Mục lục
[Dịch] Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Muốn lên đến đỉnh núi, chỉ có dựa vào bản lĩnh thật sự của mình mới được! Trong nháy mắt, một cỗ nhiệt huyết dâng trào trong người Đường Phong. Trong cuộc tỷ thí gia tộc này, suốt chặn đường cho đến bây giờ có thể nói hắn hầu như không gặp phải nguy hiểm gì, cũng không gặp phải khó khăn gì, khó khăn lắm mới gặp được một tình huống vừa có ý nghĩa lại vừa có tính khiêu chiến, hắn sao có thể bỏ qua?

Dồn cương khí quán nhập xuống lòng bàn chân, mỗi bước đạp xuống đều nặng tựa ngàn cân, đạp lên đá vụn khiến chúng vang lên tiếng rắc rắc, sau đó rào rào lăn xuống phía dưới. Tốc độ chạy về phía trước vẫn không chậm lại chút nào, bây giờ tuy là ban đêm, nhưng vầng trăng tròn vạnh trên bầu trời giúp Đường Phong có tầm nhìn rất tốt, giúp hắn có thể quan sát cả sáu phương hướng khi tiến lên, sớm tìm được điểm dừng chân trước một bước.

Phía trên có một khối đoạn thạch chắn ngang lối đi, Đường Phong điểm chân xuống một cái, đạp thành hai cái hố to trên vách đá, thân hình như chim yến, ngoặt sang một bên, hạ thân vào một nơi khác có thể tiếp tục tiến lên, người còn chưa đứng vững, gió núi đột nhiên mãnh liệt hơn rất nhiều, thổi mạnh đến nỗi Đường Phong chao đảo sắp ngã, trong lúc hốt hoảng, Đường Phong lại nhảy thêm một cái từ chỗ vừa đặt chân, nghiêng người lao trở lại, vừa đúng rơi lên trên đoạn thạch, ổn định thân hình.

Toàn thân toát mồ hôi lạnh, ngọn cô phong này quả thực người bình thường không thể đi lên được, hơi bất cẩn một chút thì có thể sẽ vạn kiếp bất phục, cho dù là cao thủ Thiên Giai, một khi bị cuồng phong thổi rơi xuống phía dưới, chỉ e kết quả cũng chẳng tốt đẹp gì.

Hít sâu một hơi, ngừng lại một chút trên đoạn thạch, Đường Phong tiếp tục đi lên phía trên.

Tính khiêu chiến bộc lộ rất nhiều dọc theo đường đi, phần lớn đều không có vị trí đặt chân, gặp phải tình huống này, Đường Phong buộc phải đảm bảo một hơi thở có thể nhảy liền một lúc mấy lần, thậm chí mười mấy lần, mỗi điểm chạm chân đều phải chọn ở nơi rắn chắc, sau khi hạ xuống phải bật người nhảy đi ngay, một khi có chút dừng lại thì có thể sẽ té rơi xuống phía dưới.

Đây là sự khảo nghiệm khá lớn đối với sự can đảm và sức phán đoán của một con người, may mà Đường Phong lại chẳng hề yếu kém ở hai phương diện này, đủ để đảm bảo cho hắn an toàn vượt qua con đường đang đi lên.

Sau nửa canh giờ, khi đỉnh núi đã gần trong gang tấc, Đường Phong có chút không nén được sự kích động, nửa canh giờ này, hắn không phạm sai lầm lần nào, điều đó mới có thể đảm bảo cho hắn an toàn đi đến vị trí hiện tại.

Cách đỉnh núi chỉ còn trăm trượng, tuy con đường phí trước càng hiểm trở hơn, gió núi đã mãnh liệt đến cực hạn, nhưng Đường Phong vẫn bình thản ung dung, vẻ mặt vô cùng nhàn nhã.

Năm mươi trượng, ba mươi trượng, mười trượng... Cuối cùng cũng đến rồi, Đường Phong hít sâu một hơi rồi đột ngột nhún mạnh tung người lao lên trên, lộn một vòng thật đẹp như diều hâu trở mình giữa không trung, vững vàng đáp trên đỉnh núi.

Suốt con đường lên đây, Đường Phong dường như đã quên đi mục đích chuyến đi lần này là tìm kiếm đồng tiền, một lòng chỉ muốn chinh phục ngọn cô phong này, bây giờ nguyện vọng đạt thành, trong lòng sục sôi, nhịn không được nỗi xúc động hú dài một tiếng.

Chẳng qua nỗi xung động này lập tức bị cắt ngang, người vừa lên đến đỉnh núi, phía sau có một luồng kình khí đột nhiên tập kích đến. Đường Phong cơ bản không thể ngờ rằng ở đây lại có người khác tập kích, trước khi lên đến đây cũng chưa quan sát hết tình hình trên đỉnh núi, đến khi luồng kình khí này ấp đến sau lưng thì hắn mới cảm giác được.

Cơ bắp toàn thân thắt chặt lại, đến thời gian xoay người Đường Phong cũng không có, trong nháy mắt lấy ra hai thanh phi đao, phóng chúng về phía sau, mang theo tiếng xé gió bén nhọn, trong khoảnh khắc phi đao phóng ra khỏi tay, Đường Phong cũng nhanh chóng lao về phía trước, thân người xoay vòng lại trên bờ vực đỉnh núi, bay xéo sang một hướng khác.

Hai tiếng "leng keng" vang lên khe khẽ, Đường Phong biết phi đao của mình đã bị người đánh văng ra, bất quá như vậy cũng đủ rồi. Hai thanh phi đao đó là hắn phóng ra bằng kinh nghiệm của mình, căn bản không trông mong nó có thể sát thương kẻ địch.

Xoay người lại, sắc mặt Đường Phong thâm trầm nhìn chăm chú vào kẻ đánh lén mình, tâm trạng vốn đang cao hứng bị phá nát tan tành.

Ai gặp phải sự việc thế này cũng đều không vui nổi, vô duyên vô cớ bị tập kích ở nơi không thể xảy ra, nếu không phải phản ứng đủ nhanh, rất có khả năng bỏ xác tại đây cũng không chừng.

Ở chỗ cách hắn mười trượng, một thân hình yểu điệu lẳng lặng đứng đó, một bộ váy dài màu trắng rực rỡ như đoá mẫu đơn đang bừng nở, một thanh trường kiếm lấp lóe ánh hàn quang, gió núi thổi tới, bộ váy bị thổi phần phật thành tiếng, dán sát lên thân hình chủ nhân nó, khiến thân hình đó lộ ra hết các đường cong tinh xảo, xinh đẹp vô ngần.

Vầng trăng tròn trên bầu trời kia cũng phảng phất lớn hơn rất nhiều, treo trên đỉnh đầu người ấy, nàng nhíu mắt, mái tóc dài tung bay theo gió.

Một người một kiếm, một ngọn núi một vầng trăng, khung cảnh này trông có vẻ tiêu điều làm sao, cô tịch làm sao.

Ánh mắt thâm trầm của Đường Phong dần dần nhu hòa trở lại, nhìn người con gái đứng cách mình mười trượng kia, khóe miệng chầm chậm nở nụ cười nhàn nhạt.

Cô gái đối diện hơi ngẩng cằm lên, trên cằm nàng dường như toát lên đầy vẻ ngạo mạn, nhưng sau khi nhìn rõ khuôn mặt của Đường Phong, ánh mắt cao ngạo bỗng chốc bị thay thế bởi sự phẫn nộ và mơ hồ, bất giác thì thào thành tiếng:

- Sao lại... Sao lại là ngươi!

- Ở chân trời nơi đâu không gặp nhau, quả thật là xảo diệu.

Đường Phong khẽ cười một tiếng, hắn phát hiện kẻ đánh lén mình không phải ai khác, mà lại chính đại tiểu thư của Trang gia, Trang Tú Tú.

Trong mấy ngày tỷ thí này, Đường Phong vẫn không thấy nử tử này, vốn đang nghĩ xem tình cảnh của nàng ra sao, nào ngờ lại gặp nhau khi thời gian sắp kết thúc.

Chẳng qua... Nơi chạm mặt lần này có chút ý vị. Bản thân mình đi theo chỉ dẫn của tàng bảo đồ mới đến đây, Còn Trang Tú Tú dựa vào cái gì lại có thể đến được đây? Chẳng lẽ bởi vì nàng nhìn thấy ngọn cô phong này, muốn leo lên đây ngắm cảnh ư? Lý do miễn cưỡng quá. Trong tỷ thí, thời gian quý báu, ai lại chạy đến ngọn cô phong này làm gì?

Bàn tay đang nắm chặt thanh kiếm của Trang Tú Tú thả lỏng dần ra, nhưng ngay sau đó lại xiết chặt trở lại, nhìn Đường Phong bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.

Đường Phong cũng đang nhìn nàng, người con gái vừa cao ngạo vừa quật cường, lại có chút nóng nảy này để lại cho hắn ấn tượng không xấu lắm, đại khái là bản thân hắn đã từng thấy được sự yếu đuối và vô lực của nàng, cho nên khi Đường Phong đối mặt với nàng thì không có áp lực như những nam nhân khác.

Bất quá, trước khi hắn và nàng chia tay ở Vân Hải Chi Nhai, nàng đã ném lại cho hắn một câu nói tàn nhẫn, bảo hắn không nên gặp lại nàng trong cuộc tỷ thí, bằng không nàng nhất định sẽ giết hắn.

Bây giờ nàng sẽ làm thế nào đây? Đường Phong không khỏi có chút hiếu kỳ.

Hai người đối mắt nhìn nhau, da mặt Đường Phong rất dày, còn Trang Tú Tú lại sắp không chịu được ánh mắt nóng bỏng như thiêu đốt tâm can của đối phương, nàng quay đồ nhìn đi chỗ khác, tiện tay ném ra một bọc nhỏ trên mặt đất, một tràng âm thanh tiếng tiền đồng va chạm nhau vang lên thanh thúy.

Trang Tú Tú hỏi:

- Ngươi đến tìm cái này phải không?

Đường Phong gật đầu, nhìn nàng với ánh mắt thâm ý và hỏi

- Tú Tú tiểu thư, nàng vô tình phát hiện hay là đã sớm biết một số tin tức, cho nên cố ý chạy đến đây để ôm cây đợi thỏ?

Sắc mặt Trang Tú Tú khẽ biến, lại càng không dám nhìn thẳng Đường Phong, việc này không hợp lẽ lắm, bằng vào tính kiêu ngạo của Trang Tú, nàng sao lại nguyện ý làm việc này, chẳng qua trước khi tỷ thí bắt đầu, trưởng bối trong gia tộc đã hạ tử lệnh, buộc nàng nhất định phải lấy được đồng tiền.

Đường Phong cười lạnh, gật đầu nói:

- Ta hiểu rồi.

Xem ra, trong cuộc tỷ thí lần này, Trang gia dường như đã động tay động chân trong đó rồi, vì một khối linh thạch đỉnh cấp mà đã sớm tiết lộ liễu một số tin tức. Trang gia đã như vậy, Bố gia hiển nhiên cũng không cần phải nói. Còn về các gia tộc khác, có lẽ toàn bộ đều đã bị bưng bít hết rồi.

Vừa rồi, do là hắn nên mới có thể tránh được đòn tập kích nguy hiểm của Trang Tú Tú, nếu đổi lại là người khác, chỉ e bây giờ đã phơi thây tại chỗ rồi. Người đã chết thì lấy đâu mà còn cảm giác được âm mưu quỷ kế?

Vô sỉ, thật là vô sỉ!

"Keng" một tiếng, thanh trường kiếm trong tay Trang Tú Tú phát ra một tiếng kiếm minh, nàng u oán nhìn Đường Phong chằm chằm, mở miệng nói:

- Nếu đã tới, vậy thi đừng mong mà đi được. Lần trước ta đã nói với ngươi, trong cuộc tỷ thí, hễ gặp ngươi thì ta nhất định sẽ giết chết ngươi.

Đường Phong ngạo nghễ nói:

- Nàng nghĩ bằng vào thực lực của nàng thì có thể giết được ta sao? Người khác không biết thực lực của ta thế nào, chỉ có nàng là rõ nhất!

- Không phải ngươi chết thì ta chết! Sau khi giết ta, ngươi có thể dấu bí mật của mình!

Trang Tú Tú nghiến răng, chớp mắt một cái, vung trường kiếm đâm qua.

Lưỡi kiếm tràn ngập lãnh ý, trên thanh trường kiếm dài ba thước cũng bám đầy trên cũng tuyết sương, một kiếm này, Trang Tú Tú đã dùng đến lực lượng cương tâm của nàng, sắc mặt nàng tuy có mâu thuẫn nhưng xuất thủ lại không hề chừa đường lui nào cho đối thủ.

Không hổ là một trong hai thanh niên xuất sắc nhất ở nơi linh mạch, tuy chỉ là một kích đơn thuần, nhưng cũng thể hiện thực lực bất phàm.

Đường Phong lấy ra Độc Ảnh Trường Kiếm, trở tay cản vũ khí của đối phương lại, cương khí hung mãnh tuôn ra, đầu tóc của hai người đều bị thổi tung bay về phía sau. Nghiêm túc mà nói, đây là lần đầu tiên Đường Phong và Trang Tú Tú xuất thủ, thế nhưng vô luận là ai trong hai người cũng đều hết sức hiểu rõ đối phương, dù sao trên Vân Hải Chi Nhai, hai người họ cũng đã sống chung với nhau suốt hai tháng trời.

Ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt của Trang Tú Tú, Đường Phong nói:

- Hà tất như thế, tội gì phải khổ thế? Nàng biết mình không đánh thắng được ta, ta lại không có ý giết nàng, có đánh tiếp cũng vô vị!

- Có đánh thắng hay không thì phải đánh rồi mới biết được.

Tay ngọc của Trang Tú Tú liên tục rung kiếm, từng đóa hoa kiếm bao trùm lấy các đại huyệt khắp người Đường Phong.

Đường Phong cũng vung ra thanh Độc Ảnh Trường Kiếm, trong nháy mắt đã đánh tan hết kiếm quang trên thân kiếm của đối phương, trường kiếm dán sát vào vũ khí của đối phương, giống như linh xà xuất động, cắn thẳng vào cổ tay của Trang Tú Tú. Trang Tú Tú phát hiện không ổn, cổ tay hạ thấp, thanh lợi kiếm không ngừng cắt nhanh vào cổ Đường Phong, bức Đường Phong không thể không thu về phòng bị.

Khá lắm! Đường Phong bất giác phải tán dương đối với cô gái này, cảm giác nhạy bén trong chiến đấu và sự nắm bắt chiêu thức của nàng, người bình thường căn bản không thể so sánh được, hắn căn bản không thể dẫn xuất tiết tấu của chiến đấu, vừa động một chút liền bị nàng hóa giải.

Đối mặt với nàng, Đường Phong quả thực cảm nhận được một chút áp lực mà hắn không cảm nhận được khi đối mặt với ngừơi khác.

Hai người đều sử dụng trường kiếm, về kiếm pháp mà nói thì Trang Tú Tú rõ ràng tinh thông hơn nhiều, Đường Phong thì cái gì cũng biết nhưng lại không tinh thông một cái gì hết, chỉ có ám khí là thế mạnh của hắn. Cho nên nếu đơn thuần chỉ dùng kiếm pháp đấu với nhau thì Đường Phong có thể rơi vào thế hạ phong, nhưng tốc độ của hắn rất nhanh, hoàn toàn có thể bù đắp chỗ khiếm khuyết trong kiếm pháp.

Âm thanh đinh đinh đang đang liên tiếp vang lên, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hai người đã xuất thủ được mấy mươi chiêu, hơn nữa lại ngang tài ngang sức, không ai kém hơn ai.

- Tú Tú, dừng tay đi, ta chỉ cần bọc đồng tiền đó thôi!

Đường Phong thực sự cũng lười đánh tiếp với nàng, hiện tại hai người đều không toàn lực xuất thủ, chỗ đặt chân trên ngọn cô phong đại khái chỉ khoảng ba mươi trượng vuông, cuồng phong gào thét, cứ đánh nhau như thế này, hễ có chút xíu nào bất cẩn thì rất có thể sẽ thành đại hoạ.

Nữ tử này tuy là đối thủ, nhưng trong khoảng thời gian trên Vân Hải Chi Nhai, nàng ít ra cũng đã cứu mạng hắn một lần, lúc đó nếu nàng buông tay thì hắn hiện giờ có thể vẫn còn ở dưới Vân Hải Chi Nhai. Chính vì nguyên nhân này, Đường Phong thực sự không đành lòng hạ sát thủ với nàng.

- Tên Tú Tú không phải để ngươi gọi!

Sắc mặt Trang Tú Tú khẽ giận, trên trường kiếm lưu động một mảnh hàn quang, nhiệt độ đột nhiên hạ thấp, quát lên một tiếng:

- Tuyết Băng!

Trường kiếm tấn công tới, ẩn ước có hàn phong rít lên, một làn hơi sương có thể nhìn thấy bằng mắt thường tuôn ra từ mũi kiếm, không khí đều bị ngưng kết lại.

Một chiêu kiếm này vừa xuất ra, khí thế của Trang Tú Tú liền biến đổi, phảng phất như biến thân thành một ngọn núi nguy nga, khiến người khác nhìn vào phải kính sợ. Còn Đường Phong đối mặt với một kiếm này lại có cảm giác như đối mặt với một ngọn tuyết sơn đang sụp đổ, cảm giác nặng nề áp bức và lạnh lẽo từ trên trời giáng xuống, đông cứng nội tâm hắn.

Đó chính là kiếm thế! Một người luyện kiếm đến trình độ nhất định mới có thể sử ra kiếm thế.

Đối mặt với một kiếm này, thần sắc của Đường Phong bất giác trở nên chuyên chú, lực lượng cương tâm của duệ kim chi khí truyền vào Độc Ảnh kiếm, một chiêu Phách Sát Kiếm bổ tới trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK