Ông ta gù cái lưng, tay chống gậy, đôi mắt mù không tròng, nhưng mỗi một người ở đây đều cảm thấy ông ta đang nhìn mình.
Quản gia lắp bắp nói: “Thưa lão tiên ông, tôi cũng chỉ nghe nói, thật hay giả cũng không dám chắc chắn, nhưng Thiên Tinh Quan rất nổi tiếng ở thành phố Hòa, người bình thường cũng sẽ không mang Thiên Tinh Quan và Trương đạo trưởng ra nói bừa. Hơn nữa, thành phố Hòa và mấy cung quan chùa miếu của nơi gần đây đều hành động, có lẽ là thật”.
Thiệu Cư Ông cười ha ha nói: “Phủ Thiên Sư! Thiên sư Lệnh! Ha ha ha…”
Lão ta nói xong quay người, dùng gậy gõ lên vai Triệu Thần Dương, hỏi: “Phủ Thiên Sư được gọi là tổ đình đạo môn, thiên sư lệnh được đạo môn thiên hạ cùng tôn kính, cậu nói xem, lão già như tôi có cần đi không?”
Triệu Thần Dương sợ hết hồn, đến nói năng cũng không liền mạch: “Cần… cần…”
“Ừm?”, Thiệu Cư Ông nghiêm mặt: “Cậu nói tôi phải nghe theo hiệu lệnh của phủ Thiên Sư?”
“Không, không không, không cần…”, Triệu Thần Dương vội xua tay.
“Cái gì? Cơ hội đối phó Lý Dục Thần tốt như vậy, cậu bảo tôi bỏ qua sao?”
“Không không không…”
Triệu Thần Dương sợ đến sắc mặt tái xanh, toàn thân cứng đờ, thụp một tiếng quỳ xuống.
Khi Thiệu Cư Ông vừa đến nhà họ Triệu, hắn ta tận mắt nhìn thấy đối phương dùng cây gậy trong tay, hút cạn máu của mấy tên bảo vệ.
“Tiên Ông”, Triệu Tứ Hải chắp tay nói: “Phủ Thiên Sư bắt Lý Dục Thần, chưa chắc có thể địch được, Tiên Ông có thể ra tay giúp họ, thiết nghĩ phủ Thiên Sư đó, cũng sẽ cảm kích Tiên Ông”.
Thiệu Cư Ông hài lòng gật đầu, lấy cây gậy từ trên vai Triệu Thần Dương xuống, nói: “Vẫn là ông biết nói chuyện”.
Nói xong, bóng người vút đi, biến mất trước mặt bọn họ.
Bố con nhà họ Triệu đứng ở đó, hồi lâu không dám nói gì.
Triệu Tứ Hải chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.
Đúng là mời thần thì dễ tiễn thần thì khó!
Mời Ngô Hiền đến, bây giờ Thiệu Cư Ông nghiễm nhiên coi nhà họ Triệu là nhà của ông ta.
Trong lòng Triệu Tứ Hải rất mâu thuẫn, ông ta vừa hy vọng Thiệu Cư Ông diệt trừ Lý Dục Thần, như vậy ông ta có thể thay thế nhà họ Lâm trở thành đệ nhất thế gia thành phố Hoà thực sự.
Tuy nhiên, ông ta lại ngầm có kỳ vọng ngược lại, hy vọng Lý Dục Thần xử lý luôn Thiệu Cư Ông. Có Lý Dục Thần, cùng lắm để nhà họ Lâm đè đầu. Nhưng có Thiệu Cư Ông, lúc nào cũng có thể diệt luôn tộc nhà họ Triệu.
Ông ta bỗng ngửi thấy một mùi hôi thối, nhìn sang Triệu Thần Dương bên cạnh, mới phát hiện con trai của mình lại sợ đến tè ra quần.
…
Ngoài cổng sơn trang Bắc Khê bỗng có rất nhiều người đến.
Đám người này vô cùng kỳ lạ, có đạo sĩ, có hòa thượng, cũng có võ giả ăn mặc đồ luyện công.
Bảo vệ còn nghĩ là đến cưỡng ép hóa duyên.
Chuyện nay không phải chưa từng có, một vài người ăn mặc thành hòa thượng hoặc đạo sĩ, nói mình là người của cung của núi nào đó, vì núi gặp hỏa hoạn cháy cung quan, cần phải xây dựng lại chùa chiền, đến hóa duyên.
Hoặc dứt khoát lấy luôn các tên nổi tiếng như núi Phổ Đà, núi Cửu Hoa, núi Võ Đang, nói là người xuất gia ở đó, đi qua bảo địa đến kết thiện duyên, đưa ra miếng bùa phật hoặc là những thứ như bùa hộ thân, bảo anh ta bỏ tiền ra mua.
Người giàu có gặp tình huống này, chỉ cẩn không phải loại giả đến phi lý, thường sẽ cho một ít, gặp phải người biết ăn nói biết về đạo, không chừng còn mời vào.
Nhưng những nhà giàu hộ lớn, thông thường bảo vệ sẽ ngăn lại, người hóa duyên muốn gặp được gia chủ cũng rất khó.
Nếu không ngăn được, thì là bảo vệ thất trách, có lẽ gia chủ sẽ không trách tội, nhưng quản gia và quản lý bảo vệ không phải là người tốt gì.
Huống hồ, giống như hôm nay, tăng nhân đạo sĩ người thường cùng đến, bảo vệ chưa từng thấy.
Bảo vệ đuổi đi, đám tăng đạo đó càng khí thế hùng hổ.
“Xem xem, quả nhiên không phải nhà tốt đẹp gì, ngay cả bảo vệ cũng hung dữ như vậy!”