Hai người cứ thế ở đó trò chuyện vui vẻ, không có ai quan tâm đến ông ta.
Trương Đông Hằng cũng dứt khoát không thèm quan tâm thêm nữa.
Ông ta đang chờ Trương Căn Mậu đến, ai gây họa thì người đó tự tới mà gánh vác, ông ta không muốn chịu tội thay.
Một chiếc Mercedes Benz từ xa chạy tới.
Nhân viên trong khách sạn đều nhận ra, đó chính là xe của ông chủ bọn họ.
Trương Căn Mậu gần như là nhảy ra khỏi xe.
Đến nơi, ông ta chẳng nói chẳng rằng đã tát cho Trương Nhất Bình một cái.
Sau đó mới đi tới xin lỗi Trần Văn Học và Lý Dục Thần.
“Thưa hai cậu, tất cả là do tôi không biết dạy con, mong hai cậu rộng lòng, đừng chấp nhất gì thằng ranh con đó”.
Mọi người xung quanh đều ngơ ngác tưởng như đang mơ.
Đó chính là chủ tịch tập đoàn Vĩnh Thanh!
Bọn họ chưa từng thấy ông chủ lớn oai phong lẫm liệt ngày thường trở nên khép nép và ăn nói nhỏ nhẹ như thế.
Trần Văn Học cười nói: “Chủ tịch Trương cần gì phải khách sáo thế, chúng tôi chỉ ngồi đây nói chuyện phiếm thôi mà. Cậu chủ nhà ông chiêu đãi khách rất tốt, chúng tôi cảm ơn còn không kịp nữa thì sao lại chấp nhặt cho được?”
Mặt Trương Căn Mậu tái mét, quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Trương Nhất Bình, nói: “Quỳ xuống!”
“A?”, Trương Nhất Bình hoảng sợ, cứ tưởng mình đang nghe nhầm.
“Quỳ xuống! Xin lỗi hai cậu đây nhanh lên!”, Trương Căn Mậu khó chịu, lạnh lùng nói.
“Bố!”, Trương Nhất Bình không dám tin, người cha luôn yêu thương cưng chiều mình lại đối xử với mình như thế.
Trương Căn Mậu căn bản không quan tâm đến tình cảm của hai cha con, đây cũng không phải là lúc để nghĩ đến chuyện đó.
Đắc tội với nhà họ Trần cùng với ông lớn nắm giữ cả nửa thành phố Hòa thì sau này nhà họ Trương đừng hòng lăn lộn làm ăn ở đây nữa.
So với những tổn thất đó, thì thể diện là cái quái gì!
Nếu đứa con này không phải là máu mủ ruột thịt, ông ta thật sự rất muốn giơ chân đạp chết luôn cho xong.
Trong lòng Trương Nhất Bình vô cùng khó chịu, nhưng anh ta không dám cãi lời cha mình, đành phải rưng rưng nước mắt quỳ xuống, cúi đầu nói: “Tôi bị Chu Húc lừa gạt, anh ta nói cậu Lý đây chỉ là nhân viên quèn ở quán cơm thôi nên mới dẫn đến hiểu lầm như vậy. Anh Trần, cậu Lý, thật lòng xin lỗi, tôi chân thành xin lỗi hai người”.
“Chu Húc là ai?”, Trương Căn Mậu hét lớn.
Bảo vệ xách Chu Húc đã sợ đến mức choáng váng từ lâu ra: “Đây ạ”.
Trương Căn Mậu cầm điện thoại di động, nện bốp bốp lên đầu Chu Húc.
Di động đã nát, đầu Chu Húc cũng chảy máu ròng ròng.
Tất cả lửa giận của Trương Căn Mậu đều trút hết lên người Chu Húc, vẫn chưa bỏ tức, ông ta lại giật lấy gậy cao su trong tay bảo vệ, đánh Chu Húc thật mạnh.
Mãi đến khi Trương Đông Hằng ôm lại thì ông ta mới dừng tay.
Trương Căn Mậu hít sâu một hơi, như tắc kè hoa thay đổi sắc mặt, tươi cười nói: “Hai cậu này, chúng ta đi ăn một bữa cơm nhé!”
Trần Văn Học vẫn không nhúc nhích.
Anh ta căn bản không sợ đắc tội một tập đoàn Vĩnh Thanh.
Ngược lại, nếu hôm nay họ không thể khiến Lý Dục Thần hài lòng, thì anh ta cũng không ngại tiến hành việc làm ăn đầu tiên đó là nuốt luôn tập đoàn Vĩnh Thanh.
Tuy anh ta ở nhà họ Trần không có tiếng nói bằng hai người anh kia, nhưng chút khả năng và quyền lực đó thì vẫn có.
Anh ta nhìn sang Lý Dục Thần.
Trương Căn Mậu cũng nhận ra, cậu Lý này mới là nhân vật chính, bèn lên tiếng xin: “Cậu Lý, mời cậu dời bước dùng bữa”.
Lý Dục Thần duỗi lưng một cái, nói: “Nếu người ta đã nhiệt tình như thế, thì chúng ta cũng phải biết điều một chút, ăn bữa cơm vậy!”
Nói xong thì đứng lên, đi tới chỗ bàn ăn, nhìn một bữa tiệc lớn kiểu Pháp, cầm lấy một cái đĩa trống không lên hỏi: “Không có đũa hả?”
Sau đó lập tức có người cầm đũa tới.
Lý Dục Thần dùng đũa, gắp mỗi thứ một ít bỏ vào đĩa, lại thêm xúc thêm ít cơm, biến cái đĩa thành cơm trộn.
Sau đó múc chén canh bưng tới chỗ bồn hoa.
Đặt chén canh lên thành bồn hoa, mình thì bưng đĩa cơm ngồi xuống đó bắt đầu ăn.
Trần Văn Học cảm thấy thú vị nên cũng bắt chước anh, làm một phần, ngồi xổm xuống bên cạnh anh cùng ăn.
Là người đại diện quyền quý của Thân Châu, xem việc thưởng thức hết tất cả món ngon vật lạ, chơi hết tất cả người đẹp trên đời là nhiệm vụ của mình, đây cũng là lần đầu tiên cậu ba nhà họ Trần thưởng thức món “cơm Pháp trộn” thế này”.
Nhìn thấy cảnh đó, tâm lý Trương Căn Mậu gần như sụp đổ.
Ông ta hận không thể đánh cho con trai mình một trận tơi bời.
Nhưng quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt đầy nỗi nhục nhã của anh ta, thì Trương Căn Mậu chỉ thở dài một hơi.
Con không dạy là lỗi của người làm cha!
Lại một chiếc xe lao nhanh tới.
Lâm Thu Thanh từ trên xe bước xuống, thấy trước của khách sạn đông người như thế thì chẳng hiểu mô tê gì.
Đến gần thấy được thì suýt chút nữa giật thót tim.
Cứ tưởng Lý Dục Thần đến đây cố chữa ngựa chết thành ngựa sống mà thôi, căn bản cũng không ôm hy vọng gì.
Nhưng lúc này, Lý Dục Thần lại đang ngồi cùng với cậu ấm nhà họ Trần, mỗi người một cái đĩa to, ngồi chồm hổm dưới đất ăn cơm.
Trông có vẻ đang trò chuyện với nhau rất vui.
Cảnh tượng đó, Lâm Thu Thanh nhìn thế nào cũng thấy có hơi ảo.