Mục lục
[Dịch] Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ta không muốn giết người!

Tuyết Nữ chậm rãi lắc đầu, ngữ khí bá đạo vô cùng:

- Thế nhưng không có nghĩa là ta sẽ không giết người.

Một câu này nói xong, sát khí lạnh lẽo từ trên trời giáng xuống, toàn bộ thân thể của Tuyết Nữ bị bao phủ bởi một tầng phong tuyết mắt thường có thể nhìn thấy được, quấn quanh thân thể nàng, nhìn qua vô cùng xinh đẹp, thế nhưng dưới mỹ cảnh này lại ẩn chứa lực lượng khiến tất cả mọi người đều phải kiêng kỵ.

Mang chấp sự luôn luôn không sợ trời không sợ đất, chỉ ngại thiên hạ không loạn, lúc này cũng nhíu mày, mở miệng nói:

- Không nên giết người, chúng ta tiến lên.

Những lời này thực sự có chút thạch phá thiên kinh, hai đại sát thần kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn, cảm giác rất giống như là con mèo nói chuyện sau này chính mình không ăn chuột.

Mang chấp sự thản nhiên nói:

- Nếu như nha đầu Phi Tiểu Nhã không chết, cần phải tiếp quản Đại Tuyết Cung, không thể mang tới cho nàng quá nhiều địch nhân.

Tuy rằng trong ba thế lực lớn, quan hệ giữa Đại Tuyết Cung và hai thế lực còn lại không tốt lắm, thế nhưng nếu như vượt qua điểm giới hạn, giết chết người Thiên Công Sơn Trang, không cần nghi ngời sẽ triệt để khiến đám người suối đời làm bạn với cơ quan ám khí này tức giận, đối với Đại Tuyết Cung rất bất lợi, đối với kế hoạch tiếp theo rất bất lợi, Mang chấp sự không muốn phức tạp.

Về phần Thiên Công Đồ Phổ rốt cuộc là ở nơi nào, cái này không phải là điều bọn họ quan tâm tới.

Kỳ thực điều này không cần phải Mang chấp sự nhắc nhở, những năm gần đây tuy rằng Tuyết Nữ xông vào vô số tông môn, trộm đi linh đan diệu dược, cũng đả thương không ít người, nhưng chưa bao giờ từng giết người qua.

Mà hai đại sát thần tự nhiên không cần phải nói, hiện tại bọn họ rất không dám giết người, rất sợ sẽ tăng thêm lệ khí và sát khí của bản thân, nhiều lắm chỉ đả thương đánh tàn phế.

- Đi…

Mang chấp sự cấp bách hô, phóng thẳng về phía trước.

- Cách Không Thủ!

- Ly Hợp Đao!

Hai đại sát thần theo sát nhau, hai bên phối hợp rất ăn ý, mạnh mẽ mở ra một đường. Bọn họ nhanh, Tuyết nữ so với bọn họ còn nhanh hơn, nữ nhân cao ngạo một thân khí tức băng lãnh này mang theo một cỗ khí tức lạnh lẽo chạy ào vào trong đám người, Thủy Hàn Kiếm trong tay tạo thành vô số quang ảnh, sát chiêu bao phủ phạm vi phương viên hơn mười trượng.

Thần sắc hai vị trưởng lão Thủy Nguyệt Kính Hoa ngưng trọng vô cùng, một mặt khởi động cơ quan àm khí trên người bắn ra vô số ám khí, công kích thẳng vào yếu hại của Tuyết Nữ, đồng thời nhảy người lên, dùng toàn lực công kích Tuyết Nữ.

Đoàn người của Thiên Công Sơn Trang chừng hơn ba mươi người, trong đó có bảy tám cao thủ Thiên giai, còn lại thấp nhất cũng là Huyền giai thượng phẩm, Địa giai có chừng mười lăm người. Nếu như chỉ bằng vào hơn ba mươi người bọn họ, xét vào sức chiến đấu, hoàn toàn không thể tạo thành bất cứ phức tạp nào đối với bốn người Thang Phi Tiếu.

Dù sao mục đích của bốn người không phải là đánh nhau, chỉ muốn chạy đi mà thôi.

Thế nhưng, đám người của Thiên Công Sơ Trang luôn luôn cất giấu rất nhiều ám khí cổ quái trên người, những ám khí này thường thường khiến người khác rất khó phòng bị, có thể tăng cường sức chiến đấu của bọn họ trên diện rộng.

Hai vị trưởng lão Thủy Nguyệt Kinh Hoa biết rõ trong bốn người Tuyết Nữ vướng tay vướng chân nhất, vì vật xuất thủ không một chút lưu tình, tuổi tác của hai người cộng lại vượt qua một trăm sáu người, hợp lực đối phó với một nữ nhân thoạt nhìn vô cùng trẻ tuổi, mặt không đỏ tim không đập nhanh.

Mặc kệ nhóm người này phải là chủ mưu hay người tham dự trộm Thiên Công Đồ Phổ hay không, nhưng vào thời điểm quan trọng này Thiên Công Sơn Trang đều phải cẩn thận, vì chức trách, hai vị trưởng lão tự nhiên bất chấp khách khí và da mặt, thầm nghĩ bắt giữ đối phương rồi xét.

Hai người vừa động thủ, mấy cao thủ Thiên giai còn lại đều xông về phía ba người Thang Phi Tiếu, đệ tử Huyền giai và Địa giai không dám tiến lên, dùng ám khí trong tay đứng xa xa đánh lén.

Hai vị trưởng lão đã đánh giá thấp thực lực chân chính của Tuyết Nữ, cho dù vừa rồi nàng hơi chút lộ ra thủ đoạn đã khiến hai người cảnh giác, nhưng chi thực sự giao đấu, hai người có một loại cảm giác lực bất tòng tâm. Băng lãnh, quá mức băng lãnh rồi, lạnh tới mức xuyên thấu vào cốt tủy, khiến hai người không kìm chế được, động tác thả chậm, ra chiêu cũng không rõ ràng lưu loát như bình thường.

Thân ảnh ba người loạn thành một đoàn giữa không trung, không ai nhìn thấy rõ bọn họ xuất thủ như thế nào.

Chiến đấu mới chỉ khai hỏa trong chốc lát đã nhanh chóng kết thúc, Tuyết Nữ cầm Thủy Hàn Kiếm trong tay, dễ dàng đánh bật phong tỏa của hai vị trưởng lão, xa xa lưu lại một bóng lưng xinh đẹp.

Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích, còn có Mang chấp sự không chút rơi xuống hạ phong, chớp mắt khi Tuyết Nữ thoát khỏi hai vị trưởng lão, ba người bọn họ cũng chạy ra khỏi vòng vây của địch nhân, một mảnh công kích dày dặc phía sau đều bị ba người nhanh chóng cản lại.

- Hai lão già này, ta thấy các ngươi càng sống càng kém cỏi.

Thang Phi Tiếu nhịn không được chậm chọc một câu, cả đời này hắn từng bị rất nhiều người mắng thẳng mặt, cũng mắng thầm sau lưng, nhưng chưa bao giờ bị người khác nói là tiểu thâu, hai trưởng lão Thủy Nguyệt Kính Hoa không có mắt để hắn rất không thoải mái, trước khi rời đi còn để lại một câu coi thường trào phúng.

Những lời này khiến hai vị trưởng lão tức giận tới miệng méo mó.

Lúc từ trên không trung hạ xuống, hai người cúi đầu nhìn thoáng qua cơ quan ám khí trên tay và dưới chân chính mình, bề ngoài là rất nhiều vết kiếm có độ sâu rất giống nhau.

Đây chính là cơ quan ám khí có độ cứng tương đương với binh khí cấp bậc thiên binh thông thường nha, chỉ trong giao phong chốc lát như vậy cư nhiên đã xuất hiện rất nhiều tổn thương, chuyện này từ trước tới nay quả thực chưa bao giờ xảy ra.

- Tuyết Nữ, quả nhiên danh bất hư truyền!

Thủy Nguyệt hừ lạnh một tiếng.

Tuy rằng chỉ giao phong ngắn ngủi, thế nhưng vô luận là Thủy Nguyệt hay Kính Hoa đều phát hiện ra đối phương không có lòng giết người, chỉ bất quá là vội vã chạy đi mà thôi.

Bất quá… Hai đại sát thần của Đại Tuyết Cung năm xưa cư nhiên trộn lẫn với trộm cắp chuyên nghiệp Tuyết Nữ này, bọn họ rốt cuộc muốn làm gì? Rốt cuộc có phải bọn họ trộm đi Thiên Công Đồ Phổ hay không?

Vô luận là như thế nào, hai vị trưởng lão đều không thể mặc kệ đối với bốn người này, trước không nói tới không được để tin tức lớn bằng lời loại Thiên Công Đồ Phổ biến mất bị tiết lộ ra ngoài, chỉ cần là một chút hoài nghi đã đủ cho bọn họ tiếp tục đuổi bắt không tha rồi.

- Tất cả Thiên giai theo ta đi, những người còn lại về thông báo cho Trang chủ, để trang chủ tiếp tục truy tìm hạ lạc của Thiên Công Đồ Phổ, tuyệt đối không thể để tặc nhân mang đi Thiên Công Đồ Phổ.

Thủy Nguyệt trưởng lão trầm giọng mệnh mệnh nói.

- Dạ!

-o0o-

Nhóm bốn người kia quá mức cường đại, cũng chỉ có cao thủ Thiên giai mới có thể chống đỡ được một chút dưới tay bọn họ, dưới Thiên giai vô luận đến bao nhiêu chỉ có chết bấy nhiêu, vì vậy Thủy Nguyệt chỉ có thể làm ra lựa chọn này, mà lực bọn này không càn bàn cãi chính là vì rất bất đắc dĩ, bởi vì hiện tại bọn họ còn chưa truy tìm được đối thủ.

Đám người Thang Phi Tiếu rất nhanh liền phát hiện ra phía sau chính mình có một cái đuôi, dù sao khí thế truyền tới không phải là giả, chỉ cần hơi chút cảm nhận một chút là có thể rõ ràng.

- Làm sao bây giờ?

Thang Phi Tiếu hỏi.

- Cái gì làm sao bây giờ?

Tuyết Nữ nhướng mày:

- Nếu bọn họ còn dám quấy nhiễu ta, ta sẽ không lưu thủ!

Mang chấp sự không muốn bọn họ phát sinh xung đột gì đối với Thiên Công Sơn Trang, thế nhưng Tuyết Nữ lại không để ý tới chuyện này, có thể nói ai dám quấy nhiễu nàng đi tìm hạ lạc của Đường Phong, người đó chính là địch nhân.

Vô luận là Thang Phi Tiếu hay là Mang chấp sự đều biết, chuyện tình Đại Tuyết Cung không hề khiến Tuyết Nữ để ý. Chỉ là… Thẳng tắp chạy tới Ô Long Bảo như vậy mà nói, rất có thể sẽ mang tới nơi này một ít phiền phức, nếu như Tạ Tuyết Thần vừa vặn chạy tới, việc vui có thể to lắm.

Mang chấp sự và Thang Phi Tiếu cũng không tự tin hoàn thành được kế hoạch ban đầu trước mặt hai thế lực lớn, vì vậy cần phải bỏ rơi cái đuôi phía sau.

Ý niệm vừa chuyển trong đầu, Thang Phi Tiếu mở miệng nói:

- Tuyết Nữ, chúng ta chia binh làm hai đường, ngươi đi Ô Long Bảo trước, ta và Lão Đoạn dẫn truy binh đi, đến lúc đó sẽ hội họp tại Ô Long Bảo, sau đó dẫn ngươi tới Băng Hỏa Đảo.

Tuyết Nữ chau màu, hiện tại đối với nàng mà nói quan trọng nhất chính là thời gian, nàng không muốn vì một số chuyện tình rắc rối không đâu khiến thời gian bị lãng phí, suy nghĩ một chút mở miệng nói:

- Hắn theo ta đi, ta phải tới Băng Hỏa Đảo, lập tức.

Người Tuyết Nữ chỉ vào chính là Mang chấp sự.

Thang Phi Tiếu nghe vậy cười khổ, chỉ đành gật đầu nói:

- Được rồi, chúng ta cũng muốn nhanh chóng biết được hạ lạc của Phong thiếu.

Thương lượng đơn giản một chút, bốn người cấp tốc tác nhau ra, hai người Tuyết Nữ và Mang chấp sự thẳng tắp bay về phía Ô Long Bảo, dựa vào trung chuyển Ô Long Bảo, tiếp tục tới Băng Hỏa Đảo. Mà trách nhiệm của hai đại sát thần tự nhiên là dẫn dắt đám người truy đuổi phía sau.

Khi bốn người tách rời không lâu, Thủy Nguyệt đột nhiên nhíu lông mày:

- Bọn họ tách nhau?

Kính Hoa trưởng lão gật đầu nói:

- Xem ra, Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích một chỗ, Tuyết Nữ và nam nhân còn lại đi cùng nhau.

- Chúng ta truy đuổi một bên? Hay là chia binh hai đường?

Thủy Nguyệt có chút do dự, vô luận như thế nào, đầu mối này không thể bị chặt đứt.

Kính Hoa trưởng lão cũng chau mày, suy tư chốc lát nói:

- Không thể chia, thực lực của Tuyết Nữ vượt xa chúng ta, hai đại sát thần cũng không phải dễ dàng chọc vào, một khi chia ra, vô cùng có khả năng sẽ bị bọn họ tiêu diệt từng bộ phận. Chúng ta đuổi theo Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích.

Tuy rằng thực lực của hai đại sát thần cường hãn, thế nhưng Thủy Nguyệt Kính Hoa trưởng lão không phải ngồi không, huống chi dưới tay còn dẫn theo nhiều cao thủ Thiên giai như vậy, bọn họ tự nhận có năng lực đánh một trận với hai đại sát thần, thậm chí rất có khả năng đánh bại hai người bọn họ, vì vậy tự giác né tránh một bên có Tuyết Nữ.

Lúc Tuyết Nữ và hai đại sát thần tách nhau, liên tục chạy đi, Mang chấp sự đuổi theo phía sau, không nói lời nào, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Bất quá nơi này cách Ô Long Bảo tương đối xa, cho dù là Tuyết Nữ nóng lòng như lửa đốt, hận không thể chắp thêm hai cánh, muốn đến Ô Long Bảo không phải là chuyện ngày một ngày hai, càng không nói tới muốn đi Băng Hỏa Đảo.

Từ lúc rời khỏi Thiên Tú, tròn một ngày một đêm không hề nghỉ ngơi, dù là nam nhân như Mang chấp sự cũng có chút ăn không tiêu, ngược lại trạng thái của Tuyết Nữ tương đối hoàn hảo.

Tiếp tục phi hành về phía trước gần nửa ngày, sau khi xác định truy binh phía sau đã bị hai đại sát thần dẫn dắt rời đi, lúc này sắc mặt của Tuyết Nữ và Mang chấp sự mới dừng lại nghỉ ngơi một chút.

Năm ngày sau, bờ biển đông nam Lý Dường đế quốc, ngày hôm nay có một chiếc bè gỗ đơn xơ chậm rãi xuất hiện.

Hai người Đường Phong và Phi Tiểu Nhã đứng trên bè gỗ, trái tim trong lòng phù phù nhảy lên, áp chế không được kích động và vui mừng như điên trong lòng.

Đã trở về rồi, rốt cuộc đã vượt qua biển rộng, chỉ là vô luận Đường Phong và Phi Tiểu Nhã đều không ngờ, một đường trở về vừa qua lại đơn giản dễ dàng tới như vậy.

Vốn hai người đều đã làm tốt công tác chuẩn bị đối mặt với nguy hiểm trên biển như bão tố nắng gắt gì đó, thế nhưng một đường vừa qua cư nhiên đơn giản và thuận lợi quá sức tưởng tượng. Không chỉ không hề gặp phải bão tố trên biển, thậm chí ngay cả dòng xoáy và nước xiết vốn rất bình thường trên biển cũng rất hiếm gặp.

Khi non nửa ngày trước, phiến lục địa này xuất hiện trong phạm vi tầm nhìn của hai người, hai người đã mắt đầu nhảy nhót kích động không ngớt, phiêu lưu gian khổ suốt mấy ngày trên biển cũng hóa thành vui sướng.

Hồi tưởng lại mấy ngày ở chung vừa qua, Đường Phong không nhịn được thổn thức từng đợt.

Bẽ gỗ không phải là rất lớn, chất đống rất nhiều thứ chuẩn bị cho sinh hoạt khiến địa phương di chuyển càng nhỏ hơn nhiều, vô luận là Đường Phong hay Phi Tiểu Nhã đều chỉ có thể hoạt động trong một khối địa phương rất nhỏ.

Thời điểm buổi chiều tối nhỏ, Đường Phong đã không chỉ một lần để Phi Tiểu Nhã từ trên bè gỗ lăn xuống biển rộng lạnh lẽo rồi. Nữ nhân này lúc ngủ cực kỳ không thành thật, bình thường nửa thân thể lăn lộn ra ngoài khơi, dẫn tới cảnh Đường Phong vừa thấy nàng nghỉ ngơi liền lập tức không dám nhắm mắt, rất sợ chính mình tỉnh lại đã thấy nàng biến mất không còn.

Bất quá hiện tại tốt rồi, cuối cùng cũng đã tới đất bằng, sau này không cần phải lo lắng tới chuyện như vậy phát sinh.

Phi Tiểu Nhã giống như một tiểu cô nương, nhắm hai mắt hít từng hơi thật lớn, cảm nhận khí tức thuộc về lục địa, sau đó chậm rãi thở ra, trên mặt một mảnh biển tình thích ý vui sướng.

Chậm rãi mở mắt, Phi Tiểu Nhã khẽ cười nói:

- Ta đã trở về.

Lần này thực đúng là sống sót sau tai nạn, lúc bảo chủ đại nhân xông vào trong băng hỏa ba mươi sáu phòng hoàn toàn không hề có một chút ý niệm sống sót trong đầu, thế nhưng trải qua thiên tân vạn khổ, cuối cùng đã trở về an toàn, bảo sao nàng không vui vẻ?

- Đi thôi, chúng ta tìm một người hỏi đường trước!

Đường Phong từ trên bè gỗ nhẹ nhàng nhảy xuống, chậm rãi bước trên bờ cát mở miệng nói.

- Chờ chút!

Bảo chủ đại nhân gọi lại Đường Phong, xoay người nhìn bè gỗ gặp bờ cát phải dừng lại, trên mặt hiện rõ vẻ quấn quýt không nỡ.

- Sao vậy?

Đường Phong quay đầu lại, nghi hoặc nhìn nàng.

Hắn còn tưởng rằng đối phương có chuyện gì đó không tốt, dù sao thần sắc trên mặt Ngọc nhi vô cùng nghiêm túc khiến hắn nhịn không được có chút suy đoán trong lòng.

-o0o-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK