Mục lục
[Dịch] Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc tự hỏi những câu này, Đường Phong cũng không dám nhìn vào mắt nàng nữa. Bởi vì cặp mắt của Thi Thi rất có tính xâm lược, bất luận nam nhân nào nhìn vào, chỉ sợ đều trở nên điên cuồng.

- Ngươi cứ coi như ta là Thi Thi đi.

Thi Thi mỉm cười xinh đẹp, ngay cả những khóm hoa ven đường đều trở nên thất sắc. Đi đến cạnh xe ngựa, vươn bàn tay nhỏ bé về phía Đường Phong, ngẩng đầu nhìn hắn tràn đầy vẻ chờ mong .

Đường Phong nhướng mày, nhưng vẫn nhẹ nhàng kéo nàng lên.

Trên càng xe diện tích rất hẹp, Thi Thi vì né tránh tay xe phu thành ra cả người cứ như dán vào ngực Đường Phong. Hương ngọc đầy lòng, mùi hương sâu kín lại bồi hồi nơi chóp mũi, nhưng Đường Phong lại không nổi lên một chút ý niệm hưng phấn nào cả.

Cùi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có chút phớt hồng của Thi Thi, Đường Phong nói:

- Hắn chỉ là người bình thường, giải trừ mị thuật với hắn đi.

Thi Thi có chút oán trách trừng mắt liếc hắn, khẽ hé đôi môi đỏ mộng nói:

- Ta không thi triển mị thuật đối với hắn, hắn chỉ liếc ta một cái ...

Bất quá lời nói tuy rằng nói như vậy, nhưng Thi Thi vẫn duỗi cánh tay trắng như ngọc của mình ra điểm một chỉ. Lập tức có thanh âm vang lên, tên xa phu giật mình một cái, toàn thân trở nên run rẩy kịch liệt.

- Không được quay đầu lại, tiếp tục chạy về phía trước đi.

Đường Phong dặn dò.

- Vâng.

Tay xa phu nào dám quay đầu lại? Vừa rồi chỉ liếc nữ nhân kia một cái, thiếu chút nữa đã vĩnh viễn không thể nào tỉnh lại. Tuy rằng không biết đến cùng xảy ra chuyện gì, nhưng tên xe phu khôn khéo này cũng biết Thi Thi không dễ trêu vào, liền chỉ biết vùi đầu chạy đi. Dù một nam một nữ trong xe này có náo đến long trời lỡ đất, hắn cũng mắt điếc tai ngơ.

Loại nữ nhân tuyệt sắc này sợ chỉ có công tử gia mới có phúc hưởng dụng. Những dân đen như chúng ta, ngay cả liếc mắt nhìn cũng là hy vọng xa vời, tay lái xe thầm nghĩ trong lòng .

Trong xe, Đường Phong chăm chú nhìn chằm chằm vào Thi Thi. Ngoài miệng Thi Thi vẫn một mực treo một vòng cười nhạt, nhìn lại Đường Phong.

- Đường Phong, sao ngươi cứ dùng đôi mắt voi đó nhìn chằm chằm vào ta vậy, đừng có dọa ta có được không?

Thi Thi tuy rằng nói vậy, nhưng lại không có chút sợ hãi nào cả, lại làm ra một số động tác nhỏ, muốn hấp dẫn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Đường Phong hít sâu một hơi, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào nàng:

- Ngươi không phải Thi Thi.

Ánh mắt của Thi Thi tuy rằng vũ mị, nhưng lại không đến mức này. Hơn nữa, nàng vẫn rất nhu nhược rụt rè, căn bản không có những cử động câu dẫn người khác như thế này được.

Thi Thi nói:

- Ta phải, nhưng cũng không phải, nói vậy có lẽ ngươi sẽ hiểu.

Thẳng đến lúc này, Linh Khiếp Nhan đang ở trong Cương Tâm của Đường Phong mới nói:

- Phong ca ca, người này lại có một đám tinh hồn của ta!

Đường Phong cười khổ không thôi, không cần Linh Khiếp Nhan phải nhắc nhở, Đường Phong cũng đã biết tia tinh hồn này là gì, Vũ Mị! Chỉ có Vũ Mị mới có thể làm ra loại trình độ này, chỉ cần liếc mắt, liền có thể làm cho nam nhân điên cuồng.

Bất quá nói lại, Đường Phong căn bản không nghĩ đến tia tinh hồn Vũ Mị kia lại ở trên người Thi Thi. Vì hắn đã tiếp xúc với Thi Thi nhiều lần, nhưng lại không hề phát hiện ra. Có lẽ lúc đó bản thân Vũ Mị đang lâm vào ngủ say, bằng không không thể nào lừa được Linh Khiếp Nhan.

Tinh hồn của Linh Khiếp Nhan tuy có thể cảm ứng lẫn nhau, nhưng nếu một phương có ý ẩn nặc vậy thì dù phương kia có ở gần trong gang tấc cũng không thể nào phát hiện được.

Lúc tại Đại Tuyết Cung, Linh Khiếp Nhan cũng lâm vào ngủ say mới có thể tránh khỏi Âu Dương Vũ.

Nhưng bây giờ "Thi Thi" trước mặt này lại hoàn toàn lộ ra vẻ quyến rũ của bản thân, Linh Khiếp Nhan nếu còn không cảm ứng được nữa thì mới là kì quái.

Nhất thời rất nhiều nghi vấn đều trở nên thông suốt. Thi Thi chẳng qua chỉ là một nữ hài bình thường, sao lại sở hữu một đôi mắt mê người như thế được, việc này hẳn là có quan hệ đến tia tinh hồn Vũ Mị kia. Mà nàng vì sao đột nhiên xuất hiện ở ngoài ngàn dặm đến được Định Khang thành, mà bản thân lại không hề hay biết. Giờ nghĩ đến chắc là do tinh hồn Vũ Mị khống chế thân thể của Thi Thi, đi đến nơi đây.

Giờ Thi Thi đang ở trước mặt Đường Phong này cũng không phải là bản thân nàng, mà là Vũ Mị đang chiếm cứ thân thể. Hồn phách chính thức của Thi Thi có khả năng đã bị áp chế lâm vào ngủ say.

- Giờ tình huống của nàng thế nào rồi?

Đường Phong lạnh giọng hỏi.

"Thi Thi" quét mắt liếc Đường Phong, khẽ nhếch miệng nói:

- Đường Phong, ngươi hỏi một câu thật là tuyệt tình. Người ta sao có thể làm gì nàng chứ? Nếu nàng xảy ra chuyện ta lại phải tìm một chỗ gửi thân khác, chẳng phải rất phiền toái sao? Vậy nên ngươi không cần lo lắng cho nàng, nàng chỉ thiếp đi thôi.

- Nói cho ta tất cả những chuyện này là thế nào.

Đường Phong vẫn luôn đề phòng đối phương, dù sao những tinh hồn của Linh Khiếp Nhan nếu đụng phải nhau, nhất định sẽ xảy ra cục diện không chết không thôi. Chỉ khi nào một phương bị đối phương thôn phệ thì mới chấm dứt. Nhưng từ đầu đến cuối, Thi Thi trước mặt này cũng không bày ra địch ý gì cả, cũng không thi triển mị công với Đường Phong.

- Ngươi không hỏi thì ta cũng sẽ nói cho ngươi biết.

Thi Thi đặt chiếc đàn cổ lên đôi chân thon dài của mình, chậm rãi kể lại đầu đuôi mọi chuyện.

Thi Thi từ khi còn rất bé đã bị Vũ Mị gởi thân. Bởi vì Thi Thi thiên sinh mị cốt, việc này đối với Vũ Mị có sức hấp dẫn rất lớn. Chỉ có điều thân thể của Thi Thi quá yếu ớt, Vũ Mị mặc dù gởi thân lên người nàng nhưng lại không thể thi triển năng lực thủ đoạn gì cả. Vì cải tạo thân thể của Thi Thi cho nên mỗi đêm sau khi Thi Thi lâm vào ngủ say, Vũ Mị đều từ trong tiềm thức hướng dẫn Thi Thi tu luyện một loại công pháp.

Tu luyện loại công pháp này cũng không khiến Thi Thi gia tăng thực lực gì cả, chỉ cải tạo thân thể khiến nàng ngày càng trở nên vũ mị thôi. Lúc Thi Thi lên bảy tuổi, cặp mắt câu hồn đoạt phách kia liền có được khả năng thi triển mị thuật. Theo sự trưởng thành của nàng, uy lực của đôi mắt này càng lúc càng lớn.

Mà vị phụ nhân trung niên của Lưu Vân tông kia, chính là người được Thi Thi xem là bà bà, đã từng dạy bảo nàng tu luyện. Bất quá vì mỗi đêm Thi Thi đều tu luyện loại công pháp đặc biệt kia cho nên mới không cách nào tích Cương khí trong cơ thể. Vì thế mới hiểu lầm là nàng không thể tu luyện được.

Về phần vết sẹo dữ tợn trên mặt của Thi Thi chính là do tia tinh hồn Vũ Mị này cố ý lưu lại. Bởi vì Thi Thi thật sự rất xinh đẹp, chỉ có hủy đi sự xinh đẹp đó mới có thể bảo vệ nàng được.

Hiện giờ Thi Thi đã lâm vào ngủ say, vệt sẹo cực lớn kia theo sự hiện thân của Vũ Mị đương nhiên cũng biến mất không còn chút gì nữa.

- Ta hao phí thời gian suốt mười sáu năm, từ lúc nàng sinh ra đến giờ mỗi đêm đều cải tạo thân thể nàng, lúc này mới khiến cho thân thể nàng có thể chịu nổi tinh hồn của ta

Thi Thi khi nói ra những lời này trên mặt lộ ra vẻ rất là đắc ý.

Việc này Đường Phong có thể hiểu được, bởi vì khi hắn thi triển Tá Thi Hoàn Hồn cũng là sử dụng tinh hồn của Thiên giai cao thủ. Tinh hồn cường đại, nhưng nếu thân thể không cách nào thừa nhận được thì sẽ mang đến nguy hại rất lớn. Bất quá thân thể của Thi Thi hiện giờ lại có thể chịu đựng nổi một tia tinh hồn của Linh Khiếp Nhan, chẳng lẽ nói thân thể của nàng hiện giờ đã sánh được với Khiếu Thiên Lang, so với mình còn mạnh hơn một chút?

Ngẫm lại thấy cũng đúng, người ta phải hao phí cả mười sáu năm mới cải tạo xong, thời gian này rất dài a.

- Ngươi hiện thân ở trước mặt ta là có ý gì? Không sợ ta ăn ngươi sao?

Đường Phong âm trầm hỏi thăm, lời vừa ra khỏi miệng hắn liền cảm giác được một chút ý nghĩa khác.

Thi Thi che miệng yêu kiều cười một tiếng, trong xe liền tràn ngập một mùi hương mê người giống như trăm hoa đua nở, nàng nũng nịu nói:

- Người ta đã dám ra đây, tự nhiên là không sợ ngươi. Lại nói ta và ngươi có chung địch nhân đấy, ta chờ ngươi ở chỗ này chính là muốn trao đổi chuyện hợp tác một chút. Nếu không bất kì ai trong ta và ngươi đều không phải là đối thủ của người nọ.

- Âu Dương Vũ?

Đường Phong rùng mình một cái.

- Hắn gọi Âu Dương Vũ sao?

Đôi mắt giống như sao trời của Thi Thi nhìn chằm chằm vào Đường Phong.

- Ta không biết chủ nhân của nàng tên gì. Nhưng vài ngày trước ta đột nhiên dò xét được có một tinh hồn xuất hiện ở gần đây, nên muốn tới xem xét một chút. Bất quá thực lực của người nọ quá cường đại, ta suýt nữa thì đã bị hắn phát hiện. Cũng do cỗ thân thể này không có chút thực lực nào cả, nếu không muốn qua mặt hắn cũng không khó.

- Đâu chỉ cường đại, hắn là Linh giai cao thủ.

Đường Phong chậm rãi lắc đầu.

- Đó không phải là đối thủ mà ta và ngươi có thể thắng được.

- Thế nên mới phải hợp tác?

Thi Thi thở ra một hơi, lộ ra bộ dáng một tiểu nữ tử mỏng manh.

Đường Phong thở dài một tiếng, nhìn chằm chằm vào Thi Thi nói:

- Tuy rằng ngươi vẫn là ngươi, nhưng ta không thích ngươi hiện tại chút nào cả, như trước kia vẫn hồn nhiên hơn một chút

Thi Thi yểu điệu cười một tiếng:

- Người đang mắng ta làm ra vẻ sao?

Đường Phong cũng không muốn nói đến đề tài này nữa, nhàn nhạt mở miệng hỏi:

- Người cũng có thể ở lại Thiên Tú chờ ta trở về thương thảo, sao lại xuất hiện chỗ này.

Thi Thi ngượng ngùng cười cười:

- Bởi vì... Mấy ngày trước ta ra ngoài hít thở không khí, người nọ có lẽ đã phát hiện được hành tung của ta.

Sắc mặt Đường Phong liền biến đổi.

Đúng lúc này, tên phu xe lại run giọng nói:

- Công tử gia, hôm nay ra đường không xem lịch, vận khí thật xui xẻo. Hình như có người cản đường chặn cướp, ngươi nói phải làm sao đây?

Đường Phong nhìn Thi Thi, lạnh giọng nói:

- Nếu không phải ta quen biết chủ nhân thân xác này, chỉ muốn bóp chết ngươi ngay thôi.

Người ở ngoài đó nếu muốn chặn cướp thì còn tốt. Nhưng mục tiêu hắn muốn cướp lại không phải là tiền tài, mà là tinh hồn! Đường Phong cảm giác được ở bên ngoài tràn ngập một cỗ khí tức quen thuộc, rõ ràng chính là Âu Dương Vũ. Tên khốn này không có trở về Huyết Vụ thành mà lại lần theo khí tức của Thi Thi phát ra quay lại đánh giết, thật khiến người khác phiền muộn.

Thi Thi đáng thương cúi đầu xuống, giống như phạm phải sai lầm vậy:

- Người ta là một cô gái yếu ớt, cũng chỉ có thể dựa vào ngươi thôi, ngươi sẽ không đuổi ta ra ngoài đấy chứ?

- Bớt giả vờ giả vịt đi.

Đường Phong hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Thi Thi lại cười cười, thuận thế nói:

- Ta biết ngay Phong ca ca ngươi sẽ không nhẫn tâm nhìn ta chết mà.

Đường Phong im lặng, sau khi tia tinh hồn Vũ Mị này chiếm cứ thân thể của Thi Thi, thật là muốn lấy mạng người khác a. Một nụ cười một cái nhăn mày của nàng, nhất cử nhất động đều toát ra mị lực nghiêng nước nghiêng thành. Trên người còn tràn ngập một mùi hương đầy dụ hoặc, thật khiến nam nhân nhiệt huyết sôi trào.

- Hai vị tình chàng ý thiếp thật khiến cho Âu Dương hâm mộ vạn phần, bất quá hai vị chẳng lẽ không định đi ra sao? Hoặc là mời Âu Dương vào đó nói chuyện?

Thanh âm của Âu Dương Vũ từ ngoài truyền vào, không chút khách khí.

Đường Phong cùng Thi Thi nhìn nhau, chậm rãi đứng dậy vén rèm cửa lên nhảy ra ngoài.

Tên xe phu kinh ngạc nhìn người đang đem bội kiếm chỉa xuống đất ở trước, một nam nhân rất có khí thế một người đủ giữ cả quan ải. Nhìn lại Đường Phong, thấp giọng nói:

- Công tử gia, ngài quen tên cướp này sao?

Đường Phong khoát khoát tay:

- Người đi đi, đoạn đường kế tiếp không cần đến ngươi nữa

Tên xa phu này khôn khéo thế nào chứ, nhìn vào bộ dáng như lâm phải đại địch của Đường Phong liền hiểu đây là chuyện báo thù trên giang hồ. Lập tức xin lỗi, phóng khỏi xe ngựa chạy như gió về phía Định Khang thành.

Âu Dương Vũ mỉm cười nhìn hai người Đường Phong cùng Thi Thi, mặt cũng không lộ ra chút sát cơ nào. Ngón tay đan vào bội kiếm, mở miệng nói:

- Hai người hẳn đều là kẻ thông minh, biết rõ dụng ý lần này của ta. Ta không cần mạng của các ngươi, chỉ cần các ngươi giao ra tinh hồn là được.

- Thiếu gia ta bị ngươi hại chết rồi.

Đường Phong hung hăng trừng mắt liếc Thi Thi.

- Thực xin lỗi nha.

Thi Thi hoảng sợ thốt.

- Cho các người thời gian nửa nén nhang để cân nhắc, dù sao các ngươi cũng không phải là đối thủ của ta

Âu Dương Vũ lộ vẻ nắm chắc thắng lợi trong tay.

Đường Phong khẽ cười một tiếng, mở miệng hỏi:

- Âu Dương tiên sinh muốn ỷ lớn hiếp nhỏ sao?

Năm nay Đường Phong mười sáu, nhìn bộ dáng của Thi Thi thì cũng chỉ mười sáu mười bảy. Tuổi của hai người cộng lại không không lớn bằng Âu Dương Vũ, hơn nữa Âu Dương Vũ đã là Linh giai cao thủ, nói hắn ỷ lớn hiếp nhỏ là còn may.

Âu Dương Vũ nhàn nhạt cười cười:

- Ân, nói cũng đúng. Nếu các ngươi không có tinh hồn thì ta đã không đối phó với các ngươi rồi. Nhưng Đường công tử cũng biết, kiếm linh của thanh Tàng Cẩm kiếm của người không được hoàn chỉnh, không thể phát huy ra uy lực đỉnh phong được. Cho nên ta muốn nhìn một chút, nếu kiếm linh nguyên vẹn thì thanh thần binh này có thể phát huy ra bao nhiêu uy lực. Có lẽ lần tiếp theo gặp Tuyết Nữ các hạ, có thể thắng được nàng cũng không chừng

- Âu Dương, ngươi nhận thức ta sao?

Đường Phong kinh ngạc.

- Huyết Ma Đường công tử, bức họa của ngươi đã truyền khắp cả Đại Tuyết Cung, ta dù gì cũng đã ở lại đó một thời gian, đương nhiên nhận thức ngươi. Đường công tử cũng xem như là nhân tài mới nổi, ta không muốn hại ngươi.

Âu Dương Vũ nói chuyện nho nhã lễ độ, hoàn toàn không có chút ác ý nào. Đây cũng không phải làm bộ mà là bản tính của hắn. Mục tiêu của hắn chính là tinh hồn của Linh Khiếp Nhan, quả thật sẽ không giết Đường Phong cùng Thi Thi.

Nhưng dù là Đường Phong hay Thi Thi, cũng sẽ không có khả năng giao tinh hồn của Linh Khiếp Nhan ra được.

- Thời gian nửa nén nhang cũng không nhiều lắm, hi vọng hai vị suy xét cẩn thận

Âu Dương Vũ sau khi nói xong cũng chỉ mỉm cười nhìn hai người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK