Thế nhưng đối mặt với tử vong, đối mặt với việc gia tộc bị hủy diệt, Viên Thọ Sơn đã không nghĩ được nhiều như vậy.
Chỉ cần có thể sống sót, chỉ cần có thể bảo vệ được nhà họ Viên, bảo ông ta làm chó, ông ta cũng nhận.
Ông ta nằm rạp trên mặt đất, còn cố ý kêu gâu gâu hai tiếng.
Lý Dục Thần lắc đầu: "Đáng tiếc, nhà họ Lý tôi không thiếu chó giữ nhà, càng không cần loại chó như ông!"
Sắc mặt Viên Thọ Sơn hoàn toàn trắng bệch, biết hôm nay đã không thể nào hòa giải được với Lý Dục Thần.
Ông ta trở mình một cái, bò dậy từ dưới đất, chỉ vào Lý Dục Thần nói: "Họ Lý, cậu đừng có mà quá nhẫn tâm! Đừng cho là tôi thật sự sợ cậu, cùng lắm thì cá chết lưới rách!"
Còn chưa dứt lời, ông ta đã đột nhiên ra tay.
Vừa rồi một kiếm kia của Lý Dục Thần quá mức rung động, Viên Thọ Sơn tự biết không phải là đối thủ của anh. Nhưng ông ta nghĩ dù sao mình cũng là Tông Sư, chắc vẫn sẽ có sức đánh một trận.
Vừa rồi trong trận chiến bảy đối một với Itazura Kazuyoshi, Viên Thọ Sơn vẫn còn giữ lại sức mạnh, cho nên gần như không bị thương tích gì, chỉ là giả vờ bị thương rất đau đớn.
Điều này cũng trở thành cơ hội tốt nhất để ông ta đánh lại Lý Dục Thần.
Không có người nào sẽ đề phòng một người bị thương nặng, hơn nữa vừa mới còn quỳ trên mặt đất dập đầu.
Đây là cơ hội duy nhất của Viên Thọ Sơn.
Cho nên hắn đã dùng hết toàn lực.
Chỉ tiếc cho dù ông ta có tính toán kỹ càng thế nào thì đứng trước mặt thực lực chân chính, tất cả đều là phí công.
Lý Dục Thần nhẹ nhàng vung tay lên, Viên Thọ Sơn liền bay ra ngoài, lộn mấy vòng trên không trung như trang giấy, sau đó rơi xuống mặt đất.
Ông ta bị dọa đến mức hồn lìa khỏi xác, bàn tay sờ loạn trên người, phát hiện mình cũng không bị thương.
Lúc ông ta đang thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe Lý Dục Thần nói:
"Vừa rồi ông nói như thế nào, nếu có nửa câu nói dối thì sẽ bị thiên lôi đánh xuống, đúng không? Bây giờ tất cả mọi người đều đã thấy được, ông không chỉ là nửa câu nói dối, mà câu nào cũng là dối trá hết!"
Vừa dứt lời, Lý Dục Thần liền đưa tay chỉ lên trời.
Sấm sét xuất hiện trên đất bằng và trong hư không.
Một tia chớp như một con rồng vàng chợt hiện ra, từ trên trời giáng xuống, rơi vào trên đỉnh đầu Viên Thọ Sơn.
Mọi người chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang, một luồng ánh sáng trắng chói lóa lóe lên, bóng người Viên Thọ Sơn đã hoàn toàn biến mất.
...
Về tia chớp đột nhiên xuất hiện này đã được lưu truyền ra thành hai phiên bản.
Một loại là nói lúc ấy Viên Thọ Sơn ăn nói lung tung, lời lẽ dối trá, lại chỉ tay lên trời thế, kết quả một câu thành sấm, ông ta đã thật sự bị thiên lôi đánh xuống.
Một loại khác thì nói Lý Dục Thần chẳng những biết võ đạo, lại còn biết pháp thuật, có được năng lực điều khiển sấm sét, một tay đã gọi thiên lôi đến đánh chết Viên Thọ Sơn.
Nhưng mà đa số người càng tin tưởng chuyện thứ nhất, thiên đạo tuần hoàn, báo ứng là đáng đời.
Mà liên quan tới Lý Dục Thần, câu chuyện được lưu truyền phổ biến nhất, cũng là chuyện được người ta nói say sưa nhất vẫn là anh dùng một kiếm tiêu diệt ninja Đông Doanh.
Việc này do người có dày dặn kinh nghiệm truyền ra, sau khi được người giang hồ thêm mắm thêm muối, đều đã lan truyền ra khắp nơi.
Từ đây, sự kiêu ngạo của võ lâm Nam Giang đã từ có hai vị Tông Sư Hà, Liễu biến thành Lý Đại Tông Sư.
Cho dù Lý Dục Thần đã sớm nhấn mạnh rằng anh là người của nhà họ Lý ở thủ đô, mọi người cũng đều tôn xưng anh là cậu Lý, nhưng người Nam Giang vẫn cho rằng anh là Tông Sư Nam Giang, lý do là anh lớn lên ở thành phố Hòa, lại dùng một trận chiến để nổi tiếng ở đại hội võ lâm Tiền Đường, bây giờ cũng đang ở thành phố Hòa, còn đính hôn với tiểu thư nhà họ Lâm ở thành phố Hòa nữa.
Danh tiếng của Lý Đại Tông Sư đã truyền khắp võ lâm Hoa Hạ chỉ trong một đêm.
...
Trước cửa một trang viên nghỉ dưỡng ở ngoại ô thủ đô đỗ đầy những chiếc xe sang trọng, từng hàng vệ sĩ áo đen bao vây toàn bộ trang viên.
Trong rừng cây xung quanh trang viên, mơ hồ có thể thấy được những bóng người chớp động cùng với ống nhắm phản quang.
Bảo vệ của trang viên thì được phái ra bên ngoài tuần tra.
Hai bảo vệ đứng cách xa trang viên nhất phụ trách trấn giữ cánh cổng tiến vào trang viên. Nơi này căn bản là không có xe cộ gì, càng không có người đi đường, nhưng bọn họ lại không dám lơ là chút nào, chỉ vì hôm nay là ngày mà những người đứng đầu bốn gia tộc lớn ở thủ đô tụ họp.