“Có kỳ diệu tới mức ấy không? Chỉ là một chiếc nhẫn thôi mà còn liên quan tới cả thần bí học nữa”.
Dù Vinh Quảng Kiệt nói như vậy nhưng trong lòng cũng thấy tò mò. Bởi vì Tần Thụ Nghĩa, bố nuôi của hắn ta, cực kỳ thích sưu tầm những món đồ thần bí như vậy. Hơn nữa, hắn ta còn biết rằng, bản thân Tần Thụ Nghĩa cũng rất thần bí, chẳng hạn như “tay quỷ” và “mắt thần” nổi tiếng của ông ta.
Tần Thụ Nghĩa có biệt danh là “Mắt Thần Tay Quỷ”. Các đồ đệ của Tần gia đều biết rằng đó không chỉ là một cái tên mà là bản lĩnh thực thụ của ông ta.
Vương Bách Thuận nói: “Có lạ lùng hay không thì tôi không biết nhưng dù sao cũng đã gặp được rồi thì không thể bỏ lỡ được. Đợi bao giờ lấy được nó, tôi sẽ mời Tần gia xem thử giúp tôi. Nếu Tần gia thích thì tôi sẽ tặng cho ông ấy, coi như là quà mừng thọ”.
Lúc này Vinh Quảng Kiệt mới biết được ý đồ của Vương Bách Thuận, hắn ta cười nói: “Tứ gia đã lâu rồi không tới Phan Gia Viên, hôm nay ông tới đây là để tìm mua quà mừng thọ cho bố tôi à?”
Vương Bách Thuận cười to: “Cậu thật thông minh, chẳng trách Tần gia lại thích cậu nhất”.
Ông ta đã lên kế hoạch đâu vào đấy như vậy rồi, thổi phồng cũng đã làm xong rồi, giờ Hầu Thất Quý lại đột nhiên tới đây bảo Tứ gia nể mặt mình, đừng mua chiếc nhẫn đó, thử hỏi làm sao Vương Bách Thuận không bực cho được?
Vinh Quảng Kiệt cười hì hì ngồi tại chỗ xem cảnh thú vị này.
Hắn ta rất muốn biết Hầu Thất Quý lấy đâu ra can đảm để bảo Vương Bách Thuận nể mặt ông ta.
Chẳng lẽ ai cũng có thể nể mặt hay sao? Hầu Thất Quý thì có là cái thá gì, nếu nể mặt ông ta thì chẳng phải Tứ gia sẽ mất mặt hay sao?
Nhưng Hầu Thất Quý vẫn không hề bối rối, ông ta để chiếc túi trà trên tay xuống mặt bàn, lấy chiếc hộp trà màu đỏ cất bên trong ra.
Trông thấy chiếc hộp này, Vương Bách Thuận và Vinh Quảng Kiệt đều tỏ ý khinh bỉ.
Loại hộp trà này ở trên thị trường cũng được coi là loại trà thượng hạng, mười ngàn một cân. Nhưng trong mắt bọn họ, nó chỉ là quả rắm. Ngay cả thứ trà rẻ nhất mà Vinh Quảng Kiệt dùng để tiếp khách hàng của tiệm cũng đã mấy chục ngàn một bánh.
Hầu Thất Quý vẫn không hề bối rối, mở nắp hộp trà ra, không ngờ bên trong lại không có lá trà mà là một chiếc hộp gỗ hoa lê.
Phen này, Vương Bách Thuận và Vinh Quảng Kiệt đều thay đổi thái độ, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc hộp này.
Với khả năng quan sát của bọn họ thì chỉ cần liếc mắt một cái là biết ngay nó được làm bằng gỗ hoa lê vàng tâm thượng hạng, chạm trổ đầy hoa, kỹ thuật chạm khắc rất sắc nét, đẹp tuyệt vời, hơn nữa lại đã khá cổ, tối thiếu cũng là đồ từ triều đại trước để lại.
Chỉ tính riêng chiếc hộp này thôi, bét nhất cũng có giá mấy trăm ngàn.
Hầu Thất Quý mở hộp ra, trong hộp có một lớp vải nhung, mở tiếp lớp vải nhung ra thì thấy một cặp sư tử nhỏ bằng ngọc xanh.
Vương Bách Thuận trông thấy cặp sư tử ngọc này lập tức đứng bật dậy khỏi ghế, cả kinh hô lên: “Bích Ngọc Sư Tử Linh Lung Cầu?”
Hầu Thất Quý nói: “Tứ gia quả là có con mắt tinh tường”,
Ánh mắt của Vinh Quảng Kiệt cũng lộ vẻ ngạc nhiên, hắn ta nói: “Tôi nghe nói Bích Ngọc Sư Tử Linh Lung Cầu là tác phẩm ngẫu hứng năm xưa sau khi say rượu của Tông Sư Nhất Đao Xuân của Vinh môn, người này nổi danh là có bản tay nhanh nhất thiên hạ. Cặp Bích Ngọc Sư Tử Linh Lung Cầu này chính là minh chứng tốt nhất về đao pháp của ông ta. Sau khi Nhất Đao Xuân chết trong tay Trương Điên trong cuộc chiến giữa Vinh môn và Yếu môn thì thứ này cũng đã mất tích theo, không ngờ nó lại nằm trong tay ông”.
Vừa nói hắn ta vừa tỏ thái độ nghi ngờ: “Thứ này không phải là giả đấy chứ?”
“Tứ gia, cậu Vinh, nó là thật hay giả thì không thể nghe tôi nói suông được. Hai người là người trong nghề, xin mời hai người đánh giá xem”, Hầu Thất Quý nói.
Vinh Quảng Kiệt và Vương Bách Thuận liếc nhìn nhau.
Vinh Quảng Kiệt lấy hai đôi găng tay trắng ra, đưa cho Vương Bách Thuận một đôi.
Hai người đeo găng tay vào, mỗi người cầm một con sư tử bằng ngọc xanh lên, đặt vào trong lòng bàn tay, xem xét cẩn thận.
Con sư tử này được điêu khắc từ ngọc nguyên khối, không hề có chút tạp chất nào. Hình dáng sư tử rất thật, giống y như đúc. Điều tần kỳ nhất là bên trong chiếc mõm há to của sư tử có ngậm một quả cầu.
Quả cầu này gọi là Linh Lung Cầu, hay còn có tên khác là Quỷ Công Cầu. Trái cầu có tổng cộng năm lớp tách rời với nhau, bốn lớp ngoài được chạm trổ, lớp bên trong là một hạt châu đặc ruột.
Bản thân Linh Lung Cầu đã đòi hỏi kỹ thuật phức tạp rồi, huống hồ nó còn được làm nhỏ như vậy, chỉ xét riêng mình nó thôi đã được coi là báu vật hiếm thấy trên đời.