Mục lục
[Dịch] Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Phong thiếu, rốt cuộc ngươi tu luyện thế nào?

Tiếu thúc hiếu kỳ không thôi.

Đường Phong quay đầu nhìn hắn, không khỏi nghi ngờ nói:

- Ồ! Tiếu thúc, con mắt ngươi bị gì thế?

Thang Phi Tiếu quay đầu nhìn bốn phía, ngượng ngùng nói:

- Đêm qua ngủ không ngon, sáng sớm không cẩn thận bị ngã.

Đường Phong ngạc nhiên nói:

- Sưng mà no đủ mượt mà, cũng có thể coi là kỳ quan.

Tiếu thúc nói:

- Cũng không phải, trên mặt đất vừa vặn có một khối đá cuội, cho nên ngã trúng nó.

Vừa nói, ánh mắt nhìn Đoạn Thất Xích, Đoạn thúc cũng che cái ót lại.

- Hừ!

Hỏa Phượng ở một bên cười lạnh một tiếng. Lôi Tẩu làm tùy tùng:

- Sư phó ngài uống nước!

- Nếu các ngươi đã ở đây lịch lãm rèn luyện hơn hai năm, kế tiếp nên bế quan một chút, thế đạo sau này sẽ rất hỗn loạn, mọi người nên chuẩn bị tâm lý trước mới được.

Đường Phong không dám nói quá nhiều, hắn không biết sau khi phong ấn bị phá sẽ xảy ra chuyện gì, hiện tại đành phải bảo mọi người tu luyện cho tốt, tăng cường thực lực bản thân, lúc đó mới có tư cách tự bảo vệ mình.

Nhìn thần sắc Hỏa Phượng không vui, Đường Phong ho nhẹ một tiếng, nói:

- Phu nhân là khách quý của Đường Môn chúng ta, lại là sư phó của Ngưu huynh, cũng là ân nhân cứu mạng Thi Thi, hi vọng sau này mọi người có thể sống chung hòa thuận.

Hắn lấy Sơn Hà Đồ ra, tất cả mọi người ở đây đều đã tiến vào trong Sơn Hà Đồ tu luyện, cho nên không cần phải giấu diếm.

Nhưng Đường Phong không vội vã đưa mọi người trong Sơn Hà Đồ tu luyện, hắn tìm kiếm một nơi thật tốt trong Dược Thần Tông, đào hố to, bố trí một tiểu trận pháp dưới hố.

Trận pháp này rất nổi danh, gọi Cố Linh Trận, thủ pháp bày trận đơn giản, hao phí linh thạch rất ít, nhưng lại có tác dụng không nhỏ, có thể giam cầm linh khí trong trận pháp, không cho nó tiết ra ngoài.

Sau đó, Đường Phong đem hàn đàm trong Sơn Hà Đồ đổ ra, cho nó vào trong hố.

Hàn đàm lạnh vô cùng, dù là Linh giai cao thủ như bọn Tiếu thúc, cũng không thể đụng vào.

Đây vốn là Cửu Tinh Hàn Đàm, được Địa Tâm Băng Diễm đốt cháy, bảo trì tính chất âm hàn trong hàn đàm, sau khi hàn đàm bị hủy, Địa Tâm Băng Diễm bị Hắc Phượng thôn phệ sạch sẽ, loại nhưng nó hàm đàm này vẫn bảo trì được một ít tính chất của nó, trên thế gian này không còn nơi nào khác có được.

Bảo tồn trong Sơn Hà Đồ, bởi vì có linh khí khổng lồ của linh mạch hình rồng hỗ trợ, tính chất âm hàn của hàn đàm không biến mất, nhưng hiện tại lấy ra không được, cho nên phải dùng trận pháp để giam cầm.

Đây chính là biện pháp mà Đường Phong suy nghĩ rất kỹ mới làm ra.

Cho Hắc Phượng từ trong Sơn Hà Đồ ra ngoài, Đường Phong cho Lại tỷ vào trong Sơn Hà Đồ, tìm kiếm một gian mật thất trong Dược Thần Tông, dẫn mọi người vào để tu luyện.

Chỉ có Âu Dương Vũ được Đường Phong lưu lại.

Sắc mặt Âu Dương Vũ hồng nhuận phơn phớt, kinh ngạc nhìn nước hàn đàm trước mặt, hô hấp trở nên ồ ồ. Người khác không biết Đường Phong muốn làm gì, nhưng Âu Dương Vũ lại biết, bởi vì hắn biết mục đích của Đường Phong tìm nước hàn đàm để làm gì.

Tu bổ Tàng Phong Kiếm! Năm đó Tàng Phong bị Đường Phong cầm Viêm Nhật Kiếm chém thành hai đoạn, cho tới bây giờ cũng không cách nào tu bổ, không phải không có tài liệu, mà là không có người tu bổ. Trước kia Tàng Phong chính là Thần binh, tuy hiện giờ không còn kiếm linh, tuy nhiên nếu luận về tính chất thì không phải Thiên binh có thể so sánh.

Muốn tu bổ Tàng Phong kiếm, phải dùng nước hàn đàm, hơn nữa phải có Hắc Viêm của Hắc Phượng mới được. Nước hàn đàm chưa thuộc tính âm hàn, đó là do có Địa Tâm Băng Diễm, mà hỏa diễm này chính là hỏa diễm rèn luyện Thần binh trong truyền thuyết. Mà Hắc Phượng có thể thôn phệ Địa Tâm Băng Diễm, bởi vì hỏa diễm của nó không bình thường, nếu muốn tu bổ Tàng Phong, ngay cả hỏa diễm của Hỏa Phượng cũng không thể sánh bằng Hắc Phượng.

- Môn chủ, hiện tại có thể bắt đầu không?

Âu Dương Vũ không thể chờ đợi được nên hỏi.

Đường Phong trầm ngâm một lát:

- Có nên cầm Thiên binh ra thử trước không? Những lời ngươi nói trước kia chỉ là nghe đồn, không ai biết nước này có hữu dụng hay không.

Âu Dương Vũ lắc đầu nói:

- Không! Tàng Phong đã đợi không được, mấy năm nay mỗi đêm Tàng Phong đều khóc, nó không muốn mình tiếp tục như vậy, dù bị hủy, còn tốt hơn là vô dụng.

Vừa nói, Âu Dương Vũ lấy ra hai đoạn kiếm đứt gãy của Tàng Phong, nhìn đoạn kiếm rất ôn nhu, giống như đang nhìn vào nữ nhân mà mình yêu mến, lẩm bẩm nói:

- Đây không phải suy nghĩ của Âu Dương, đây là tâm nguyện của nó.

Tàng Phong kiếm run rẩy phát ra tiếng ông ông, giống như đang cộng minh, tuy nó đã đứt thành hai đoạn, nhưng vẫn còn một tia linh tính.

Cận kề cái chết cũng không muốn sống tàn.

Đường Phong cũng phải kinh nể, nói:

- Vậy được, ngươi ném nó vào đi.

Âu Dương Vũ gật đầu, hai tay cầm đoạn kiếm Tàng Phong, dùng tư thái như cúng bái, thần sắc nghiêm túc, nhẹ nhàng bỏ Tàng Phong vào trong hàn đàm.

Vừa vào đầm nước, Tàng Phong run rẩy càng kịch liệt, không ngừng rung động, màu sắc trên kiếm biến thành màu trắng, giống như có băng bám vào.

Hai đoạn Tàng Phong không cân đối với nhau, nhưng thời gian trôi qua, dần dần hợp lại làm một.

Thân kiếm chấn động, hai đoạn Tàng Phong kiếm giống như gặp lại được thân nhân của mình, dính sát vào đối phương

Đường Phong và Âu Dương Vũ đứng bên cạnh đầm nước, nhìn không chớp mắt, dù bọn họ là ai, cũng không biết Tàng Phong kiếm phải tu bổ như thế nào, nhưng mắt thấy vẫn còn một cơ hội nên vẫn đành phải chọn lựa.

Động tác hai đoạn Tàng Phong kiếm rất chậm chạp, nương theo âm thanh chấn động, dần dần tiếp cận lẫn nhau, phải mất trọn thời gian một nén hương mới dính vào nhau.

Tâm của Đường Phong và Âu Dương Vũ tâm đều đang để ở cổ họng, đưa mắt nhìn chằm chằm, lúc hai đoạn Tàng Phong kiếm dính vào nhau, biến thành dung hợp hoàn mỹ, giống như một thanh kiếm hoàn hảo không tổn hao gì, ít nhất trong hàn đàm nó là như thế.

Nguyên nhân lớn nhất khi nó dung hợp với nhau, chính là vì băng giá bám trên thân kiếm, khí âm hàn này đến từ Địa Tâm Băng Diễm, biến thành cầu nối giữa hai đoạn tàn kiếm.

- Thành?

Âu Dương Vũ run giọng.

Tiếng nói vừa dứt, Tàng Phong kiếm rung động một hồi, băng giá bám vào thân kiếm vỡ ra, hai đoạn Tàng Phong kiếm lại chia lìa.

- Chưa đủ!

Đường Phong lắc đầu, hắn đã nhìn ra nguyên nhân.

Trong hàm đàm có khí âm hàn của Địa Tâm Băng Diễm, mà băng diễm này dùng để rèn Thần binh, cho nên khi hai đoạn tàng kiếm dính vào nhau, mới làm cho chúng dung hợp với nhau. Nhưng vừa rồi trình độ dung hợp không đủ, chỉ dựa vào một tầng băng giá, không đủ để làm cho hai đoạn tàng kiếm dính liền với nhau được.

Một lần không đủ, phải chờ lần thứ hai, lần thứ ba, cho đến khi nào đạt tới trình độ dung hợp mới thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK