Bọn nhìn thấy luồng ánh sáng phía chân trời, nhìn thấy Thần từ trên trời giáng xuống, lại đột nhiên giết Thần sứ, giết Vu sư, tiếp theo, còn muốn tàn sát bọn họ.
Nhìn Thần sứ bị đóng đinh trên cây cột, nhìn các Vu sư được người người tôn kính bị xé nát trước mắt, trong lòng mọi người đều dâng lên nỗi sợ hãi vô cùng.
Nỗi sợ hãi bao trùm vùng quê hoang vắng phía bắc.
Đàn cừu ở đằng xa dường như cảm nhận được bất an, bắt đầu bỏ chạy tán loạn.
Nhưng những người ở đây lại đứng trơ ra đó không thể cử động, tế đàn khổng lồ trước mặt trói buộc thể xác và linh hồn của họ, họ từ xa đến chỉ để chứng kiến điều kỳ diệu vĩ đại này.
Lý Dục Thần như phát điên, đứng trên tế đàn, trong mắt tràn đầy tia máu.
Sát khí trong ngực vô tận, nếu nó bộc phát ra cũng đủ để tiêu diệt mấy vạn người này trong chốc lát.
Lại một Vu sư khác bị anh xé thành từng mảnh.
Đúng lúc này, anh nghe thấy Lâm Mộng Đình gọi: "Dục Thần..."
Lý Dục Thần chấn động, vội vàng cúi người ôm lấy Lâm Mộng Đình, vuốt ve khuôn mặt cô.
Làn da bị thiêu rụi trên mặt cô đã bắt đầu đóng vảy, bên trong đã sinh ra da non, nhưng như vậy khuôn mặt cô trông càng đáng sợ hơn, giống như một ác ma vừa mới bò từ địa ngục ra.
Nhưng trong mắt Lý Dục Thần lại tràn đầy dịu dàng, tay anh cũng dịu dàng, nhẹ nhàng vuốt ve cô, sợ sẽ làm vỡ vài vết vảy, khiến cô đau đớn.
“Mộng Đình!”, anh nhẹ nhàng gọi.
"Dục Thần..."
Ánh mắt Lâm Mộng Đình lóe lên một tia thanh tỉnh, giống như ánh trăng trong trời mây đen, chợt lóe thoáng qua.
Cô lại trở nên ngơ ngác, không có chút tinh thần nào.
Lệ khí của Lý Dục Thần khiến ma khí trong máu tràn ra, làm tàn hồn của Lâm Mộng Đình tỉnh lại trong thời gian ngắn ngủi, nhưng nhanh chóng biến mất.
"Mộng Đình! Kiên trì, anh nhất định sẽ lấy lại linh hồn cho em!", Lý Dục Thần nói.
Anh nhẹ nhàng đặt Lâm Mộng Đình xuống, đứng dậy, lửa giận ngập trời, đối mặt với đám Vu sư và dân chúng bất lực như những con cừu non trên đồng hoang.
Anh lại túm lấy một Vu sư, tức giận hỏi: "Nói, các người đang hiến tế ai? Thần ở đâu? Những Đại Vu khác ở đâu?"
Người này sợ hãi đến mức bắt đầu huyên thuyên bằng tiếng địa phương của họ.
Lý Dục Thần nghe vậy liền nôn nóng, giang tay xé nát người này.
Những người còn lại sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt.
Lúc này, một người đứng lên từ trong đám đông, nói: "Cậu cần gì phải làm khó bọn họ, họ chỉ là những tín đồ của Thần, là những tín đồ lương thiện trên thế giới".
Người nói là một ông già thấp lùn, khuôn mặt sần sùi, mặc quần áo bình thường, không khác gì những người dân chăn nuôi trên thảo nguyên.
Lý Dục Thần quay người liếc nhìn Vu sư bị đóng đinh trên cột.
"Tôi biết rồi, ông mới là Lữ Hiển!"
"Cậu đoán không sai, tôi chính là Lữ Hiển".
Ánh mắt Lý Dục Thần như dao, lạnh lùng nhìn ông ta: "Ông lại còn dám đứng ra!"
"Tôi không thể trơ mắt nhìn cậu làm tổn thương những người dân hiền lành trên thảo nguyên này", Lữ Hiển nói.
"Hiền lành?", Lý Dục Thần cười lạnh nói: "Nhân danh tế thần, dùng hình đốt người, giết người lấy máu, rút mất linh hồn, đây gọi là lương thiện sao?"
"Đây chỉ là một nghi thức cổ xưa, không liên quan gì đến bọn họ. Bọn học chỉ hi vọng đánh thức thần linh, mang lại hạnh phúc cho họ".
"Nghi thức? Vị thần nào lại cần nghi thức như vậy để thức tỉnh? Nếu vậy thì cũng là một ác thần!"