Mục lục
[Dịch] Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tỷ thí lần này gọi là tìm bảo vật, cuối đích là để xét đoán dựa trên tiêu chuẩn là số lượng đồng tiền mà mọi người đạt được. Nhưng trên người mỗi người lại có thẻ bài giắt lưng lại khiến cho trận tỷ thí lần này tràn ngập mùi vị máu tanh và giết chóc.

So sánh với so với việc khổ cực ghép lại những mảnh tàng bảo đồ nhỏ, và tìm ra địa điểm cất giấu bảo vật, tìm kiếm đồng tiền, đối với người có thực lực mạnh mà nói, không thể nghi ngờ việc bắt, giết người khác, cướp giật thẻ bài giắt lưng của người khác cũng là một thủ đoạn để nhanh chóng tăng cao điểm số cho mình.

Có thể tưởng tượng, trong thời gian mấy ngày kế tiếp, toàn bộ Vân Liên Sơn sợ rằng cũng không được an bình.

Đang ngồi im thư giãn, bên tai lại truyền đến âm hưởng của một trận đao kiếm giao tranh, còn thoáng truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết, khiến chim chóc đang tạm nghỉ trong rừng cây trong một phạm vi to lớn như vậy đều có có chút kinh sợ, thần hồn nát thần tính.

Nhanh như vậy đã có người động thủ sao? Đường Phong nhíu nhíu đầu mày, phóng người sáng phía bên kia, lén lút kiểm tra, lại nhận thấy bên kia có hơi thở của hai người, dừng lại một lát sau đó liền biến mất không thấy nữa.

Khi tiếng hét thảm thiết vang lên, thì đủ loại giết chóc và giao chiến liền không ngừng được trình diễn trong Vân Liên Sơn. Gần như cách một hồi, liền có người bị giết, mảnh nhỏ bị đoạt, thẻ bài bị đoạt.

Cũng có không ít người đi qua chỗ cây đại thụ mà Đường Phong đang ẩn thân, nhưng không ai phát hiện được tung tích của Đường Phong. Đối với mỗi một đối thủ tiếp cận mình, Đường Phong đều kiểm tra một chút, mong phát hiện ra mảnh tàng bảo đồ nhỏ có ích đối với mình, nhưng điều khiến hắn thất vọng chính là, căn bản, mảnh tàng bảo đồ trên người những người này phát ra linh khí không giống với của mình.

Với thực lực của Đường Phong, muốn đối phó những này cũng rất dễ dàng, dù sao những người này đều hành động đơn độc, nhưng Đường Phong không có làm như vậy.

Hiện tại, thời gian còn sớm, bất luận là mảnh tàng bảo đồ nhỏ hay thẻ bài đều đang phân tán, càng đến thời hạn cuối của trận tỷ thí, mảnh nhỏ và thẻ bài lại càng tập trung, đến lúc đó động thủ, hiển nhiên là làm ít công to rồi.

Đợi cho tới lúc bình minh, đang ngồi nhập định, Đường Phong không khỏi mở mắt, bởi vì hắn phát hiện lại có một người đang nhanh chóng tiến gần về phía chính mình. Thực lực của người này không cao cũng không thấp, thuộc về tiêu chuẩn trung tầng, cảnh giới Thiên Giai trung phẩm. Khuôn mặt của hắn có chút hốt hoảng, khẩn cấp tiến về phía trước, hình như phía sau có người nào đó sắp đuổi kịp.

Đúng lúc đi qua bên dưới chỗ Đường Phong đang ẩn núp, người này dừng chân, đột nhiên sờ tay vào ngực móc ra một thứ gì đó, vội vàng nhét vào rễ cây cổ thụ mà Đường Phong ẩn thân, dùng lá rụng che lên, thoáng nhìn ra xung quanh, trực tiếp lẻn đến ẩn mình sau một thân cây.

Đường Phong thấy rõ sở, thứ người này đem giấu chính là mảnh tàng bảo đồ nhỏ mà hắn ta mang theo mình.

Lễ vật này lấy gì đảm đương nổi? Đường Phong có chút bất đắc dĩ. Mình đợi ở chỗ này không gọi ai không trêu chọc ai, phiền phức hết lần này tới lần khác lại tự tìm tới mình. Đường Phong cảm nhận được phía sau người này xác thực có truy binh. Hắn để mảnh tàng bảo đồ giấu ở dưới rễ cây đại thụ, rõ ràng là muốn thu hút sự chú ý của truy binh, sau đó từ một bên đánh lén.

Thật ra, sách lược này không tồi, cầm được thì cũng buông được, nhưng vị trí mà hắn ta chọn lại khiến Đường Phong có chút bực mình.

Truy binh phía sau của người này rất nhanh sẽ đuổi qua đây, chắc chắn cũng sẽ cảm nhận được linh khí phát ra từ mảnh tàng bảo đồ, hắn dừng chân lại cách chỗ của Đường Phong chừng mười lăm trượng, cảnh giác quan sát bốn phía, trong tay cầm một thanh trường kiếm, vừa chậm rãi từng bước một tiến về phía trước vừa cười nói:

- Đừng trốn nữa, ta biết ngươi đang ở chỗ này. Ngươi và ta đều là Thiên giai trung phẩm, vừa vặn kỳ phùng địch thủ, sao không ra cùng ta đánh một trận, lấy thực lực chân chính luận thắng bại. Người nào thua thì người đó rời khỏi cuộc tỷ thí, không ảnh hưởng tới tính mạng của ngươi, hà tất lén lút giấu đầu lòi đuôi như vậy!

Người này nói chuyện thật đường hoàng, Đường Phong không khỏi tinh tế quan sát hắn, liếc mắt đã phát hiện tròng mắt của người này liên tục chuyển động, cũng không biết đang có chủ ý cái quỷ gì. Nhưng hắn là một người Thiên Giai trung phẩm, người vừa giấu mảnh bản đồ kia cũng là Thiên Giai trung phẩm. Hai người có thực lực tương đương, nếu thực sự tranh đấu thì hươu chết về tay ai còn cũng chưa biết được Vì sao hắn lại có biểu tình nắm chắc thắng lợi như vậy?

Đầy nghi ngờ, Đường Phong tỉ mỉ kiểm tra lại tình hình của bản thân hắn và tình hình xung quanh. Việc kiểm tra này không khỏi khiến Đường Phong có chút vui mừng nhướng lông mày.

Vì trong người hắn lại có giấu hai mảnh tàng bảo đồ nhỏ, hơn nữa trong đó có một tấm mà mình đang cần, thật đúng là vận may tới, muốn ngăn lại cũng không ngăn được.

Không chỉ có như vậy, cách đó không xa còn có một người khác đang mai phục, lén lút tiến về phía bên này. Mà công phu ẩn nấp của người thứ 3 vô cùng tốt, trên người cũng không có bất cứ linh khí chuyển động nào của mảnh tàng bảo đồ, khiến cho lúc đầu Đường Phong thật sự không phát hiện ra hắn.

Bọ ngựa rình ve, hoàng tước ở phía sau, hay là hai người này vốn là một nhóm, định bụng ngầm tính kế truy đuổi địch nhân? Đường Phong vui lòng tin tưởng vào khả năng sau. Hai người kia đại khái tập trung hai mảnh tàng bảo đồ trên người một người, cho một người khác thuận lợi ẩn thân, ngấm ngầm tính kế với đối thủ không hiểu về tình hình.

Người cầm kiếm lại hét lên một tiếng, nhưng người Thiên Giai trung phẩm đang ẩn trốn kia vẫn không động đậy, rất khéo léo che giấu thân thể của mình.

Giằng co một lát, người cầm kiếm có chút không nhìn được nhìn vè phía nơi mảnh tàng bảo đồ đang được chôn, vừa cẩn thận đề phòng, vừa di chuyển tới nơi phát ra linh khí dao động.

Đi tới dưới cây đại thụ, người này đưa tay thò vào bên trong, nhất thời một mảnh tàng bảo đồ hiện tra trước mắt hắn. Mặc dù khuôn mặt lộ ra vẻ mừng rỡ, nhưng hắn không vội vã cầm lấy, mà giả bộ cúi người xuống, bàn tay to cầm chặt thanh kiếm, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể phản công lại cuộc tập kích bất ngờ của kẻ địch.

Quả nhiên, người lúc trước đã giấu mảnh tàng bảo đồ nhỏ thấy người kia muốn tranh giành quyền lợi gì đó với mình, hơn nữa người này lại đưa lưng về phía hắn, liền lập tức nhảy từ trên cây xuống, bắn ra cương khí, hai tay đánh ra vô số tàn ảnh trong không trung, dường như còn có tiếng hổ gầm truyền đến, nắm tay chưa tới, quyền kình phá không.

Người cầm kiếm đã sớm đề phòng, lúc này tất nhiên sẽ không thể khiến đối thủ đánh lén thành công, nghe được tiếng gió thổi, lập tức tung một kiếm về phía trái, kiếm khí bay ngang, chặn lại vô số quyền kình.

Vù, vù vù, tiếng xung đột cương khí giữa hai Thiên Giai trung phẩm truyền đến, khiến cho cây cối trong cả một phạm vi rộng như vậy phải lung lay. Trong lúc đó thực lực của hai người kia lại sàn sàn như nhau, mọi người đối với quyền pháp kiếm pháp đều đã tu luyện tới một mức độ nhất định. Ngươi tới ta đi giao đấu hơn mười chiêu, cũng không ai hơn ai.

Đang giằng co, đột nhiên lại có một người lao ra. Chính là người thứ ba đã len lén tiến gần về phía bên này. Khi người này tiến lại gần, người bị truy đuổi đang cùng người cầm kiếm giao tranh không thể nhận ra, căn bản chưa từng phòng bị có người đánh lén, nhất thời không đỡ được một chưởng đánh tới từ phía sau lưng của người kia, cương khí hung mãnh liền nhập vào cơ thể, gây ra chấn động làm khí huyết của hắn ta đảo lộn, lảo đảo lùi một bước. Tuy rằng cương khí hộ thân bị phá, nhưng chỉ bị tổn thương nhỏ.

Người cầm kiếm cười lạnh một tiếng, thuận thế đâm tới một kiếm, đúng vào thắt lưng của đối phương. Cũng may người này phản ứng rất nhanh, biết tình hình không ổn, vội vàng lùi người. Dù vậy, ở thắt lưng cũng bị kiếm làm cho chảy máu, máu tí tách chảy xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK