Mục lục
[Dịch] Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả những điều xảy ra trước mắt làm cho trong đầu Đường Phong hoàn toàn mê mang, có chút không hiểu gì. Hai bộ dược thi xuất hiện tại cự ly cách Dược Thần Tông ngàn dặm đã đủ ly kỳ rồi, càng ly kỳ hơn là Bạch Đế Bí Cảnh mấy trăm năm đến hơn một nghìn năm chưa người nào đi vào dĩ nhiên vẫn còn tồn tại một người sống.

Đang lúc Đường Phong còn nghi hoặc, trong đầu đột nhiên vang lên một thanh âm vạn phần hỗn loạn:

- Tiểu huynh đệ chớ hoảng sợ, hai bộ Dược Thi này là khôi lỗi của kẻ thù sinh tử với lão phu, hạ lệnh truy sát lão phu, chỉ cần tiểu huynh đệ đừng công kích bọn chúng, bọn chúng sẽ không có địch ý gì với ngươi.

Đường Phong nghe vậy, lén lút cởi ra huyết hồng ban chỉ trên tay, giấu trong tay áo, liền gật đầu với người trong sơn động. Vừa truyền âm nói chuyện với mình hiển nhiên là người này, tuy rằng hiện tại nhìn qua không có chút uy hiếp nào, nhưng mà đi ra ngoài, không thể không có lòng phòng bị, huống chi đối phương vẫn là lão yêu quái sống vô số năm rồi.

Có ý bày ra một bộ mặt sợ hãi, Đường Phong chậm rãi đi về phía trước hai bước, liếc mắt nhìn hai bộ Dược Thi vẫn đang ra sức công kích, đi tới trước cửa sơn động ôm quyền đối với người nọ nói:

- Xin hỏi cao tính đại danh của tiền bối?

Con mắt vô thần của người nọ nhìn chằm chằm vào Đường Phong, vẻ mặt đạm nhiên, tiếp tục truyền âm nói:

- Tính danh đã quên mất từ lâu, bất quá mọi người ở Linh Mạch Chi Địa các ngươi xưng hô lão phu là Thiên Cơ Tử!

Tuy là truyền âm, nhưng Đường Phong có thể từ trong miệng đối phương thấy được một tia tự hào và khoe khoang. Nếu như Đường Phong thực sự xuất thân ở Bạch Đế Bí Cảnh, chỉ cần có chút lý giải đối với Thiên Cơ Tử này, chỉ sợ muốn kinh hãi vô cùng. Nhưng trên thực tế, Đường Phong bất quá là một người đến từ bên ngoài, sau khi Thiên Cơ Tử nói lên danh hào của mình vẫn không thể quan sát được kỳ vọng, vui sướng trong mắt Đường Phong, không khỏi có chút thất vọng.

Đường Phong cũng từ lời nói của đối phương biết thêm được một điểm tin tức, Thiên Cơ Tử vừa nói Linh Mạch Chi Địa các ngươi, điều này cũng tương đương với hắn không phải là người của Bạch Đế Bí Cảnh, có thể là từ địa phương khác đi tới.

- Sao tiền bối lại bị vây ở đây? Hai thứ này là…

Đường Phong quay đầu nhìn hai khôi lỗi không biết chút mệt mỏi, cố ý chỉ nói nửa câu.

Hình như Thiên Cơ Tử đã hiểu ra, nói:

- Xem ra tiểu huynh đệ không phải người ở Linh Mạch Chi Địa này, trách không được ngươi không nhận ra lão phu, cũng không nhận ra được Dược Thi của Dược Thần Tông.

Thiên Cơ Tử thở dài một tiếng rồi tiếp tục nói:

- Lão phu cũng là tới từ nơi khác, nghe nói thuật luyện dược của tông chủ Dược Thần Tông độc nhất vô nhị, cố ý tới đây xin một vị thuốc, tông chủ Dược Thần Tông kia cũng là một người khá sảng khoái, biết được lão phu tinh thâm trận pháp chi đạo, liền để lão phu bố trí một phòng ngự trận cho Dược Thần Tông, coi như là cái giá để đổi lấy vị thuốc kia. Lúc trận pháp bố cục hoàn thành, lão phu cũng lấy được vật như ý

nguyện. Nhưng là không ngờ tông chủ Dược Thần Tông lòng muông dạ thú, đã trở mặt. Dĩ nhiên thèm muốn trận pháp thuật của lão phu, mượn cớ dùng tiệc rượu để khoản đãi mời lão phu dự tiệc, sau đó âm thầm hạ độc, cùng các cao thủ trong môn phái đồng loạt vây công, lão phu không cẩn thận liền bị đánh trọng thương, thật vất vả mới chạy ra được Dược Thần Tông. Mở ra trận pháp lúc trước bố trí ở bên ngoài Dược Thần Tông, vây khốn truy binh, nhưng vẫn bị mấy bộ Dược Thi này đuổi đến tận chỗ này.

Thiên Cơ Tử một hơi liền nói ra cảnh ngộ mình gặp phải mấy trăm năm trước, giọng điệu tràn đầy phẫn nộ và không cam lòng.

Đường Phong cũng có thể lý giải, thất phu vô tội, hoài bích có tội, Thiên Cơ Tử tinh thông trận pháp chi đạo, bản lĩnh huyền diệu như vậy tự nhiên sẽ khiến một ít người có lòng

trộm cướp.

Bất quá cuối cùng Đường Phong cũng rõ ràng vì sao bên ngoài Dược Thần Tông có một trận pháp phòng ngự huyền ảo như vậy. Ngay cả linh thú hóa hình cũng có thể vây chết, nếu không phải mình dựa vào sự trợ giúp của Bạch Đế Ấn, chỉ sợ cũng không thể thoát vây.

- Năm tháng trôi qua…

Giọng điệu của Thiên Cơ Tử càng tràn đầy buồn bã:

- Hôm nay cũng không biết đã qua bao nhiêu năm, lúc đầu lão phu bị các cao thủ Dược Thần Tông đánh nát đan điền, thực lực cũng bị hạ xuống rất lớn, tuy rằng hiện nay đã khôi phục ngoại thương, nhưng vẫn không phải đối thủ của mấy bộ Dược Thi này truy kích đến đây. Chỉ có thể dùng trận pháp bảo vệ an nguy bản thân, lại vẫn không thể thoát vây, thời gian trôi qua mạng cũng sắp hết.

Nghe hắn nói chua xót như vậy, Đường Phong không khỏi dâng lên một chút đồng tình, Thiên Cơ Tử này trong thời gian đỉnh cao, tuyệt đối là một cao thủ rất lợi hại, bằng không cũng không có khả năng chạy ra khỏi vòng vây của rất nhiều cao thủ Dược Thần Tông, nhưng kết cục cuối cùng vẫn là cục diện bị vây chết ở đây. Mấy trăm năm qua đi, dù thực lực của hắn cao tới đâu cũng uổng, ngược lại là mấy bộ Dược Thi kia,

vốn là người đã chết, căn bản không biết mệt mỏi, chỉ cần chủ nhân bọn họ không hạ lệnh, bọn họ sẽ tiếp tục công kích vĩnh viễn...

Đường Phong quan sát thần sắc và tình trạng thân thể của hắn, cho dù hiện tại mình cứu hắn ra, hắn cũng là tàn phế, thân thể và lục phủ ngũ tạng đã héo rũ, sao có thể lấy lại thực lực?

- Tiền bối, hôm nay đã qua mấy trăm năm, thậm chí hơn một nghìn năm, thời gian dài như vậy làm sao ngươi có thể sống sót được?

Đối với điều này Đường Phong rất hiếu kỳ.

-....Mấy trăm năm rồi sao?

Thần sắc Thiên Cơ Tử sửng sốt trong chốc lát, phảng phất cũng không nghĩ đã trôi qua lâu như vậy, lập tức lại nói:

- Trước đây lão phu là cao thủ Linh Giai thượng phẩm, thọ mệnh vốn là cao hơn so với người bình thường. Về phần mấy năm nay...

Vừa nói, vừa vươn ra bàn tay khô gầy nhẹ nhàng vẩy một cái, Đường Phong chỉ thấy phía sau truyền đến sưu một tiếng vang nhỏ, lập tức trên tay Thiên Cơ Tử nhiều hơn một giọt

sương sớm.

Thiên Cơ Tử để sương sớm bên miệng hút khô, lại chỉ chỉ thây khô bị vỡ vụn trên mặt đất nói:

- Khi mà con người muốn sinh tồn, mặc kệ là cái gì đều có thể ăn được.

Sau lưng Đường Phong cảm thấy mát lạnh, cũng không phải nói bởi vì Thiên Cơ Tử muốn duy trì mạng sống nên ăn Dược Thi bị phá hủy, mà là thủ đoạn kia của Thiên Cơ Tử, chính mình không hề phát hiện. Cương khí không hề ba động chút nào, kình khí cũng không, chỉ có một giọt sương sớm phía sau bị hấp qua vang lên một tiếng vang nhẹ.

Hơn nữa, trước đây Thiên Cơ Tử này dĩ nhiên là một cao thủ Linh Giai thượng phẩm!

Linh Giai thượng phẩm! Đường Phong không nghĩ tới cao thủ Linh Giai thượng phẩm thứ nhất mình gặp phải dĩ nhiên ở chỗ này.

- Tiểu huynh đệ không cần sợ hãi, hiện tại lão phụ chỉ còn chút khí lực để tìm chút thực vật này thôi.

Phảng phất như Thiên Cơ Tử nhìn ra kiêng trong mắt Đường Phong, nhanh chóng mở miệng an ủi.

- Huống chi, tình huống của lão phu lão phu biết, sợ là thân thể tàn tệ này không chống đỡ được bao lâu nữa rồi. Chịu khổ mấy trăm năm chính là vì chờ cơ hội ngày hôm nay!

Thần sắc Đường Phong khẽ động, tiếp tục nói:

- Tiền bối còn có tâm nguyện gì chưa hoàn thành?

Thiên Cơ Tử liếc mắc nhìn Đường Phong khen ngợi, gật đầu nói:

- Trẻ nhỏ dễ dạy! Xác thực lão phu còn có một nguyện vọng chưa hoàn thành. Thân là người trong giang hồ, tự nhiên có khoái ý ân cừu, người chém ta một đao, ta trả lại người một kiếm. Lão phu tự nhận không bạc Dược Thần Tông, không ngờ lại bị bọn họ ám toán, lưu lạc đến tình trạng như ngày hôm nay. Nếu tiểu huynh đệ có tình, có thể giúp lão phu báo thù? Lão phu ở dưới cửu tuyền chết cũng nhắm mắt!

Lời này đúng là nói đến tận sâu trong lòng Đường Phong, hắn cũng là người có tính tình như thế này, người không đánh ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, ta sẽ hoàn trả.

Đường Phong nghĩ, nếu như mình là Thiên Cơ Tử, khẳng định cũng phải nghĩ trăm phương ngàn kế để báo thù rửa hận, làm trong lòng vơi hết tức giận. Hiện tại hắn vừa nghe như vậy, tự nhiên có chút đồng tình căm hận, bực bội hành động tiểu nhân của Dược Thần Tông.

Không.... Không biết Dược Thần Tông đã bị diệt môn bao nhiêu năm rồi, Thiên Cơ Tử bị vây ở chỗ này cũng không lo gì, căn bản không cần mình hỗ trợ báo thù.

Nhướng mày, đang chuẩn bị báo cho hắn biết tình hình thực tế, Thiên Cơ Tử lại cắt đứt lời Đường Phong định nói:

- Tiểu huynh đệ đừng vội vàng cự tuyệt, ta biết thực lực của ngươi không cao, với cảnh giới Thiên Giai trung phẩm xác thực không phải đối thủ của Dược Thần Tông. Nhưng nếu ngươi có thể đáp ứng lão phu việc này, lão phu có thể truyền thụ hết toàn bộ sở học cho ngươi!

Đường Phong nghe được cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, lời nói vừa ra khỏi miệng liền dừng lại.

“Mẹ nó, trận pháp a!”

Bảo bối mà ngay cả tông chủ Dược Thần Tông cũng không tiếc đắc tội cao thủ Linh Giai thượng phẩm để đánh cướp.

Đường Phong đã cảm nhận qua sự kinh khủng và trình độ kiên cố của trận pháp bên ngoài Dược Thần Tông, hôm nay Thiên Cơ Tử vừa nói như vậy, làm cho hắn có chút do dự.

Nói không động tâm là không có khả năng. Nhưng nếu là cứ như vậy liền đáp ứng, rõ ràng là đang lừa dối người khác, Dược Thần Tông đã sớm bị diệt môn, không nhìn thấy một người sống, vậy thì cần gì mình phải ra tay? Nhưng nếu không đáp ứng, Đường Phong cảm thấy thật luyến tiếc.

Nhất thời, trong lòng Đường Phong kịch liệt giao chiến, một thanh âm hô to mẹ nó lừa người khác một lần, một thanh âm lại hô lớn, làm người phải muốn phúc hậu, lấy thành tín làm tôn chỉ cho bản thân, đầu Đường Phong cũng bị đau nhức rồi.

Sắc mặt Đường Phong ửng hồng do dự, Thiên Cơ Tử lại cho rằng hắn động tâm rồi, chỉ là bởi vì lực hấp dẫn quá ít nên không dám đáp ứng, tận dụng thời gian còn đang nóng hổi, tiếp tục dụ hoặc:

- Tiểu huynh đệ ngươi cũng thấy tầng chắn trước mặt lão phu này chỉ cần bốn khối linh thạch liền có thể bày, lão phu dùng trận pháp bé nhỏ không đáng kể này liền có thể ngăn chặn công kích của hai bộ Dược Thi. Kiên trì ở đây mấy trăm năm, nếu không phải linh thạch của lão phu còn thừa lại không nhiều, ngăn lại bọn họ mấy trăm năm nữa cũng không thành vấn đề.

- Tiền bối...

Sắc mặt Đường Phong khó xử, nghĩ nghĩ hay là nói thẳng ra sự thực:

- Không phải là vãn bối không muốn đáp ứng, chỉ là Dược Thần Tông...

- Vậy là ngươi đồng ý?

Thiên Cơ Tử cũng không chờ Đường Phong nói hết lời, vẻ mặt mừng rỡ nói tiếp:

- Tốt, tốt, tốt, ngươi đồng ý là tốt rồi, cũng không cần lo lắng, trận pháp nhất đạo, vốn là có thể lấy yếu thắng mạnh, lấy ít thắng nhiều, chỉ cần ngươi vận dụng nhuần nhuyễn, sớm bố trí xuống trận pháp, lấy thực lực của ngươi, chiến thắng một Linh Giai cũng không nói chơi.

Đường Phong vừa mới định hạ quyết tâm, liền bị hai ba câu nói của Thiên Cơ Tử đánh nát, cắn răng, mắt nhắm lại, ôm quyền nói:

- Đại ân đại đức của tiền bối, suốt đời vãn bối cũng không quên, sau này có thành tựu, nhất định nhớ đến công lao của tiền bối, để toàn bộ trên dưới Dược Thần Tông chết không yên ổn.

Một lần nói có vẻ hùng hồn hữu lực, hiên ngang lẫm liệt.

Đây là ngươi bắt thiếu gia lừa ngươi đấy! Trong lòng Đường Phong tự lấy lý do cho mình, lợi nhuận lớn như vậy, thiếu gia có nhân từ thế nào cũng đành phải lấy. Cùng làm thì lần nữa trở lại Dược Thần Tông một chuyến, đốt cháy toàn bộ nơi đó, thay Thiên Cơ Tử xả cơn giận.

Nghe được Đường Phong đáp ứng rõ ràng, thần sắc Thiên Cơ Tử vui vẻ, đôi mắt nguyên bản u ám đã sáng sủa không ít, hiện lên một tia dị sắc.

- Tốt tốt tốt, có những lời này của ngươi ta an tâm rồi!

Thiên Cơ Tử nhìn Đường Phong nói:

- Tiểu huynh đệ ngươi trước tiến đến đây, ta nói cho ngươi tinh túy về trận pháp.

Đường Phong nhìn cái tầng bảo hộ trước sơn động, không biết mình nên đi vào như thế nào.

- Lão phu sẽ mở ra một lỗ hổng trên tầng bảo hộ này, ngươi chỉ có thời gian một hơi thở để tiến vào, nếu là quá chậm, trận pháp sẽ bị hai bộ Dược Thi kia đánh tan.

Thần sắc Thiên Cơ Tử nghiêm túc căn dặn nói.

- Vâng!

Đường Phong cũng gật đầu, nhìn chằm chằm vào Thiên Cơ Tử.

Cũng không thấy hắn có động tác gì, Đường Phong chỉ nghe hắn đột nhiên quát lớn một tiếng:

- Vào!

Lập tức cái lá chắn bị mở bung ra một cái khe, phản ứng của Đường Phong cực nhanh, trong nháy mắt khi cái khe xuất hiện liền trực tiếp phi thân qua, đi tới bên trong sơn động.

Một mùi hôi thối kỳ dị tràn đầy sơn động, Đường Phong không khỏi ngừng lại hô hấp, cũng không biết là vì sao trong hoàn cảnh như vậy Thiên Cơ Tử vẫn có thể sinh sống bao nhiêu năm.

Trong đôi mắt Thiên Cơ Tử liên tục có nhiều tia sáng kỳ dị, không khỏi mở miệng khen:

- Không nghĩ tới tốc độ của tiểu huynh đệ dĩ nhiên nhanh như vậy, quả nhiên rất cao.

- Tiến bối quá khen!

Đường Phong khiêm tốn nói.

- Trước khi lâm chung lão phu có thể tìm được một vị truyền nhân xuất chúng như vậy, chết cũng không hối tiếc.

Thiên Cơ Tử cười hả hả một tiếng, chỉ bất quá quanh năm không mở miệng nói, hiện tại thanh âm nói lên có vẻ khàn khàn, cười càng rộ lên như sấm không người nào có thể so sánh.

- Ngươi qua đây ngồi xuống, ta nhìn xem cốt cách thân thể ngươi ra sao.

Tuy rằng Đường Phong nghĩ có chút kỳ quái, nhưng vẫn nghe lời ngồi vào trước mặt hắn, Thiên Cơ Tử vươn hai tay khô gầy chỉ còn lại đầu khớp xương, sờ lên người Đường Phong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK