Hơn nữa trải qua chuyện này, ít nhiều có thể có được lòng tin của Lý Dục Thần, có thể tiến gần quan hệ với Lý Dục Thần hơn, cũng coi như trong họa được phúc.
“Nghe thấy chưa, nếu không phải cậu Lý nói giúp, hôm nay tao phải phế mày! Còn không mau cảm ơn cậu Lý đi!!”
Từ Hiểu Bắc có ngốc đi nữa, lúc này cũng hiểu ra.
Lý Dục Thần này, vốn không phải kẻ nhặt rác, ăn bám sống dựa vào đàn bà như mọi người nói.
Bố của mình là ai, gã biết rõ nhất, cường hào Giang Đông vô số, chưa từng thấy bố cúi đầu.
Nhìn khắp cả Nam Giang, cũng chỉ có nhà họ Tiền khiến Từ Thông có phần kiêng sợ, nhưng cho dù Từ Hiểu Bắc đắc tội với người nhà họ Tiền, gã tin rằng bố cũng không đến mức nổi nóng đến mức này.
Từ Hiểu Bắc hằm hằm nhìn Chung Thần một cái, nói: “Xin lỗi, cậu Lý, là tôi có mắt mà không thấy thái sơn. Nhưng tất cả đều do Chung Thần khiêu khích!”
Từ Thông bỗng nhìn sang Chung Thần, ánh mắt như dao.
Chung Thần sớm đã sợ đến run lên bần bật, giải thích nói: “Cậu Từ, cậu không được nói bừa!”
“Tôi có thể làm chứng!”, Quan Nhã Lệ đột nhiên nói: “Ông Từ, con trai ông là đứa trẻ thật thà, kẻ đáng ghét là người này, vẫn luôn ở bên cạnh khích bác, khiêu khích gây mâu thuẫn giữa cậu Từ và cậu Lý”.
Quan Nhã Lệ vừa lên tiếng, có nghĩa là chứng thực cho chuyện Chung Thần khiêu khích ly gián.
Cơn giận dồn nén của Từ Thông đang không có chỗ trút ra, liền sải bước đi về phía Chung Thần.
Chung Thần sợ đến lùi lại mấy bước.
Anh ta cảm nhận được sát ý khủng khiếp trên người Từ Thông, lửa giận trong mắt đủ để thiêu cháy anh ta thành tro.
“Không, không phải tôi! Là Viên Thế Kiệt bảo tôi làm như vậy!”, Chung Thần run rẩy nói.
Roạt! Toàn hội trường xôn xao.
Vậy mà liên quan đến nhà họ Viên.
Lần này có kịch hay để xem rồi.
Một bên là mãnh hổ Giang Đông, một bên là gia tộc lớn Tiền Đường.
Sau này Từ Hiểu Bắc còn phải đi học ở Tiền Đường, Từ Thông cũng chưa chắc dám đắc tội với nhà họ Viên ấy chứ?
Lý Dục Thần lại không kich ngạc gì, sớm đã đoán được có người sai bảo phía sau Chung Thần, ngoại trừ nhà họ Viên, còn có ai được chứ?
Chỉ là Chung Thần nói ra trước đám đông, còn tốt hơn nhiều so với suy đoán không chứng cứ.
Viên Thế Kiệt…
Lý Dục Thần cười lạnh lùng một tiếng.
Nhìn thái độ của mọi người, Chung Thần cũng dường như có tự tin hơn, anh ta tin có Viên Thế Kiệt làm chỗ dựa, Từ Thông cũng không dám động vào anh ta.
Chỉ tiếc là, hôm nay không đạt được mục đích kết giao với nhà họ Từ rồi.
Chỉ có thể từ từ nghĩ cách khôi phục quan hệ với Từ Hiểu Bắc, cũng may đều ở cùng một trường học, vẫn còn thời gian và cơ hội.
“Ông Từ!”
Chung Thần lại khôi phục tư thái tự tin của chủ tịch hội học sinh, bình tĩnh đối mặt với Từ Thông.
“Chuyện hôm nay là hiểu nhầm, tôi cũng không ngờ sẽ lại thành ra thế này. Chuyện mà cậu Viên giao phó, tôi cũng không thể không làm. Ông Từ là mãnh hổ Giang Đông, nhà họ Viên là con rồng ở Tiền Đường. Nếu ông Từ có ý, tôi có thể giới thiệu ông Từ, gặp mặt với cậu Viên, mọi người xóa bỏ hiểu lầm, dĩ hòa vi quý mà”.
Anh ta nói thật thoải mái dễ nghe, vừa lôi được nhà họ Viên ra, khiến Từ Thông suy nghĩ, lại vừa cho thể diện, còn đề nghị tác hợp hai nhà gặp mặt.
Ngay cả Quan Nhã Lệ cũng không thể không phục, Chung Thần đúng là có mấy phần thực lực, chẳng trách có thể làm chủ tịch hội học sinh ở đại học Nam Giang.
Từ Thông nhìn Chung Thần nói: “Cậu giới thiệu tôi?”
Chung Thần cười: “Đúng thế, tôi rất thân với cậu Viên, cũng miễn cường có tiếng nói với trưởng bối nhà họ Viên”.
Từ Thông gật đầu, đột nhiên giơ tay, đập mạnh một gậy lên đầu của Chung Thần.
“Giới cái đầu mày! Mày muốn giới thiệu tao?”
Phập!
Dùi cui thép lại thêm lực cánh tay của Từ Thông, đầu của Chung Thần lập tức nở hoa.
Máu tươi chảy như tương, phủ khắp đầy đầu đầy mặt.
Chung Thần lảo đảo, ngửa mặt ngã xuống, nằm thẳng đơ dưới đất, cũng không biết còn thở hay không.
Lần này khiến tất cả sợ giật mình.
Đều nghe nói đến uy danh của Từ Thông, vừa nãy đánh gãy chân của Từ Hiểu Bắc, cũng cảm thấy quả nhiên là người ác nghiệt, nhưng giết người tại chỗ, vẫn vượt quá tưởng tượng của mọi người.
Cả phòng Vọng Hồ im lặng như tờ.
Mọi người ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Có người nghĩ đến vừa nãy hình như mình đã nói xấu Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình, cũng có hiềm nghi khiêu khích, muốn bỏ chạy, nhưng bắp chân co giật, hoàn toàn không điều khiển được, không nhúc nhích được.
Từ Thông oang oang mắng mỏ quay người, vừa nhìn thấy Lý Dục Thần, lại lập tức cung kính.
“Cậu Lý, tôi hơi nóng tính, để cậu chê cười rồi”.