Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nhìn gì thế?" Tra Na Lệ cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của Mã Sơn nên trách móc hỏi.

"Chậc chậc." Mã Sơn lắc đầu lắc cổ: "Đẹp! Đẹp!"

"Cái gì đẹp cơ?"

"Vợ tôi đẹp chứ gì! Cô ấy uyển chuyển, kiêu sa, sắc sảo, vừa thông minh vừa xinh đẹp, vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng... Ừm..." Mã Sơn sắp xếp lại những tính từ trong đầu, dường như không nghĩ ra được nữa nên chỉ có thể giơ ngón tay cái lên: "Đúng là anh hùng thì không phân nam nữ mà!"

Cuối cùng Tra Na Lệ cũng không nhịn được cười lớn, cười đến nỗi ngả nghiêng, xe cũng lắc lư theo.

Trong khoang xe đang lắc lư, có mấy cô gái đến từ Hoa Hạ cất tiếng hát:

"Tổ quốc chúng ta như một khu vườn, khu vườn có những bông hoa thật tươi thắm, oa ha ha, oa ha ha..."

Giọng hát như truyền cảm hứng cho tất cả mọi người, mọi người cũng hát theo: "Oa ha ha... oa ha ha..."

Xe vẫn lắc lư, trong buồng lái tràn ngập tiếng cười ngọt ngào, trong khoang xe thì vang lên tiếng hát.

Tác Cương bị trói vào sợi dây thừng phía sau khoang xe, bị kéo lê trên mặt đất như một con chó chết, từng vòng hồ quang sáng lên trên người hắn ta.

...

Đột nhiên, xe phanh gấp rồi dừng lại. Những người trong khoang xe hét lên một tiếng, va vào nhau.

"Sao thế?" Mã Sơn còn tưởng gặp ổ gà hay gì đó vì đường ở đây thực sự quá tệ.

Anh ta thấy vẻ mặt của Tra Na Lệ trở nên vô cùng nghiêm trọng, mắt nhìn chằm chằm về phía trước như thể nhìn thấy quái vật vậy.

Lúc này Mã Sơn mới dời mắt khỏi khuôn mặt xinh đẹp của Tra Na Lệ rồi nhìn qua kính chắn gió.

Ngay gần đầu xe của bọn họ có một nhà sư trông rất kỳ lạ đang đứng, ngưới đó mang đôi giày vải đen, khoác áo cà sa nâu, nửa khuôn mặt và đỉnh đầu đầy sẹo như thể có hàng trăm con rết bò trên đó.

"Thái Vu Long Tăng!" Mã Sơn lập tức nghĩ đến quốc sư của tướng quân, định xuống xe

"Đừng cử động!" Tra Na Lệ ngăn cản: "Hắn ta đã giết cao thủ số một của Hồng Môn là Ngô Công Thánh, anh không đánh lại hắn ta đâu!"

"Cô đánh lại được sao?" Mã Sơn hỏi.

Tra Na Lệ lắc đầu: "Nếu hắn ta chỉ là võ công tuyệt đỉnh thì tôi còn có thể thử nhưng hắn ta là Thái Vu nên pháp thuật của Huyền Hàng Môn chưa chắc đã có tác dụng với hắn ta."

Mã Sơn nghe xong, không chút do dự mở cửa rồi nhảy xuống xe, buông một câu: "Tôi đi dụ hắn, cô lái xe chở bọn nhỏ đi trước đi!"

"Mã Sơn!" Tra Na Lệ muốn ngăn cản nhưng đã không kịp.

Nhìn bước chân kiên quyết của Mã Sơn, trong lòng Tra Na Lệ không hiểu sao lại có chút cảm động. Anh ta đôi khi nói năng trơn tru nhưng vào thời khắc quan trọng thì lao vào nguy hiểm không chút do dự.

Thái Vu Long Tăng nhìn Mã Sơn đi tới, khuôn mặt đầy sẹo lộ ra một vẻ bi thương như thể nhìn thấy một người sống sờ sờ sắp chết vậy.

Hắn ta chắp tay, niệm một câu chú không biết là gì, trên người chợt tỏa ra một luồng sức mạnh mạnh mẽ.

Sức mạnh này to lớn như nước sông cuồn cuộn nhưng lại có sự u ám như gió lạnh của địa ngục, lại bi thương khiến người ta như lạc vào biển khổ.

Mã Sơn vừa đứng vững đã bị sức mạnh này xông vào, anh ta cảm thấy ngực nóng lên, một ngụm máu trào lên.

Anh ta ngậm chặt miệng, trợn tròn mắt rồi nuốt ngụm máu này xuống.

"Này, anh là hòa thượng, không niệm A Di Đà Phật mà lại niệm cái bùa chú gì thế?" Mã Sơn nói.

Thái Vu Long Tăng có chút kinh ngạc nhìn anh ta, nói: "Tôi không tu tịnh độ, tu hành là để ngộ ra sự ô uế và đau khổ, lấy không tướng và vô ngã phá trừ ngã chấp."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK