Mục lục
[Dịch] Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tốt xấu gì hắn cũng là Linh Giai, phần nhãn lực này tất nhiên phải có, nếu cả thần binh và thiên binh đều không phân biệt được thì hắn sống bao nhiêu năm qua đã uổng phí.

- Thần binh chỉ chờ người hữu duyên tới, thì ra người hữu duyên chính là chấp sự đại nhân!

Vương Xuân hưng phấn kêu lên:

- Chúc mừng chấp sự đại nhân thu phục được thần binh, chúc mừng chấp sự đại nhân thu phục được thần binh!

Nghe được lời ca tụng của Vương Xuân, Đào Uyên cũng không tỏ ra yếu kém vuốt mông ngựa liên tục.

Hai người vuốt mông ngựa không vỗ, lại vuốt nhầm chân ngựa.

Trong lúc đang nói liên tục không ngừng, sắc mặt Dư Biển Chu âm trầm vọt tới trước mặt thưởng cho bọn họ mỗi người một cái tát, đánh cho cả hai quay cuồng.

- Chấp sự đại nhân, tại sao người….

Đào Uyên giống như nàng dâu nhỏ bị khi dễ, ủy khuất ôm cằm nhìn Dư Biển Chu.

- Đây là thần binh?

Dư Biển Chu cười lạnh một tiếng, đưa tay cầm thanh trường kiếm ném xuống đất trước mặt hai người:

- Các ngươi mở to mắt chó ra mà xem rõ ràng!

Đào Uyên và Vương Xuân liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều có chút nghi hoặc, một lát sau hai huynh đệ đánh bạo khom lưng xuống nhặt thanh trường kiếm lên quan sát tỉ mỉ.

Chẳng qua bọn họ nhìn thế nào cũng chỉ ra một kết quả, thiên binh chính là thiên binh, cho dù tốt đến mức nào cũng không có khả năng biến hóa thành thần binh.

- Không có khả năng!

Đào Uyên dụi mắt.

- Đêm qua xác thực nó tự thả ra kiếm khí quấy nhiễu hai huynh đệ bọn ta tới gần, Nếu như nó chỉ là một thanh thiên binh thì làm sao gặp phải loại sự tình này? Chấp sự đại nhân, ta chưa hề nói dối, người xem xem tất cả những vết thương trên người chúng ta đều là do thanh kiếm này tạo thành.

- Đúng vậy đúng vậy, đêm qua suýt nữa chúng ta đã bị thanh kiếm này đánh chết.

Vương Xuân cũng không cầm được gật đầu nói.

Dư Biển Chu cau mày, sắc mặt không đổi nhìn hai người, hắn cũng biết hai đệ tử này không có can đảm tới lừa dối chính mình, hơn nữa trên người bọn họ có thương thế, cũng xác thực là do kiếm khí gây thương tích. Nhưng rõ ràng thanh kiếm này chẳng qua chỉ là một thanh thiên binh, vì sao có thể phóng xuất kiếm khí ra ngoài?

- Chấp sự đại nhân.

Đào Uyên suy nghĩ một chút rồi nói:

- Thần binh ta không có nhiều lý giải lắm nhưng ta nghĩ nếu muốn bày ra oai của thần binh có phải trước tiên thu phục nó mới được?

- Sư huynh nói rất có lý.

Vương Xuân ở bên cạnh gật đầu nói tiếp:

- Chấp sự đại nhân có thể dễ dàng cầm nó đi, có thể người chính là người được tuyển chọn, nếu muốn sử dụng nó cũng không cần tốn sức.

Dư Biển Chu nghe hai người nói đột nhiên nghĩ tới một khả năng khác, nhanh chóng cầm lại thanh trường kiếm trở về, hắn nhớ kỹ trước đây mấy năm nghe được một vị hộ pháp trong tông nói qua một việc, ngoài thiên binh và thần binh còn một loại vũ khí đẳng cấp khác, loại vũ khí này siêu việt thiên binh, cũng sở hữu khí linh và có ý thức tự chủ, có thể nói nó cũng là một loại thần binh.

Thứ thần binh! Loại vũ khí trên thế gian cũng không có nhiều, nhưng mà loại vũ khí đẳng cấp này lại có thể phát ra uy lực vô cùng lớn mạnh.

Có phải thanh kiếm này là một thứ thần binh hay không? Bằng không tại sao nó tự chủ phóng ra kiếm khí được?

Nghĩ tới điều này, Dư Biển Chu nói :

- Hai người các ngươi có mắt không tròng, thứ này căn bản không phải thần binh gì, chẳng qua là một thanh thiên binh mà thôi.

- Nhưng mà…

Đào Uyên còn muốn nói, Dư Biển Chu lại trừng hai mắt lên khiến cho hắn vội vàng nuốt ngược câu nói trở về.

- Ta nói nó là thiên binh thì đó là thiên binh!

- Vâng!

Hai sư huynh sư đệ Đào Uyên gật đầu không ngừng.

- Việc hôm nay phát sinh không được nhắc tới cho bất kỳ kẻ nào, nếu để lộ ra tin tức thì hai đệ tử thủ sơn các ngươi cũng không cần làm nữa.

- Đệ tử không dám, đệ tử không dám!

Hai người vội vã biểu hiện vẻ trung thành.

- Ừm.

Dư Biển Chu thỏa mãn gật đầu, đang muốn bước đi thì thân thể đột nhiên chùng lại, hắn quay đầu nhìn về phía Đường Phong.

Vừa rồi tâm hồn hắn bị thanh thần binh dẫn dắt, không hề chú ý tới ở nơi này ngoại trừ hai vị sư huynh sư đệ Đào Uyên còn có một người khác, cho đến lúc này mới phát hiện ra.

- Ngươi là đệ tử thủ sơn ở đâu, vì sao bản chấp sự chưa bao giờ gặp qua ngươi?

Ánh mắt Dư Biển Chu sáng quắc nhìn, nhíu mày mở miệng hỏi Đường Phong. Tuy rằng số lượng đệ tử thủ sơn của ngoại môn vô cùng khổng lồ nhưng trí nhớ của Dư Biển Chu không tồi, cho dù không nhớ rõ tên tuổi mọi người nhưng hình dáng còn có chút quen thuộc, bộ dáng của Đường Phong cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.

Không chờ Đường Phong trả lời, Đào Uyên nhân tiện nói:

- Bẩm chấp sự, đây không phải đệ tử của Trảm Hồn Tông.

- Lớn mật!

Dư Biển Chu giận tím mặt.

- Trảm Hồn Tông là nơi loại người như ngươi có thể vào sao, ta mặc kệ người này có quan hệ gì với các ngươi, hắn phải cút khỏi đây ngay lập tức, nếu không đừng trách bản chấp sự hạ thủ không lưu tình.

- Chấp sự bớt giận, chấp sự bớt giận!

Đào Uyên sợ hết hồn vội vàng mở miệng giải thích:

- Người này cũng không phải tới tìm chúng ta, hắn là đệ tử của Dư gia tại Loa Thành, đến Trảm Hồn Tông chúng ta là để tìm… Ngài.

Nghe được mấy chữ Dư gia Loa Thành, Dư Biển Chu sửng sốt một chút sau đó trên mặt tỏa ra thần sắc chán ghét.

Đều nói một người đắc đạo gà chó lên trời. Dư Biển Chu từ ba mươi năm trước tới Trảm Hồn Tông, hàng ngày chịu khổ cuối cùng cũng có một ngày đạt được thân phận cùng địa vị, vốn hắn cũng không phải người không nhớ đến tình xưa, lại càng không phải loại người vong ân bội nghĩa.

Chẳng qua hắn xuất thân từ Dư gia của Loa Thành, cho dù Dư Biển Chu là chấp sự ngoại môn của Trảm Hồn Tông cũng vẫn như cũ là đệ tử Dư gia.

Nhưng chuyện phát sinh sau vài chục năm khiến hắn triệt để chặt đứt với Dư gia. Năm đó hắn vừa mới tấn chức chấp sự ngoại môn chưa đươc bao lâu, chưởng quản ngoại sơn quyền cao chức trọng, Dư gia nghe được tin tức này liền nghĩ cách đưa một số người vào bên trong Trảm Hồn Tông tu luyện, Dư Biển Chu niệm tình xưa cũng đáp ứng, chuẩn bị khắp nơi thật vất vả mới có thể để cho mấy đệ tử kia tiến vào trong tông môn.

Nhưng lại khiến hắn không nghĩ tới chính là mấy người đệ tử vào trong Trảm Hồn Tông căn bản không có tư tưởng cầu tiến, cả ngày chỉ chơi bời lêu lổng, không làm việc đàng hoàng, thậm chí còn đùa giỡn với các tỷ muội đồng môn, suốt ngày làm xằng làm bậy cuối cùng bọn họ chọc phải một nhân vật không nên dây vào, tất nhiên chết hết toàn bộ, thiếu chút nữa để cho chính mình cũng bị liên lụy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK