Mục lục
[Dịch] Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế nhưng, vẫn có mấy chiếc Huyết thủ ấn thành công ập đến trước mặt những người đó, một Thiên giai trung phẩm đứng ở phía trên cùng nét mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, mắt thấy bản thân không thể nào ngăn trở được Huyết thủ ấn đột nhiên đánh tới, trong lúc cấp bách vội vã vận cương khí hộ thân, ý đồ bảo vệ những bộ vị yếu hại, không đến mức bị đánh chết tươi tại chỗ.

- Phốc!

Âm thanh trầm thấp truyền đến, Thiên giai trung phẩm kia đã bị Huyết thủ ấn đánh vào người.

Hộ thân cương khí vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, sau khi Huyết thủ ấn vỗ lên trên người hắn, phảng phất như không hề có uy lực, căn bản không hề gây ra bất kỳ tổn thương nào cho hắn. Người này cũng ngây ra một chút, hiển nhiên không hiểu nổi một chiêu mà Bố Liên Chu hung danh vang dội đánh ra vì sao lại vô nghĩa như vậy.

Lúc này hắn nghĩ lại còn phát run, thở phì phò từng ngụm lớn, tươi cười nói:

- Dọa chết ta mất!

Sống sót sau tai kiếp, không có việc gì có thể khiến người ta kinh hỉ hơn nữa.

Thế nhưng mọi người ở đây không phải ai cũng hoàn toàn nghĩ như hắn, có người nhíu mày, mở miệng nhắc nhở:

- Cởi y phục, nhìn trước ngực ngươi xem sao!

Thiên giai trung phẩm này nghe vậy, vội vàng run rẩy xé toang y phục của mình, cúi đầu nhìn xuống bộ ngực trần, nhất thời không khỏi ngây người.

Bởi vì tại vị trí trước ngực hắn, đang có một Huyết thủ ấn đỏ tươi, phảng phất như vừa dí một chiếc bàn ủi lên đó vậy, đỏ chót như ứa máu.

- Đây là cái gì...

Thiên giai trung phẩm này nhất thời hỗn loạn, hắn hoàn toàn không hiểu gì về Bố Liên Chu, tự nhiên cũng không rõ sự hung hãn của Huyết thủ ấn, không khỏi ngẩng đầu nhìn mọi người hỏi:

- Chuyện gì xảy ra vậy?

- Ài!

Không ít người nhất tề thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn hắn tựa như nhìn một người chết.

- Đây rốt cuộc là cái gì?

Hiện tại hắn không đau không ngứa, căn bản không có bất kỳ dấu hiệu dị thường nào, thế nhưng hắn cũng biết, Huyết thủ ấn trên ngực của mình lúc này tuyệt đối không phải là thứ tốt, chỉ bằng vào ánh mắt người khác nhìn mình cũng đã nói lên tất cả.

- A... Thứ này có thể đẩy ta vào chỗ chết sao?

Trong lúc thất kinh, Thiên giai trung phẩm này đã có phần luống cuống thất thố, chẳng ai khi đối diện với một mối nguy hiểm chưa biết còn có thể thản nhiên như thường.

"Tách" một tiếng vang nhỏ truyền đến, phảng phất như đáp lời hắn, Bố Liên Chu ở đằng xa búng tay một cái.

Một màn vừa quỷ dị vừa kinh hoàng liền xuất hiện, Thiên giai trung phẩm vẫn hoàn hảo không tổn thương gì đột nhiên gào lên một tiếng cực kỳ thảm thiết, trên ngực "bụp" một tiếng nổ tung. Máu tươi cùng với thịt nát bắn ra bốn phía tựa như một cơn mưa xối xả, nhuộm mảnh đất lớn xung quanh thành một màu đỏ rực.

Khi mọi người cùng nhìn lại, nhất tề hít một luồng khí lạnh, bởi vì gã Thiên giai trung phẩm mới vừa rồi còn đứng đó, bây giờ từ ngực trở lên đã nát bấy, chỉ còn lại nửa đoạn thân thể phía dưới đứng sững ở đó, nửa đoạn trên không biết đã đi đâu.

Đường Phong nhất thời cũng ngây ra tại chỗ, vừa rồi tình cảnh Bố Liên Chu chiến đấu cùng những người khác hắn đã quan sát từ đầu tới cuối, thế nhưng cho tới bây giờ, hắn cũng không tài nào hiểu nổi Thiên giai trung phẩm kia chết như thế nào, hơn nữa tử trạng còn vô cùng thê thảm.

Rốt cuộc đây là công phu quỷ dị gì? Hoặc giả là lực lượng cương tâm?

Bố Liên Chu quả thực cường hãn! Vừa rồi hắn dùng sức một người đối kháng hơn chục Thiên giai liên thủ, còn có thể ở cách xa hai ba chục trượng dễ dàng lấy đi tính mệnh một người, phần bảnh lĩnh này không phải ai cũng có thể dễ dàng đạt được. Cho dù là Đường Phong cũng không dám nắm chắc mười phần đạt được trình độ như vậy. Đây chính là hơn mười Thiên giai, chứ không phải là mười cây củ cải!

Thiên giai trung phẩm kia vừa chết đi, đoàn người liền đại loạn, thân thể Bố Liên Chu run lên, trong cổ họng truyền ra tiếng cười vui sướng không ngừng, Huyết thủ ấn tuôn ra như mưa bay ngập trời.

- Đừng để trúng Huyết thủ ấn của hắn, bị trúng là chết chắc!

Có người cao giọng nhắc nhở.

- Ngươi giết sư đệ ta, ta liều mạng với ngươi!

Lại có người dưới cơn phẫn nộ, xách đao tiến lên, muốn đoạt tính mệnh Bố Liên Chu báo thù rửa hận.

Bố Liên Chu khặc khặc cười một tiếng, duỗi tay tung một chiêu, trong đoạn thân thể của Thiên giai trung phẩm vừa chết kia chợt phun ra một cỗ máu tươi, máu tươi trong nháy mắt ngưng kết thành vô số mũi huyết tiễn, bắn mạnh ra bốn phương tám hướng.

- Phốc phốc phốc...

Trong sơn cốc hôn ám, chỉ có từng đạo từng đạo hồng quang tiên diễm rực rỡ xé rách không gian, khuấy lên một mảnh huyết vũ tinh phong.

Chỉ chốc lát sau liền đã có vài Thiên giai thực lực không cao trúng chiêu, hoặc bị huyết tiễn bắn chết, hoặc bị Huyết thủ ấn đập trúng, tại chỗ nổ tung thành máu loãng.

Mỗi một người chết đi, trong thân thể máu tươi đều dưới sự khống chế của Bố Liên Chu hóa thành lợi khí sát nhân, lại hướng về những người khác vọt đi. Đưa mắt nhìn lại, xung quanh thân thể Bố Liên Chu, đã tràn ngập vô số vũ khí do máu tươi ngưng kết thành, trường kiếm, khảm đao, trường mâu, lợi tiễn... Thế vẫn chưa đủ, Bố Liên Chu phảng phất như hóa thành một ma vương sát nhân, dâng lên sát khí ngập trời, khiến người ta không thể tới gần trong vòng mười trượng. Chỉ vẻn vẹn thời gian ba mươi hơi thở, trên tay hắn lại nhiều thêm vô số oan hồn, cộng thêm với máu tươi tràn ngập, càng trợ giúp cho tâm sát lục cùng thực lực của Bố Liên Chu.

- Mọi người cùng nhau tiến lên, giết người này, yêu bài bên hông cùng tàng bảo đồ của hắn ai cướp được chính là của người đó!

Trong hỗn loạn, một thanh âm mười phần mạnh mẽ đột nhiên vang lên.

Không ít người nghe vậy trong lòng khẽ động, nhất tề lao về phía Bố Liên Chu, dù sao yêu bài bên hông hắn thực sự quá mức hấp dẫn, hơn nữa Bố Liên Chu đã giết nhiều người như vậy, trong người khẳng định có không ít mảnh tàng bảo đồ, chỉ cần có thể giết chết Bố Liên Chu, đây tuyệt đối là một cuộc thu hoạch lớn.

Thiên giai trong cốc có tới bảy tám chục người, nếu như mọi người thực sự đồng tâm hiệp lực, cùng xông lên, Bố Liên Chu tuyệt đối vô pháp chỗng đỡ, cho dù hắn lợi hại thế nào đi chăng nữa, nói đến cùng cũng chỉ là một Thiên giai, còn chưa đạt tới đẳng cấp Linh giai, đâu thể ngăn cản sát chiêu của nhiều người như vậy.

Thế nhưng nhân tâm bất đồng, bảy tám chục người này nguyên bản chính là đối thủ của nhau, hiện tại trong lúc hỗn chiến tuy răng đối mặt với cùng một mục tiêu, nhưng đâu có ai muốn đứng lên dẫn đầu? Chưa nói có thể giết chết Bố Liên Chu hay không, cho dù có thể, thì lại có bao nhiêu phần cơ hội cướp được yêu bài cùng mảnh tàng bảo đồ trên người hắn rồi toàn thân thoát ra?

Mà nếu không giết được Bố Liên Chu, đắc tội với kẻ này, về sau sao có thể đặt chân tại Linh Mạch Chi Địa được nữa? Kẻ này hung tàn đến cực điểm, bị hắn nhìn chằm chằm tuyệt đối không phải việc gì tốt đẹp.

Vô số người vây lại xung quanh Bố Liên Chu, tránh né ngăn cản sát chiêu của hắn, nhưng lại sợ đầu sợ đuôi, không ai dám tiến lên, khiến cho Bố Liên Chu càng giết càng hăng, sát chiêu thi nhau tung ra, khí tức bạo lực huyết tinh trên thân thể hung mãnh dâng trào tựa như sóng dữ vỗ lên vách đá, càng lúc càng khiến người ta kinh khủng.

Hỗn loạn bất kham! Mặc dù có không ít người vây xung quanh Bố Liên Chu có ý đồ muốn giết hắn, thế nhưng cũng có người thừa dịp này hướng về phía ngoài cốc chạy đi.

Đường Phong chính là loại thứ hai, hắn không muốn tranh chấp vũng nước đục này, dù sao thu hoạch bản thân hắn cũng đủ nhiều rồi. Hơn nữa, trước khi chưa được kiến thức bản lĩnh thực sự của Bố Liên Chu, Đường Phong cũng không nắm chắc có thể thắng được hắn. Chiêu thức kẻ này thi triển ra quá mức quái dị, khiến người khác nghe mà kinh sợ, căn bản không thể đánh giá theo lẽ thường.

Đường Phong vốn đã muốn rời khỏi sơn cốc này, đi tìm những đồng tiên ghi trên tàng bảo đồ, bất quá Bố Liên Chu đến đây, khiến hắn phải dừng lại thêm một hồi mà thôi. Hiện tại Bố Liên Chu tạo ra một màn hỗn loạn, vừa vặn giúp Đường Phong thoát ra khỏi tầm mắt của hắn, trời ban cho cơ hội tốt như vậy, sao có thể không nắm chắc?

Bất quá muốn rời khỏi nơi này cũng phải phí một phen tay chân, Bố Liên Chu chắn ở lối vào cốc khẩu, tuy rằng đã bị nhiều người vây quanh, nhưng cũng có nhiều người chạy ra khỏi cốc, tự nhiên khiến hắn phải chú ý.

Huyết thủ ấn tràn ngập bầu trời cùng vô số lợi khí sát nhân do máu tươi ngưng kết thành dưới sự khống chế của Bố Liên Chu liền đuổi theo phía sau những người đang chạy ra khỏi cốc, Đường Phong rất bất hạnh bị hắn nhìn trúng.

Bất quá Bố Liên Chu có lẽ cũng khinh thường Đường Phong, cho rằng hắn chẳng qua chỉ là một Thiên giai hạ phẩm, nên chỉ đẩy một Huyết thủ ấn về phía hắn rồi không thèm để ý thêm nữa.

Cảm thụ được sát khí trong nháy mắt, Đường Phong nhướng mày, đang chạy về phía trước, cước bộ đột nhiên dừng lại.

Hắn muốn thử xem uy lực Huyết thủ ấn của Bố Liên Chu rốt cuộc là thế nào! Kẻ này chính là một chướng ngại vật lớn nhất trên con đường tiến lên của mình, sớm muộn gì cũng sẽ giao thủ với hắn, nhưng mình thực sự cũng không hiểu về hắn cho lắm, vừa vặn mượn cơ hội này kiểm nghiệm một phen.

Ỷ vào trên người có Bất Phôi Giáp hộ thân, Đường Phong cũng tài cao gan lớn, đối mặt với Huyết thủ ấn từ một bên kéo tới, không tránh không né, chỉ rút Độc Ảnh Kiếm, vận khởi năm thành thực lực bắn ra một màn kiếm ảnh, vừa thong thả lui về phía sau vừa sử dụng kiếm chiêu chém tới Huyết thủ ấn.

Kiếm quang bắn ra, trong nháy mắt Đường Phong đã đâm hơn mười kiếm, mỗi một kiếm đều phát động cương khí, thế nhưng Huyết thủ ấn kia lại không hề bị đánh tan, chẳng qua chỉ hơi nhạt đi một chút mà thôi.

Liên tiếp lui lại hơn ba mươi bước, Đường Phong bất đắc dĩ phát hiện, dùng năm thành thực lực căn bản không thể nào đánh tan được Huyết thủ ấn của đối phương.

Huyết thủ ấn đã nhạt đi hơn phân nửa thành công ấn lên trên ngực Đường Phong.

"Tách" một tiếng vang nhỏ, Bố Liên Chu ở bên kia búng ra một chỉ. Thế nhưng nguyên bản một màn vốn sẽ phát sinh lại không hề xuất hiện như dự kiến, Đường Phong lông tóc không tổn hao tới một cọng, xoay người thoát đi.

Bố Liên Chu khẽ a một tiếng, nghiêng đầu sang một bên, hai mắt màu đỏ tươi sáng quắc nhìn chằm chằm bóng lưng Đường Phong dần dần tiêu thất, tiếng cười phát ra càng trở nên âm trầm hơn rất nhiều.

Tràng diện hỗn loạn như vậy, căn bản không ai chú ý tới Đường Phong bị trúng Huyết thủ ấn, cũng chỉ có Bố Liên Chu đối với chiêu thức mình phóng ra nắm như lòng bàn tay. Thế nhưng người này trúng phải Huyết thủ ấn mà không chết, có ý tứ!

Đường Phong biết vừa rồi cách làm của mình ít nhiều đã khiến Bố Liên Chu chú ý, thế nhưng hắn cũng không quan tâm, dù sao sớm muộn đều phải giao thủ.

Thông qua kiểm nghiệm vừa rồi, Đường Phong phát hiện Huyết thủ ấn kia rất khó bị đánh tan, cũng không biết rốt cuộc Bố Liên Chu tu luyện công pháp gì mà lại khó chơi tới vậy. Nhưng nếu như bản thân toàn lực xuất thủ mà nói, đủ để đánh tan Huyết thủ ấn trước khi nó tới gần người mình, hơn nữa thứ này còn có thể tránh né, đối với tốc độ của mình Đường Phong vô cùng tự tin.

Mà vừa rồi Huyết thủ ấn đánh lên Bất Phôi Giáp, trong nháy mắt Bố Liên Chu búng tay, Bất Phôi Giáp không hề có động tĩnh gì, căn bản không có cảnh nổ tung như khi những người khác trúng Huyết thủ ấn, đại khái Huyết thủ ấn chỉ có thể tác dụng trên thân thể con người.

Lại liên tưởng tới thủ đoạn Bố Liên Chu thi triển vừa rồi, Đường Phong hầu như có thể kết luận, người này tu luyện công pháp cùng cương tâm lực lượng đều có quan hệ tới máu tươi.

Cương tâm thực quỷ dị, công pháp thực độc ác! Người khác mất máu càng nhiều, thủ đoạn Bố Liên Chu lại càng lợi hại. Xem ra về sau nếu như giao thủ cùng Bố Liên Chu, cần phải cẩn thận một chút, ngàn vạn lần không thể thụ thương.

Rời khỏi sơn cốc khoảng ba mươi dặm, Đường Phong đột nhiên dừng cước bộ lại, quay đầu cười lạnh một tiếng:

- Theo sau lâu như vây, cũng nên đi ra rồi chứ?

Vừa rồi tuy rằng bản thân thừa dịp hỗn loạn rời khỏi sơn cốc, nhưng cũng bị một số người theo đuôi phía sau. Những người này, e rằng đánh chủ ý lên đám yêu bài cùng mảnh tàng bảo đồ trên người mình.

Đường Phong tuy có thể thoát khỏi bọn họ, thế nhưng bị người ta nhớ nhung như vậy chung quy cũng không phải chuyện tốt, nghĩ lại cứ quyết định xuất thủ giải quyết triệt để luôn.

- Hắc hắc hắc...

Một tiếng cười âm hiểm truyền đến, hai đạo thân ảnh từ trong rừng hiện ra. Sắc trời mờ mịt, Đường Phong cũng không thấy rõ khuôn mặt đối phương, thế nhưng hai người này không ngoại lệ, đều là Thiên giai thượng phẩm, cũng không biết là đệ tử gia tộc nào.

Hai người này tự ỷ vào thực lực cao thâm, Đường Phong chỉ là một Thiên giai hạ phẩm căn bản không được bọn họ coi vào mắt.

Người bên trái thân hình khá thấp bé, tiếng cười lúc trước đúng là do người này phát ra, ánh mắt âm trầm nhìn Đường Phong mở miệng nói:

- Tiểu tử, lòng cảnh giác rất cao đó, dĩ nhiên có thể phát hiện ra hành tung huynh đệ chúng ta.

- Quá khen!

Đường Phong nhàn nhạt trả lời:

- Không biết hai vị đi theo Đường mỗ là có ý gì?

Nam tử thấp bé cười nói:

- Không phải là ngươi biết rõ rồi sao? Huynh đệ ta đi theo ngươi, tự nhiên là vì yêu bài cùng tàng bảo đồ của ngươi!

Người bên phải khô khan nói:

- Giao vật ra, không giết ngươi!

Sau khi nói xong liền ngậm miệng, bộ dạng tiếc lời như vàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK