“Trí nhớ của anh tốt đấy”, người phụ nữ nói.
Lúc này, các hành khách trên máy bay đã hoàn hồn từ khoảnh khắc kinh hồn ban nãy và bình tĩnh lại, bọn họ nhao nhao lên tiếng chỉ trích phi hành đoàn tại sao lại xảy ra chuyện như thế.
Có vài hành khách vô cùng phẫn nộ, nói năng rất kịch liệt, từng tiếp viên hàng không đứng ra xin lỗi nhưng vẫn không thể dẹp yên lửa giận của bọn họ.
Ngoại trừ Mã Sơn, không ai quan tâm đến cuộc đối thoại của Lý Dục Thần và người phụ nữ.
“Để tôi đoán cô là ai”, Lý Dục Thần nói: “Có phải cô họ Tra không?”
Người phụ nữ nhìn anh, có vẻ khá bất ngờ: “Sao anh biết?”
“Cô đi theo tôi từ thành phố Hòa. Cô nói mình không phải sát thủ, không phải sát thủ mà lại đi theo tôi mấy ngày liền, còn ngồi cùng một chuyến bay với tôi đến Hương Giang, tôi nghĩ đi nghĩ lại, không phải là cô thích tôi đấy chứ? Ông cụ Tra từng nói với tôi là đại tiểu thư nhà họ Tra đang du học ở Nam Dương, vị tiểu thư này tinh thông thuật Huyền Hàng, chắc là cô nhỉ”.
Lý Dục Thần mỉm cười nhìn Tra Na Lệ: “Thế nào, tôi đoán có chuẩn không?”
Tra Na Lệ vốn còn kinh ngạc, nhưng nghe được câu nói cuối cùng của Lý Dục Thần thì lại tỏ ra kinh thường, cô ta nói: “Thì ra anh đã biết trước là tôi rồi, với năng lực của gia chủ nhà họ Lý hiện nay, chắc chắn anh đã điều tra tôi từ trước”.
Lý Dục Thần không tỏ ý kiến gì về đánh giá của cô ta, anh nói: “Trùng hợp là tôi đang muốn đi gặp Fatima, làm phiền cô Tra giới thiệu cho tôi”.
Tra Na Lệ cau mày, ở Nam Dương, mọi người đều gọi sư phụ là thần nữ hoặc nữ thần, thần nữ Đại Mã, nữ thần Tùng Lâm, không một ai dám gọi thẳng tên của sư phụ cả.
“Muốn gặp sư phụ tôi à?”, cô ta nói với giọng khinh khỉnh: “Chờ anh còn sống đến Nam Dương rồi tính sau. Mười tỷ không phải là một con số nhỏ, khoản tiền thưởng kếch xù ấy sẽ hấp dẫn vô số sát thủ. Vừa rồi chỉ là đám tôm tép thôi, sát thủ hàng đầu thật sự…”
Lý Dục Thần tiếp lời: “Sát thủ hàng đầu thật sự có cách giết người mà người bình thường không ngờ tới, đúng không?”
Đột nhiên, máy bay rung lắc dữ dội.
Giọng nữ tiếp viên hàng không vang lên từ loa thông báo: “Xin hành khách đừng hoảng sợ, đây chỉ là hiện tượng gây ra do sự nhiễu loạn khí quyển, là hiện tượng bình thường, xin hãy tin tưởng phi hành đoàn chúng tôi!”
Nhưng máy bay vẫn không ngừng rung lắc, trái lại còn rung kịch liệt hơn, hơn nữa thân máy bay còn hơi nghiêng sang một bên.
Một tiếp viên hàng không hoảng hốt chạy đi tìm tiếp viên trưởng đang trấn an hành khách ở lối đi: “Không ổn rồi, cửa buồng lái bị khóa, gọi cơ trưởng và đập vừa đều không có phản ứng gì cả, không biết đã xảy ra chuyện gì”.
Tiếp viên trưởng lập tức chạy về phía buồng lái máy bay.
Các hành khách bắt đầu hoảng loạn, bọn họ la hét lộn xộn, mấy tiếp viên hàng không còn lại liên tục trấn an hành khách trên máy bay, nhắc nhở mọi người thắt chặt đai an toàn, tin tưởng nhân viên phi hành đoàn.
Lý Dục Thần cau mày, trong đầu anh hiện lên ánh mắt và nụ cười của tên sát thủ nọ lúc nhảy máy bay.
Tra Na Lệ nói sát thủ hàng đầu có cách giết người khiến người bình thường không thể nào ngờ tới.
Đó chính là sát thủ hàng đầu!
Cốc nước hoa quả và châm độc chỉ là bước thử, thủ đoạn giết người thật sự của cô ta, hoặc công cụ giết người thật sự, chính là chiếc máy bay này.
Nghĩ đến đây, Lý Dục Thần lập tức xông lên.
Cùng lúc xông lên với anh còn có Mã Sơn và Tra Na Lệ.
Tiếp viên trưởng đang đứng ở cửa buồng lái máy bay và cố gắng mở cửa, nhưng buồng lái bị khóa lại từ bên trong, thiết bị điện tử đã bị hủy hoại, liên lạc với nhân viên trong buồng lái thông qua bộ đàm thì lại không có bất kỳ sự đáp lại nào.
Máy bay rung lắc càng ngày càng dữ dội hơn, thân máy bay cũng càng ngày càng nghiêng, đầu máy bay bắt đầu chúi xuống mặt đất.
Tiếp viên trưởng đã thử mọi cách, cuối cùng chỉ có thể bất lực đập cửa khoang.
Lý Dục Thần đi tới, kéo tiếp viên trưởng ra và đặt tay lên cửa buồng lái.
Tiếp viên trưởng theo bản năng định ngăn cản nhưng bị Tra Na Lệ kéo lại.
Cửa máy bay là cửa chống đạn, chống cháy nổ, nhưng Lý Dục Thần chỉ đẩy nhẹ một cái là cửa buồng lái đã bị đẩy ra dễ dàng.