Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vũ hình như rắn, vũ thế như điện, Bộ Cương Đạp Đẩu, bây giờ em thể hiện cho anh xem, anh nhìn kỹ đấy”.

Nói xong, Lý Dục Thần tiến lên trước một bước.

Dưới chân nổi gió, thân hình đột nhiên hóa thành hư ảnh.

Mọi người chỉ thấy hoa mắt.

Lý Dục Thần đã đến trước mặt Trương Băng, một tay nắm chặt cổ tay của Trương Băng, nhẹ nhàng vặn sang một bên, vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Trương Băng.

Trương Băng vốn định bóp cò, đột nhiên phát hiện họng súng đã nhằm thẳng vào Dao Hồng Lăng bên cạnh.

Ông ta muốn buông ngón tay, nhưng đã muộn.

Pằng!

Tiếng súng lại vang lên.

Dao Hồng Lăng kinh ngạc nhìn người tình Trương Băng.

Lồng ngực cô ta xuất hiện lỗ máu, máu tươi chảy ra ào ào.

“Anh… thật… ác…”

Dao Hồng Lăng chậm rãi ngã xuống.

Trương Băng đứng ở đó với vẻ mặt kinh ngạc, không hiểu tại sao lại như vậy.

Cả phòng bao rơi vào tĩnh lặng như cái chết.

Cho đến khi giọng của Lý Dục Thần vang lên:

“Ông giết người rồi!”

“A!”, Trương Băng mới kinh hãi kêu lên một tiếng, định thần lại từ trong kinh ngạc: “Tôi không có!”

“Có! Ông đã giết người rồi, tất cả mọi người đều nhìn thấy!”, Lý Dục Thần nói.

“Không, tôi không giết người! Là cậu! Là cậu…”

Trương Băng giơ khẩu súng, chĩa thẳng vào trán Lý Dục Thần.

“Tôi không thích người khác cầm súng chĩa vào đầu tôi”, Lý Dục Thần nói.

“Tao phải giết mày!”

Trương Băng điên cuồng kêu lên, bóp cò.

Nhưng viên đạn không bắn vào đầu của Lý Dục Thần như kỳ vọng.

Mà khẩu súng trong tay Trương Băng bị nổ nòng.

Bành một tiếng nổ vang lên, bốc lên làn khói, khẩu súng nổ thành đóa hoa, còn tay của Trương Băng máu thịt lẫn lộn.

“A!”

Trương Băng ôm tay, quỳ xuống kêu thảm thiết.

Lý Dục Thần không hề thương xót nhìn ông ta.

“Tự tạo nghiệt, không thể sống!”

Anh quay người, nhìn Quan Nhã Lệ trong vẻ mặt chấn kinh, nói: “Bà chủ Quan, bà nhìn rõ rồi đấy, người là do Trương Băng giết, ông ta còn muốn giết tôi, chỉ là nòng súng nổ thôi”.

Quan Nhã Lệ gật đầu: “Tôi nhìn thấy đúng là như vậy”.

Bây giờ với Quan Nhã Lệ mà nói, bà ta đứng trước một vấn đề khó.

Rốt cuộc phải đối xử với Lý Dục Thần thế nào?

Sự việc xảy ra ở hội sở của bà ta, nếu cứ để Lý Dục Thần đi như vậy, thì không thể ăn nói với nhà họ Cao.

Nhưng bà ta không có lý do để giữ Lý Dục Thần lại, hơn nữa dựa vào thực lực thể hiện ra vừa nãy, bà ta muốn giữ cũng không giữ được.

Đúng lúc này, đội trưởng bảo vệ nói bên tai bà ta: “Người nhà họ Cao đến, hình như là ông cả Cao”.

“Cao Tử Hạng?”

Thấy bảo vệ gật đầu, Quan Nhã Lệ vô cùng kinh ngạc.

Sao Cao Tử Hạng lại đến đây, sự việc ở đây đã kinh động đến nhà họ Cao nhanh thế ư?

“Cậu Lý, tôi không có ý làm khó cậu, nhưng người nhà họ Cao đến rồi, sợ rằng cậu không đi được”, Quan Nhã Lệ nói: “Nhưng những lời cậu vừa nói, tôi sẽ làm chứng cho cậu”.

“Cảm ơn bà chủ Quan”.

Lý Dục Thần có ấn tượng khá tốt với Quan Nhã Lệ, mặc dù lúc ban đầu, bà ta hơi khinh thường bọn họ, nhưng sau đó vẫn luôn giữ thế trung lập, đặc biệt là sau khi Trương Băng rút súng, và bây giờ Cao Tử Hạng đến, vẫn có thể giữ thế trung lập, thật không dễ dàng.

Trương Băng nghe thấy Cao Tử Hạng đến, cố gắng nhịn cơn đau ở tay, kêu lên: “Các người xong rồi, chết chắc rồi!”

Lúc này, bảo vệ ở cửa tách sang hai bên nhường ra một lối đi.

Đầu tiên là mấy người trông như vệ sĩ đi vào.

Sau đó là Cao Tử Hạng.

Phía sau Cao Tử Hạng còn có một người trông như quản gia, sau đó theo sau là mấy người đàn ông mặc vest đeo kính râm.

Lý Dục Thần vừa nhìn là biết, người mà Cao Tử Hạng đưa đến đều là cao thủ, đặc biệt là người trung niên trông như quản gia bên cạnh ông ta, khí tức đặc biệt, trên người có pháp lực dao động, có lẽ là người võ đạo kiêm tu.

Chẳng trách người hạ cổ trùng muốn mượn người bên cạnh Cao Tử Hạng để hạ thủ, thì ra nhà họ Cao có cao nhân tọa trấn.

“Chủ tịch Cao, ông đúng là quý nhân, bình thường tôi mời cũng không mời được, hôm nay sao lại có thời gian đến tiệm nhỏ của tôi thế?”, Quan Nhã Lệ khéo léo duyên dáng ra đón.

Cao Tử Hạng cười nói: “Tổng giám đốc Quan à, nếu chỗ của bà là tiệm nhỏ, thì Tiền Đường không có mấy cửa hàng lớn đâu. Hôm nay tôi đến xử lý việc riêng, không làm phiền tổng giám đốc Quan chứ?”

“Đâu có, chủ tịch Cao có thể đến đây, tôi vui mừng còn không hết ấy!”

Ánh mắt Quan Nhã Lệ lóe lên, nghĩ làm thế nào để dàn xếp chuyện xảy ra ở đây, nhưng nghĩ thế nào cũng cảm thấy không có cách nào thỏa đáng.

Trương Băng nhìn Cao Tử Hạng, lớn tiếng gọi: “Ông chủ, ông chủ đến rồi, mau cứu tôi!”

Chỉ vào Lý Dục Thần nói: “Chính là cậu ta, cậu ta đã đánh chết người của chúng tôi, còn đánh thương tay của tôi, ông còn không đến, tôi sẽ mất mạng đấy!”

Cao Tử Hạng nhìn cô gái và con chó đã chết dưới đất, và cả cánh tay nát của Trương Băng, liền cau mày.

Sau đó quay sang nhìn Lý Dục Thần.

Trương Băng tưởng rằng cuối cùng cũng được cứu, tay cũng không đau nữa, cũng can đảm hơn, hằm hằm trừng mắt nhìn Lý Dục Thần: “Nhóc con, mày chết chắc rồi! Tao sẽ cho mày nếm hết tất cả hình phạt trước khi chết, cho mày tận mắt chứng kiến người nhà bạn bè của mày chết trước mặt mày!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK