương Kiệt lại trực tiếp động chạm vào nỗi đau đó liền bị Hạ Tử thóa mạ bắt đi tìm dược liệu ở trong dược viên.

- Còn tên kia cũng qua đây cho ta!

Hạ Tử khi dễ Phương Kiệt cũng không phát tiết hết ủy khuất ở trong lòng liền gọi Đường Phong tới.

Hai người dưới uy thế của Hạ Tử xuyên qua dược viên liên tục. Chỉ trong chốc lát đã thu thập đầy đủ dược liệu hoàn tất.

- Việc hôm nay nếu có nửa câu truyền ra ngoài thì ta bảo đảm hai người các ngươi sẽ không chết tử tế được!

Trước khi đi Hạ Tử còn nói một câu đe dọa khiến Phương Kiệt không dám nói một lời nào.

- Hừ.

Hạ Tử cầm dược liệu ngênh ngang ra ngoài, không còn chút nào thấy bộ dáng mềm yếu lúc trước.

Đại phật tôn này vừa cất bước ra đi Phương Kiệt không nhịn được lau mồ hôi chảy ròng ròng trên trán nói:

- Tính tình của sư tỷ thật quá lớn đi.

Đường Phong nhìn bóng lưng Hạ Tử rời đi cười lạnh một tiếng, loại nữ nhân bụng dạ hẹp hòi như thế này chỉ sợ cũng không có kết cục tốt.

Chẳng qua hôm nay gặp được Chu Tiểu Điệp cũng nằm ngoài dự liệu của Đường Phong, hắn cũng không nghĩ tới chính mình gặp được Tiểu Điệp nhanh như vậy. Hơn nữa trong câu nói hôm nay của Hạ Tử vô ý toát lên một tin tức vô cùng trọng yếu.

Hiện giờ Liễu Như Yên đang không có nhà.

Đường Phong không biết nàng đi tới nơi nào, cũng không hề biết rốt cuộc vì sao nàng ly khai Lưu Vân Phong, vậy thì hiện giờ Lưu Vân Phong của Liễu Như Yên đối với Đường Phong mà nói thì giống như một nơi không có bố trí phòng ngự.

Trời ban cơ hội tốt! Đường Phong đang lo lắng không biết làm thế nào có thể mang Chu Tiểu Điệp đi khỏi dưới ánh mắt của Liễu Như Yên thì không ngờ cô ta ly khai trước.

Toàn bộ ban ngày Đường Phong đều đả tọa tu luyện nghỉ ngơi dưỡng sức, phàm là người nào tới dược viên đều do Phương Kiệt đi ra ngoài tiếp đón.

Vào ban đêm, Đường Phong vẫn đánh mê dược cho Phương Kiệt như cũ, miễn cho hắn nửa đêm tỉnh giấc phát hiện chính mình không ở bên cạnh. Hiện giờ lượng dược hắn dùng còn nhiều hơn ngày hôm qua một chút, theo thực lực của Phương Kiệt suy đoán, nếu không có ai gọi thì hắn có thể mê man tới chiều mai mới tỉnh lại.

Chờ cho Phương Kiệt ngủ thì Đường Phong mới nhẹ nhàng thoát khỏi dược viên, một đường chạy thẳng tới Lưu Vân Phong.

Lúc ban ngày Chu Tiểu Điệp rời đi Đường Phong đã truyền âm cho nàng để chờ mình vào ban đêm. Hiện giờ thời gian cũng đã không sai biệt. Nếu Tiểu Điệp sinh sống không vui ở trong Trảm Hồn Tông thì tự nhiên Đường Phong muốn dẫn nàng ra đi.

Đêm qua đã vào trong Lưu Vân Phong một lần, lúc này còn đường lại càng quen thuộc, nhanh chóng lướt qua các hộ vệ Đường Phong liền tới chỗ sườn núi.

Cảnh giới Thiên nhân hợp nhất triển khai, cảm giác của Đường Phong được phóng ra hết mức, không có Liễu Như Yên Đường Phong căn bản không cần phải hành động cẩn thận giống như hôm qua.

Chỉ trong thời gian chốc lát, một cỗ tinh phong thổi tới, linh thú đêm qua thiếu chút nữa làm lộ hành tung của mình lại bất ngờ xuất hiện.

- Ta chờ chính là ngươi!

Đường Phong hận con linh thú này vô cùng, nó rất giỏi về ẩn tàng, vừa rồi ngay cả cảnh giới Thiên nhân hợp nhất của mình vẫn không thể phát hiện ra tung tích của nó, ăn quả đắng một lần là đủ rồi, tối nay hành động nếu bại bởi linh thú này sẽ vô cùng không tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK