Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không cần", Dương Lỵ Lỵ không hề lo lắng: "Quảng Kiệt cho cháu hai bảo vệ, ngày mai cháu dẫn theo bọn họ. Nếu không cho cháu mặt mũi thì đánh gãy tay ông ta, đập tiệm ông ta".

Thế là, Dương Lỵ Lỵ đi cùng ông chủ Dương, đến cửa hàng của Hầu Thất Quý.

Không khéo, Hầu Thất Quý vừa mới ra ngoài, còn đi đến cửa hàng của bạn trai Vinh Quảng Kiệt của cô ta.

Dương Lỵ Lỵ vừa đi vào trong tiệm liền thấy Lâm Mộng Đình đang ngồi đó uống trà.

Hôm nay Dương Lỵ Lỵ mặc một chiếc váy dài khoét ngực sâu màu hồng phấn, may bằng vải tơ tằm dệt nổi hơi trong suốt, đặt hàng từ Paris. Cô ta phối với một chiếc túi xách đeo chéo LV phiên bản giới hạn, khoanh hai tay trước ngực, khe rãnh càng có vẻ sâu thêm.

Lâm Mộng Đình mặc một chiếc áo sơ mi bình thường, một chiếc túi không có nhãn hiệu tùy ý đặt trên ghế.

Để mà so sánh, Dương Lỵ Lỵ trông giàu sang phú quý hơn, dáng người càng lấy làm kiêu ngạo.

Nhưng không biết vì sao, Lâm Mộng Đình lại chiếm khí tràng của cả gian nhà. Cô chỉ ngồi ở chỗ đó, đã mang đến phong thái tao nhã tài hoa, ngay cả chính Dương Lỵ Lỵ cũng thấy hơi tự ti mặc cảm.

Dương Lỵ Lỵ lập tức sinh lòng cảnh giác, như thể Mẫu Dạ Xoa ngửi được mùi nước tiểu của đồng loại, lãnh địa bị xâm phạm, tràn đầy lòng căm thù Lâm Mộng Đình.

"Cô là ai?", Dương Lỵ Lỵ hỏi.

Lâm Mộng Đình đáp: "Ông chủ cửa hàng này ra ngoài làm việc, nếu mọi người tìm ông ta thì ngồi xuống chờ một lát đi".

"Tôi hỏi cô là ai?", Dương Lỵ Lỵ chăm chú nhìn Lâm Mộng Đình.

Lâm Mộng Đình đã đoán được cô ta là ai, lạnh nhạt liếc nhìn cô ta, nói: "Cô rất không lễ phép".

Dương Lỵ Lỵ giận dữ: "Cô bảo ai không lẽ phép hả? Tôi đang hỏi cô đấy, cô không trả lời tôi, rõ ràng là cô mới không lễ phép!"

Lâm Mộng Đình không để ý tới cô ta, cầm lên một quyển tạp ký đồ cổ trên bàn, tùy tiện lật xem.

Ông chủ Dương mắt sắc, lập tức nhìn thấy vòng tay trên bàn. Ông ta vội vàng ngăn cản Dương Lỵ Lỵ đang muốn nổi giận, tránh gây trở ngại.

Ông ta thấp giọng rủ rỉ vài câu bên tai Dương Lỵ Lỵ.

Dương Lỵ Lỵ gật gật đầu, đi đến trước bàn, cầm lấy vòng tay trên bàn, nói: "Cô nói cho ông chủ, tôi cầm cái vòng này đi, hết bao nhiêu tiền bảo tôi chuyển cho ông ta".

Nói xong, cô ta kiêu ngạo ngẩng đầu, chuẩn bị quay người rời đi.

Nhưng tay cô ta bỗng nhiên một cái tay khác nhấn xuống bàn.

"Sao hả, cầm đồ liền đi. Đây là trộm, hay là cướp?"

Lâm Mộng Đình nhấn tay Dương Lỵ Lỵ xuống bàn, mặc dù cách một chiếc bàn nhưng động tác của cô vẫn rất nhã nhặn.

Ông chủ Dương không tài nào hiểu nổi, làm thế nào mà người phụ nữ này lại có thể hành động nhã nhặn mà lại vẫn nhanh nhẹn như vậy?

Xét về diện mạo thì cô cháu gái này của ông ta cũng có thể khen là sắc nét, xét về vóc vàng thì dư sức khiến đàn ông đi ngoài đường phải nhìn rớt cả tròng mắt. Bản thân ông ta cũng đã đầu tư không ít tiền cho cô ta, cố gắng hết sức để biến vẻ ngoài cô ta thành dáng vẻ của một cô nàng nhà giàu, nhằm lấy lòng Vinh Quảng Kiệt.

Nhưng nếu như so cô ta với người phụ nữ trước mắt này thì vẫn còn hơi thiếu chút gì đó, trông cô ta vẫn rất quê mùa, chẳng khác gì một con bé nhà quê vừa đặt chân lên thành phố.

Dương Lỵ Lỵ muốn rút tay ra nên cố ý giật mạnh nhưng không sao rút ra nổi. Cô ta tức điên, cả giận quát: “Cô mau buông tay ra!”

Bàn tay của Lâm Mộng Đình lướt qua mu bàn tay của Dương Lỵ Lỵ. Lúc này, Dương Lỵ Lỵ đã có thể rút tay ra nhưng vòng tay đã nằm trong tay của Lâm Mộng Đình.

“Đưa vòng tay đây cho tôi!”, Dương Lỵ Lỵ lớn tiếng ra lệnh.

“Đây không phải là đồ của cô”, Lâm Mộng Đình đáp.

“Nó cũng không phải là đồ của cô”.

“Sao cô biết nó không phải là đồ của tôi?”

“Cô...”, Dương Lỵ Lỵ nghẹn họng.

Ông chủ Dương thấy bầu không khí trở nên căng thẳng bèn kéo Dương Lỵ Lỵ ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK