Bên cạnh truyền đến một tiếng cười âm trầm, hắc y nhân vẫn đứng bên cạnh mở miệng nói.
- Năm nay mọi người đều cuồng vọng như vậy sao? Ô Long Bảo là nhà của các ngươi chắc? Chết chưa hết tội hay không, không phải các ngươi nói là được, các ngươi chỉ là tầng chót của Ô Long Bảo, dù kiêu ngạo đến đâu cũng bỏ xuống cho lão tử.
- Vậy ngươi muốn như thế nào?
Đường Phong cũng không Dư Hận cùng nhau quay đầu lạnh lùng nhìn hắc y nhân, hỏa khí bốc ra, vốn là xong việc không nghĩ đến hắc y nhân còn muốn nhúng tay vào, theo ý tứ của hắn chuyện này vẫn chưa xong.
- Hắc hắc..
Hắc y nhân cười lạnh một tiếng, không một chút sợ hãi, đối với bọn họ hàng năm có không ít thiên chi kiêu tử tiến vào Ô Long Bảo, lúc đầu cũng tâm cao khí ngạo, nhưng sau khi bị hành hạ nửa năm thì so với thỏ còn muốn ngoan, hắn chỉ vào Không Dư Hận nói.
- Nơi đây không phải là Đại Tuyết cung, ngươi đến nơi này phải kẹp cái đuôi làm người, lần sau lại gây chuyện như vậy đừng nói ta trở mặt, chính phạm hay tòng phạm đều chết, các ngươi coi chúng ta là cơm khô chắc.
Thoải mái! nghe hắc y nhân khiển trách Không Dư Hận như thế, trong lòng Đường Phong hả hê.
Không lường trước được, hắc y nhân quay đầu về phía hắn nói.
- về phần ngươi, giết người là thật, nhưng xử phạt ngươi hay không chỉ mình ta không đủ, còn phải đợi bảo chủ định đoạt, hai người các ngươi cùng ta đi gặp bảo chủ, bất quá các ngươi chuẩn bị tinh thần đi, nghe nói bảo chủ đại nhân gần đây tâm tình không tốt, nói không chừng sẽ cấp rắc rối cho các ngươi.
Hắn vừa nói xong, đám hắc y nhân bên cạnh bắt Đường Phong và Không Dư Hận lại.
Hai người liếc nhìn nhau rất sáng suốt không phản kháng, Không Dư Hận thì không dám, Đường Phong thì không nghĩ tới. Dù sao mình đang có lý nếu bảo chủ đại nhân còn biết phân biệt thị phi thì chắc sẽ không làm gì mình.
Nhưng hắc y nhân chưa kịp động thủ, biến cố lại phát sinh, một thanh âm nhàn nhạt truyền tới.
- Nơi này làm sao náo nhiệt như thế.
Đám hắc y nhân nghe được vội vàng khom người.
- Mang chấp sự.
Đường Phong quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một ngươi chắp tay đi từ từ tới, Đường Phong trong nháy mắt nổi da gà.
Mang chấp sự chỉ hướng bên này đi tới, không có bất kì uy áp gì nhưng trong nháy mắt thân thể Đường Phong phản ứng không tự chủ được . Đây là một người tầm trung niên, có sắc mặt tái nhợt như giấy, thân thể gầy yếu, nhìn qua vô hại nhưng trong tiềm thức Đường Phong biết người này rất nguy hiểm, là người nguy hiểm nhất từ trước đến nay mình gặp phải.
Khi ánh mắt của hắn đụng phải Đường Phong, hắn đột nhiên nhàn nhạt cười, vẻ mặt cũng trở nên thú vị.
- Đây là làm sao?
Mang chấp sự nhàn nhạt hỏi, đôi mắt nghi ngờ nhìn Không Dư Hận cùng Đương Phong.
Vừa bị hắn nhìn thấy trong nháy mắt Không Dư Hận thẳng tắp lui về phía sau phảng phất cảm thấy một bóng ma đáng sợ. Nhưng chỉ trong chốc lát, vẻ mặt của hắn rất nghi hoặc.
- Là như thế này chấp sự.
Hắc y nhân vừa nói chuyện cùng Đường Phong đem chuyện trải qua nói lại một lần.
- Ta muốn mang hai người bọn họ đi gặp bảo chủ, xem bảo chủ định đoạt như thế nào.
- Thì ra là vậy, cũng không phải là đại sự gì, thả người đi.
- Nhưng....
Hắc y nhân nhất thời do dự.
- người giết cũng đã chết, hơn nữa Đường Môn không có tội, chẳng qua là bị buộc phải phản kích thôi, không cần phiền tới bảo chủ, huống chi mấy ngày nay bảo chủ đang giận dữ, tốt nhất không nên trêu chọc đến hắn, hắn ngay cả ngươi cũng sẽ trách phạt thì làm thế nào?
Sắc mặt hắc y nhân nhất thời không được tự nhiên.
Đúng vậy a, vạn nhất bởi vì chuyện này quấy rầy bảo chủ nghỉ ngơi, hắn nóng giận đem mình cũng trách phạt vậy chả phải mình bị thiệt thòi sao.
- Chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có, đừng phiền toái bảo chủ đại nhân.
Mang chấp sự nhỏ giọng nói.
- hơn nữa hai người kia cũng là hạt giống tốt, sau này nếu không xảy ra vấn đề gì lớn thì cứ để mặc cho bọn họ hành động, chết mấy cái tiểu nhân vật cũng có thể chấp nhận.
Hắc y nhân thần sắc nghiêm nghị gật đầu lia lịa nói.
- Vâng, Mang chấp sự nói rất đúng.
Hắn cảm giác mình đánh giá thấp Đường môn cùng Không Dư Hận, hai thiên chi kiêu tử này. Dĩ vãng cũng có người tư chất tốt tiến vào Ô Long Bảo nhưng không được thả lỏng như thế này. Trông có vẻ bọn họ rất được bảo chủ coi trọng.
nghĩ đến đây, hắc y nhân tươi tỉnh nói với Đường Phong cũng không Dư Hận.
- Nếu Mang chấp sự nói tốt cho các ngươi, như vậy chuyện hôm nay coi như bỏ, nếu lần sau còn phát sinh chuyện như vậy thì đừng trách ta, còn không đa tạ Mang chấp sự.
Không Dư Hận trên mặt còn có một cảm giác kinh hoàng, đánh giá mấy lần Mang chấp sự, chắp tay ôm quyền, ngay cả nói cũng không nói kéo theo đệ tử của Đại Tuyết cung đi thẳng.
- Không biết lễ phép.
Hắc y nhân hướng về phía hắn nhổ nước miếng.
Chỉ có Đường Phong khiêm tốn nói với Mang chấp sự.
- Đa tạ Mang chấp sự.
Nếu không phải hắn đứng ra nói hai câu, mình hôm nay sẽ có phiền toái, huống chi người này hiện tại mình không chọc được, bất kể hắn vì mục đích gì, nói một tiếng cám ơn cũng không mất đi tí thịt nào.
Mang chấp sự khẽ mỉm cười, nhìn Đường Phong nói.
- Nếu tới nơi này, thì trước hết phải sống sót đã, tuổi trẻ khí thịnh là chuyện tốt nhưng những biện pháp bên ngoài đến nơi này không nhất định có thể sử dụng được.
Lời nói này... giống như hắn nhận biết mình vậy, Đường Phong sắc mặt khẽ biến.
Bất qua sau khi nói xong Mang chấp sự liền quay người rời đi, trước khi đi còn cố ý nhìn Đường Phong thật sâu.
Những người xem náo nhiệt cũng giải tán lập tức, cả luận võ thai chỉ còn lại Hắc y nhân cùng với Đường Phong. Còn trên đài là hai người chưa phân ra thắng bại. Hai người bọn họ bất kể chuyện gì phát sinh vẫn đang chiến đấu kịch liệt.
Đợi cho hắc y nhân đem người chết mang đi, thì phụ cận chỉ còn ba người bọn hắn.
Thiết Đồ nhìn phương hướng Mang chấp sự ly khai, bàn tay thô ráp khẽ vuốt cằm trầm tư mở miệng nói.
- người biết Mang chấp sự sao?
Đường Phong lắc đầu.
- Lần đầu tiên gặp.
- Quái.
Thiết Đồ nghi ngờ nói.
- Làm sao sẽ có cảm giác hắn đang giúp ngươi?
Thiếu niên áo đen bên cạnh cũng gật đầu nói.
- Ta cũng cảm giác như vậy.
Đường Phong cười nói.
- Có thể hắn nhìn ta tương đối thuận mắt sao, hôm nay hai người có thể ra mặt giúp ta, ta vô cùng cảm kích.
Thiết Đồ khoát tay nói.
- ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta đứng ra không phải vì ngươi, coi như người khác gặp chuyện như vậy, Thiết đại gia ta sẽ đứng ra, Thiết gia không ưa nhưng kẻ tiểu nhân sử dụng ám chiêu, bất quá ta tình nguyện ngươi bị hắn giết chết.
Đường Phong lơ đễnh, cùng mình phỏng đoán giống nhau, Thiết Đồ là một nam nhân ngay thẳng, quay đầu nhìn thanh niên áo đen Đường Phong nghi ngờ nói.
- Vị bằng hữu này, chúng ta phải chăng đã gặp ở đâu?
Thiêu niên áo đen cười hắc hắc đưa tay vuốt da mặt sau một khắc một dung nhan già nua hiện ra trước mặt Đường Phong cùng Thiết Đồ, người này ít nhất năm sáu chục tuổi, nếp nhăn trên mặt cũng giống như đúc, nhưng trên mặt lộ ra vẻ cứng ngắc một chút. Hắn cười dài nhìn Đường Phong, dùng giọng nói già yếu nói.
- Tiểu tử không nhận ra lão nhân gia.
Chương 251: Cửu Thiên Biến. (Hạ)
Thiết Đồ sợ hết hồn vội bày ra tư thế phòng ngự.
- ĐxxCM đây là tình huống gì?.
Khi khuôn mặt già nua hiện ra trước mặt Đường Phong thì Đường Phong đã hiểu.
Thiếu niên trước mặt là khi mình tiến vào Diêm thành gặp phải lão khất cái. Có thể trong nháy mắt tuôn ra khí thế kinh khủng.
Không trách được mình nhìn hắn cười có chút quen mắt, thanh âm cũng nghe qua ở đâu, dung mạo có thể thay đổi nhưng ánh mắt không biến được.
- nguyên lai là ngươi.
Đường Phong không biết nên khóc hay cười, trong nháy mắt thay đổi dung mạo làm cho người ta nổi da gà.
- Các ngươi quen nhau?
Thiết Đồ trừng mắt hỏi.
- Từng gặp mặt một lần.
Đường Phong nở nụ cười.
- Ta tự giới thiệu, ta tên là Cửu Thiên Biến.
lão khất cái duỗi tay trên mặt lần nữa khôi phục lại diện mạo thật sự.
- Ta là Đường Môn ngươi đã biết rồi. Vị này là Thiết Đồ, là một nam nhân bạo lực.
Đường Phong chỉ vào Thiết Đồ nói.
Thiết Đồ cẩn thận vặn ra ngón tay muốn kéo da mặt Cửu Thiên Biến nhưng lại bị Cửu Thiên biến tránh né qua.
- Hẹp hòi.
Thiệt Đồ trừng mắt.
- Thiết đại gia muốn nhìn một chút dung mạo của ngươi có phải thật sự hay không.
- Đương nhiên là thật.
Cửu Thiên biến đáp.
- Đến đây đi để Thiết đại gia sờ một cái, sờ một cái.
Thiết Đồ không buông tha cho, hắn cảm thấy hứng thú rất lớn với năng lực thay đổi dung mạo này.
- Tuyệt đối không nên.
Cửu Thiên Biến làm ra hành động bảo vệ.
- Nếu ngươi là mỹ nữ ngươi muốn sờ bao lâu cũng được, nhưng ngươi cao lớn thô kệch, sờ trên mặt ta ,ta khó chịu a.
- Ta kháo! Không sờ thì không sờ.
Thiết Đồ tức giận nói.
Đường Phong nhìn Cửu Thiên Biến nói.
- Cái này không phải là cương tâm lực sao?
bởi vì khi hắn thay đổi dung mạo cũng không có cương khí ba động.
Cửu Thiên biến cau mày Đường Phong vội vàng nói.
- Ta chỉ thuận miệng mà nói thôi, Cửu Huynh không nên để ý.
Dù sao truy hỏi chuyện cơ mật của người khác thật không có đạo đức.
Cửu Thiên biến cười nói.
- Thật ra thì cũng không có gì, đây chỉ là bí truyền của Cửu gia, nếu các ngươi luyện từ bé thì cũng có thể làm được.
Dừng một chút, Cửu Thiên Biến lái sang chuyện khác
- Đường huynh có phải rất kì quái vì sao ta lại giúp ngươi.
Đường Phong gật đầu nói.
- Ta không rõ ở địa phương này nếu không có ích lợi thì không ai muốn đắc tội người khác, nói cách khác Cửu huynh muốn gì từ ta?.
Lời này nói ra có chút không lưu tình, chỉ có Thiết Đồ ngay thẳng sẽ không so đo được mất, trong lòng có gì sẽ nói thẳng ra.
Nhưng Đường Phong nói ra Cửu Thiên Biến cũng không lúng túng ngược lại nở nụ cười.
- Đường Môn huynh đệ quả nhiên ngay thẳng, nơi này không phải là nơi nói chuyện, đi theo ta.
Thiết Đồ rầu rĩ nói.
- Ta không đi, các ngươi hảo hảo nói chuyện đi.
Cửu Thiên Biến vội vàng lôi kéo hắn đi vừa nói.
- Đi đi ngươi đi ta liền cho ngươi sờ một cái.
Thiết Đồ lấm lét cười nói.
- ngươi tự phụ thiệt nhiều a? Thiết đại gia còn lạ gì ngươi.
Tuy nói vậy nhưng một tay liền sờ da mặt non mịn của Cửu Thiên Biến.
Đi đến nhà Cửu Thiên Biến, ba người mới dừng bước.
Cửu Thiên biến một bên mặt bị Thiết Đồ sờ nắn đỏ lên.
Đường Phong nhìn thấy chỗ ở của Cửu Thiên Biến cùng chỗ mình không xa, bất quá chỉ hai mươi trượng.
Trong nhà không có nhiều ghế dựa, ba người khoanh chân ngồi trên đất, dù sao mọi người không để ý nhưng chuyện này.
Sau khi đóng cửa Cửu Thiên Biến nói ngay vào điểm chính.
- Ta đến trước các ngươi sớm mấy ngày, hơn nữa Cửu gia vốn là thế lực của Đại Tuyết cung cho nên sẽ hiểu rõ hơn so với các ngươi.
Đường Phong cùng Thiết Đồ ngồi nghiêm, cũng muốn biết một chút về Ô Long Bảo.
- Là như thế này, mỗi năm sẽ có không ít người đến Ô Long Bảo, nhưng người này phần lớn đều rất lợi hại, hơn nữa tất cả đều dưới hai mươi tuổi, là Huyền giai cao thủ, ta nghĩ chuyện này các ngươi cũng đã biết.
Đường Phong cùng Thiết Đồ gật đầu.
- Nhưng các ngươi còn không biết, nhưng người này chia làm hai đại đoàn thể. Một là đệ tử của Đại Tuyết cung, bọn họ người đông thế mạnh, lại lớn lên ở Đại Tuyết cung quen sát lục cùng tử vong nên so với người khác thực lực cao hơn một chút. Mà một đoàn thể khác là giống chúng ta, nhưng người này bởi vì nhiều nguyên nhân hội tụ đến Ô Long Bảo. Mục đích đều là muốn trở nên mạnh mẽ, mà muốn thế chính là giẫm lên thi thể của người khác mà đi.
- Nói cách khác. Hai đoàn thể luôn tranh đấu không ngừng?
Đường Phong mở miệng hỏi.
- Đúng vậy.
Cửu Thiên biến gật đầu.
- Hàng năm nếu đoàn thể của chúng ta tiến vào mười người, thì chỉ có hai người có thể sống sót rời đi. Mà đệ tử của Đại Tuyết cung chính là năm người bởi vì bọn hắn là một đoàn thể đoàn tụ, mà chúng ta bởi vì nhiều nguyên nhân không cách nào đoàn kết được, trở thành độc hành hiệp, rất dễ bị đám người Đại Tuyết cung hãm hại. Gặp chuyện hôm nay, ta nghĩ Đường huynh so với bất kì ai còn muốn rõ ràng một mình đối mặt với một đoàn thể có bao nhiêu áp lực.
Quả thật theo như lời Cửu Thiên biến, hôm nay nhưng đệ tử của Đại Tuyết cung khẩu thước kim nhược nếu không phải Thiết Đồ cùng hắn đứng ra, thì vô luận như thế nào mình cũng không thể rửa sạch tội.
- Chờ chút.
Thiết Đồ cắt đứt lời của Cửu Thiên biến nói.
- Ta nhớ quái nhân độc nhãn từng nói qua, ở đây ai cũng là địch nhân của ngươi? Tại sao lại có hai đoàn thể?
- ngươi không nghe lầm đâu. Đúng là mỗi người đều có thể trở thành địch nhân của mình. Khi có khảo nghiệm mà ngươi đụng phải đoàn đội của mình thì ngươi không thể không giết hắn, khi đó hắn sẽ là địch nhân của ngươi. Nhưng nếu cùng va chạm với đội của Đại Tuyết cung thì hắn sẽ là bạn của ngươi.
- Ta hiểu rồi, giống như hôm nay các ngươi giúp ta , các ngươi coi ta là bằng hữu. Nhưng nếu vào hoàn cảnh khác các ngươi là địch nhân của ta thì chúng ta không thể nương tay.
Đường Phong gật đầu.
Cửu Thiên Biến nói.
- Đúng là như thế.
Thiết Đồ bĩu môi khinh thường nói.
- Đại gia chán ghét cái loại đoàn đội như vậy.
Cửu Thiên biến cười âm hiểm.
- Bất kể ngươi thích hay không, thừa nhận hay không, ngươi là thành viên của đoàn thể đối kháng với Đại Tuyết cung, bởi vì ngươi không đối phó với bọn hắn, bọn hắn cũng sẽ nghĩ biện pháp đối phó với ngươi.
- Đây chính nguyên nhân ngươi giúp ta?
Đường Phong hỏi.
Cửu Thiên biến gật đầu nói.
- Đúng vậy. Chúng ta chết ít một chút trên tay của đám người Đại Tuyết cung thì ngày sau có thêm một phần sức mạnh.
- Như vậy có phải là muốn liên kết tất cả nhưng người không phải là đệ tử của Đại Tuyết cung lại với nhau?
- Như vậy không phải là có chút khó khăn sao.
Đường Phong cau chân mày. Người ở chỗ này ai cũng kiêu ngạo, ai cũng có lòng phòng bị nhau, không phải uốn ba tấc lưỡi là có thể hợp lại thành một đoàn.
- Khó khăn trong đó cũng không phải nói trước là được, nhưng người đó tốt xấu lẫn lộn, thực lực thấp kéo tới cũng vô dụng, trước khi đến đây, lão gia nhà ta từng dặn dò ta, phải chú ý kết giao nhiều bằng hữu để trong khảo nghiệm sau này có thể giúp ta một chút.
-o0o-