Nhưng ánh sáng trắng đó vẫn cuồn cuộn không ngừng.
Lý Dục Thần cũng không sợ, anh hoàn toàn đủ sức để lao ra, nhưng Đinh Hương thì không.
Bên trong vầng sáng trắng đó có sức mạnh mặt trời cực kỳ dữ dội, Đinh Hương chỉ mới bắt đầu tu luyện, vẫn là một người bình thường.
Hơn nữa cô còn là thể ngũ âm, chân lực của mặt trời có tính thương tổn cực mạnh đến hồn phách của Đinh Hương.
Bất đắc dĩ, Lý Dục Thần chỉ có thể dùng pháp lực của mình để chống đỡ.
Bên ngoài căn phòng đá là khung cảnh ánh sáng rực rỡ, mà Lý Dục Thần lại không thể thấy rõ.
Anh nghe thấy tiếng Peter:
“Phá hủy đi! Trước ánh mặt trời thì tất cả đều là hư vô! Chuông Lê Minh phá tan mọi bóng tối, ánh mặt trời chiếu rọi khắp không gian! Phá hủy đi!”
Lại bắt đầu thì thào niệm chú:
“Ánh sáng ấy dâng lên từ trong màn đêm âm u, ráng chiều phủ kín bầu trời, nhận lấy ngọn lửa ấy, thế gian đầy niềm vui… Gạt đi bầu trời sao, giúp mặt đất sáng ngời, là vua của chư thần, đón nhận lửa từ người, chúng con cùng đi đến vĩnh hằng…”
Giọng của Peter ngày càng nhỏ, càng về sau càng không thể nghe được nữa.
Ánh sáng trắng dần tan đi.
Người Lý Dục Thần ướt đẫm mồ hôi.
Đây là trận chiến ác liệt nhất từ khi anh xuống núi tới nay.
Một giáo phái từ nước ngoài, chỉ một cha sứ được cử đến Tiền Đường để tạo ra một giáo đường nhỏ thôi đã mạnh đến như vậy.
Thánh Giáo Thái Dương này thật sự không thể khinh thường.
Lý Dục Thần chẳng thèm để bụng chuyện Vạn Sơn Lâm liên hợp với giáo phái nước ngoài đối phó với Huyền Môn Hoa Hạ, nhưng bây giờ xem ra anh phải để mắt đến nó rồi.
Anh quyết định, sau khi ra ngoài anh sẽ gửi thư về Thiên Đô, báo cáo với sư môn chuyện này.
Lý Dục Thần điểm nhẹ vào mi tâm Đinh Hương.
Đinh Hương mơ màng tỉnh lại.
“Anh Dục Thần!”, Đinh Hương quay đầu nhìn nhìn: “Em đang ở đâu thế này?”
Lý Dục Thần nói: “Anh dẫn em ra ngoài trước đã, rồi sẽ kể cho em sau”.
Bọn họ dắt tay nhau ra khỏi căn phòng đá.
Bên ngoài căn phòng đá chỉ có tầng hầm trống rỗng.
Ánh nến bập bùng lay động, soi rọi những hoa văn trên vách tường u ám cùng với thánh giá màu đen to lớn.
Cộng thêm cái bàn đá vừa dài vừa hẹp như quan tài nằm giữa.
Tất cả những thứ hữu hình, đều biến mất trong hào quang chữ thập kia.
Lý Dục Thần dẫn Đinh Hương đi lên khỏi tầng hầm.
Ánh sáng trong sân vô cùng ấm áp, nhưng mặt trời đã ngả về tây.
Bóng của bức tượng vỡ kéo dài đến tận góc sân, lại hắt lên cả góc tường.
Lý Dục Thần đột nhiên lắp bắp kinh hãi.
Bởi vì cái tay cụt của Peter đã biến mất.
Vết máu và mảnh vụn của bức tượng cũng được dọn dẹp sạch sẽ.
Là ai?
Lý Dục Thần tung người nhảy lên nóc, cho thần thức của mình đảo quanh giáo đường.
Không có người.
Anh quay lại mặt đất, ngẩn người nhìn mặt trời lặn về tây.
Tiếng chuông điện thoại dồn dập đã giúp anh tỉnh táo lại.
“Dục Thần, anh đang ở đâu thế? Sao lúc nãy gọi mãi mà không được?”
Giọng Lâm Mộng Đình cực kỳ vội vã: “Đinh Hương biến mất rồi, tôi không gọi được cô bé. Ký túc xá cũng không có ai. Hôm nay tôi sang hội sinh viên để bàn chuyện, lúc về thì không thể gọi điện cho cô bé được. Dương Hàm Nguyệt cùng cô bé đi làm thủ tục cũng không gọi được”.
Lý Dục Thần an ủi cô nói: “Mộng Đình, đừng vội, Đinh Hương không sao đâu, đang ở chỗ tôi. Lúc nãy chúng tôi ở dưới hầm, có lẽ là mất sóng”.
“Ở chỗ anh hả? Tầng hầm gì?", Lâm Mộng Đình cảm thấy có gì đó không đúng: "Hai người không sao chứ?"
“Không sao. Hôm nay đám người gọi em đi có ai tên là Chung Thần phải không?”, Lý Dục Thần đột nhiên hỏi.
“Đúng vậy, sao anh biết?”, Lâm Mộng Đình kinh ngạc nói.
“Tên đó đâu?”
“Anh ta đi tham dự lễ hội chào đón tân sinh viên rồi, lẽ ra tôi cũng phải đi nhưng do không tìm thấy Đinh Hương nên đã từ chối: “Lâm Mộng Đình nói: “Tôi đang định gọi cho Chung Thần, bảo anh ta tìm xem Dương Hàm Nguyệt đang ở đâu”.
“Lễ hội chào mừng tân sinh viên, nói thế thì Đinh Hương cũng phải tham gia chứ nhỉ?”