Sư phụ Vinh cười cợt chế nhạo: “Đồ chó này, chỉ biết chơi chiêu hù dọa người khác, dù có kêu to thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là tên ăn mày rác rưởi mà thôi!”
Giọng ông ta vô cùng khí thế, truyền ra từ trong cây gậy, quanh quẩn khắp sân, ai ai cũng đều nghe thấy rất rõ.
Bỗng nhiên, giọng nói ấy dừng lại.
Nháy mắt cả sân yên tĩnh.
Tôn trưởng lão nói với chị Mai: “Có thể thả cô chủ của chúng tôi đi chưa?”
“Ông thấy tôi ngu lắm à?”
Chị Mai nhìn Tôn trưởng lão cười rộ lên, nụ cười ấy vô cùng quyến rũ, quyến rũ đến lay động lòng người.
Nụ cười của bà ta làm đám ăn xin trong viện mê mẩn.
Mọi người bắt đầu suy nghĩ miên man.
Cái mặt già của Tôn trưởng lão đỏ bừng, có chút tức giận nhưng rồi lại không thể xả ra ngoài.
Lúc này, có một người bước ra khỏi đám đông.
Người nọ có mái tóc bạc trắng, áo quần sạch sẽ không hề giống một tên ăn mày mà giống một người kỹ sư công trình đã về hưu.
Tôn trưởng lão thấy người nọ bèn khom lưng hành lễ: “Lư trưởng lão”.
Lư trưởng lão khẽ gật đầu, rồi đi tới trước mặt sư phụ Vinh, cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới rồi nói: “Trông béo tốt hơn năm xưa nhỉ, ời, nhưng mà làm việc ở nhà bếp sao, thật hết cách, chẳng biết đao pháp thầy dạy cho ông có hoang phế không nữa”.
Sư phụ Vinh liếc mắt là nhận ra ngay người nọ là Lư 'Thủ Sơn, là nhân vật số hai của Yếu Môn, trình độ võ thuật cũng sêm sêm với Trương Điên.
“Chậc, tôi tưởng là ai, hóa ra là thủ hạ bại tướng mà năm xưa suýt bị thầy tôi chém chết đây mài”, sư phụ Vinh không hề nhân nhượng.
“Cái miệng vẫn láu cá như vậy nhỉ”, Lư Thủ Sơn cười khẩy.
Sư phụ Vinh nói: “Đừng lảm nhảm nữa, bảo Trương Điên xuất hiện đi”.
“Ông bảo tôi à?”
Một giọng nói mờ mờ ảo ảo vọng tới chả biết phát ra từ đâu.
Nhưng ngay sau đó, một luồng sức mạnh vô cùng hùng dũng như nước sông cuồn cuộn từ trong bốn phương tám hướng chảy tới. Trong sâm chìm trong một luồng áp lực cùng cực.
Những tên ăn mày chen chúc trong sân đều lộ ra sự hưng phấn và ngưỡng mộ như chứng kiến thần linh giáng thế.
Tất cả mọi người lặng im thành kính, im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của bản thân và tiếng hít thở của người bên cạnh.
Lư Thủ Sơn mở lời trước, ông ta khom người nói: “Thuộc hạ kính chào bang chủ!”
Mấy trưởng lão khác nhanh chóng quỳ xuống, nói: “Thuộc hạ cung nghênh ban chủ!”
Những đệ tử Cái Bang khác đều đồng loạt quỳ gối, hô to: “Thuộc hạ cung nghênh bang chủ!”
Giọng nói đồng thanh vang vọng khắp đất trời.
Sư phụ Vinh há mồm định bụng đâm chọt vài ba câu.
Đã thời đại nào rồi, tưởng mình là Đông Phương Bất Bại à!
Thế nhưng áp lực khủng khiếp ấy khiến ông ta không nói nên lời, luồng sát khí ngập tràn không gian khiến mỗi một cọng lông trên người ông ta dựng đứng, chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đón địch.
Trên mặt ông chủ Vương vẫn mỉm cười vui vẻ rạng ngời, nhưng trong ánh mắt lại đây cảnh giác, liên tục xoa †ay mà bàn tay đã chuyển sang màu đỏ thẫm.
Chị Mai dùng nhiều lực hơn trên tay, bóp Viên Khả Kiều mạnh hơn.
Không trung xuất hiện một bóng đen nếu không nhìn kỹ thì còn tưởng đó là một con chim ưng đang bay lượn.
Bóng đen ấy lao cực nhanh thoáng chốc đã tới sân.
Lúc này mọi người mới thấy rõ đó là một bóng người.
Chị Mai ra tay trước tiên, bà ta giương tay lên, tia sáng bạc lao nhanh như điện xẹt bắn về bóng người trên bầu trời.
Nhưng người nọ lao xuống không bị bất cứ thứ gì cản trở, chỉ chốc lát đã xuất hiện ngay trước mắt chị Mai.
Chị Mai buộc phải tung ra ám khí thứ hai.
Vẫn là hoa rơi đầy trời, nhưng ngay bây giờ lại do khoảng cách quá gần nên tốc độ của ám khí càng nhanh hơn, diện tích che phủ cũng rộng hơn nhiều.
Người nọ muốn tránh cũng khó mà tránh được.
Nhưng người nọ không hề lùi bước mà vẫn tiến tới, tốc độ không hề suy giảm, cánh tay nhẹ nhàng vung lên, một cơn gió lốc cuồn cuộn nổi lên cuốn trôi tất cả mọi ám khí.
Đợt ám khí thứ ba của chị Mai cũng không kịp tung ra.
Bà ta cảm thấy cánh tay mình tê rần, hoa mắt, Viên Khả Kiều trong tay đã biến mất không thấy tăm hơi.
Nhìn lại thì phát hiện Viên Khả Kiều đã tới trung tâm bãi đất trống.
Đứng bên cạnh Viên Khả Kiều là một người đàn ông vạm vỡ to lớn.
Người đàn ông ấy trông khá tương tự với Viên Khả Kiều.
Người nọ chính là võ si Trương Điên, là chưởng môn của Yếu Môn tại thủ đô và Cái Bang ở Bắc Phái Chị Mai kinh hãi.
Bà ta biết Trương Điên rất lợi hại nhưng không ngờ võ công của Trương Điên lại cao cường như vậy.
Tông sư ra tay, không cách nào đánh trả.