Sáu Sẹo chỉ vào Lý Dục Thần nói: “Là do nó chọc mù con mắt này của tao, hôm nay chỉ cần nó để lại một con mắt, thêm một bàn tay xem như tiền lãi thì lần này tao nhận thua, bọn mày cứ lấy tiền đi”.
“Nếu bọn tao không chịu thì sao?”, chị Mai nói.
Sáu Sẹo cười mỉa, nói với đàn em bên cạnh: “Đuổi những người khác ra khỏi đây! Gọi người!”
Đàn em đáp lời, sau đó ra khỏi phòng VIP, mời hết khách của mấy chục bàn mạt chược rời đi.
Cùng lúc đó, mười mấy thanh niên khác từ bên ngoài lao vào, trong đó có hai người mà Lý Dục Thần đã từng gặp, chính là người đến quán cơm Thân Dân để thu tiền bảo kê.
Sáu Sẹo nhìn chị Mai, cười nham hiểm: “Con đ*, tưởng mình đáng tiền lắm à, hôm nay ông đây sẽ chơi nát mày luôn”.
Sau đó ra lệnh với đàn em: “Trói chúng lại cho tao, tao muốn tự mình móc mắt thằng khốn kia, sau đó cùng anh em hưởng thụ chút mùi vị của ả đàn bà chết tiệt này”.
Người ở đây đều từng gặp chị Mai, cũng khá quen mặt, tất cả đã thèm khát bà ta từ lâu rồi.
Nghe Sáu Sẹo nói thế, ai cũng cười một cách thô tục.
Sáu Sẹo nhìn ông chủ Vương vẫn đang cầm va li tiền trên tay: “Mày là chồng của con kỹ nữ này, lát nữa tao để mày tận mắt chứng kiến cảnh các anh em của tao làm vợ mày thoải mái như thế nào, ha ha ha…”
Ông chủ Vương vẫn cười ha ha như thể chuyện Sáu Sẹo nói chẳng liên quan gì đến mình.
Lúc mọi người nghĩ ông ấy là một tên ngốc thì ông ấy bỗng giơ tay lên đánh một cú vào Sáu Sẹo.
Cái tát này có vẻ không nặng nhưng Sáu Sẹo lại gào lên thảm thiết.
Chỉ thấy trên nửa mặt gã ta xuất hiện một dấu tay đỏ ửng, da bị bong ra một lớp, vẫn còn toát ra một làn khói xanh, mùi khét khó chịu bốc trong không khí.
“A…”
Sáu Sẹo gào thét, muốn sờ vào mặt nhưng tay vừa chạm đến, chỗ đó lại đau.
“Đánh chết tụi nó cho tao!”
Lúc này đàn em của gã ta mới phản ứng lại.
Vừa muốn ra tay thì cánh cửa bên ngoài bị ai đó đạp bung ra, trong đại sảnh vang lên mấy tiếng kêu thảm thiết.
Mọi người nhìn ra ngoài, chỉ thấy sư phụ Vinh đang tràn đầy lửa giận trong mắt, tay cầm cái muôi lao vào.
Mấy tên đàn em của Sáu Sẹo đều ngã la liệt dưới đất, đầu bị đánh sưng húp, đau đớn kêu trời.
Tiểu Dương chạy theo phía sau, tay cầm dao làm bếp.
Sư phụ Vinh cầm cái muôi đánh ngã một tên, Tiểu Dương cầm dao làm bếp bước lên xoẹt xoẹt vài cái, đầu người đó thành đầu trọc.
Hai người đi vào phòng VIP, mấy tên đứng trước cửa phòng VIP lại xui xẻo trở thành sư cọ.
“Tao xem còn ai dám động đậy nữa, phải hỏi cái muôi trong tay tao trước này”, sư phụ Vinh đứng đó giơ muôi lên chỉ một vòng.
“Còn dao của tao nữa!”, Tiểu Dương giơ con dao trong tay lên, đi đến cạnh sư phụ Vinh, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, đao pháp của tôi ổn chứ?”
Sư phụ Vinh nói: “Tạm được”.
Thật ra không cần họ ra tay, chỉ một cái tát vừa rồi của ông chủ Vương đã khiến đám côn đồ này khiếp sợ rồi.
Đám người này đều ngồi xổm xuống đất ôm đầu, không ai dám động đậy.
Sáu Sẹo vẫn đang kêu gào thảm thiết.
Chị Mai cầm một quân mạt chược trên bàn lên, cũng không thấy bà ta tạo thế gì, mạt chược đã biến thành tia sáng bay ra ngoài, văng trúng vào nửa mặt bên còn lại của Sáu Sẹo.
Quân cờ mạt chược tông bể hàng tiền đạo của Sáu Sẹo, bay vào trong miệng gã ta.
Tiếng gào thét đau đớn của gã ta im bặt.
Sau đó là một loạt tiếng ho, nôn ra máu, bãi nôn có một quân cờ mạt chược và mấy cái răng.
Sáu Sẹo quỳ rạp xuống đất, mơ hồ nói: “Xin tha mạng! Mong mọi người tha mạng”.
Ông chủ Vương cười hi hi nói: “Tha cho mày? Cho tao một lý do để tha cho mày đi”.
Anh Hải ở bên cạnh nói: “Các vị, đừng làm chết người, tôi còn cần gã trả tiền cho tôi đấy”.
Ông chủ Vương nhìn chị Mai.
Chị Mai lại nhìn Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần nói: “Tôi sao cũng được, chỉ là một con rệp thôi”.
Chị Mai sửng sốt, sau đó phì cười nói: “Vậy được, nếu anh Hải đã nói thế thì tha cho gã một mạng. Lấy tiền rồi chúng ta đi”.
Sư phụ Vinh và Tiểu Dương cũng đi đến cầm tiền giúp.
Sáu triệu được đựng trong bốn cái đồ đựng, số tiền lẻ còn lại thì trong balo do Lý Dục Thần đến.
Trên đường về, chị Mai hỏi Lý Dục Thần.
“Tiểu Lý, rốt cuộc vừa rồi sao cậu làm được vậy?”
“Gì cơ?”
“Quân bài đó đấy! Chị biết cậu đổi bài của Đầu Húi Cua, chị Mai đây lăn lộn nhiều năm rồi chưa từng thấy thiên thuật nào cao siêu như vậy”.
“Đây không phải thiên thuật”.
“Vậy thì là gì?”
“Tiên thuật!”, Lý Dục Thần nói.