Cho nên khi Hoàng Đại Sơn hiện hình, mọi người cũng rất thoải mái, khá buông lỏng.
Lý Dục Thần nói: "Sự an toàn của nhà họ Lý những năm qua đều nhờ có Đại Sơn. Ông ta tương đương với hộ pháp của nhà họ Lý, sau này cũng sẽ tiếp tục giữ chức vụ này. Ông chủ Vương và A Tứ phụ trách an ninh của nhà họ Lý, sau này mọi người có thể hợp tác với Đại Sơn nhiều hơn".
Ông chủ Vương cười hì hì chắp tay nói: "Hóa ra là thần hộ pháp, thật ghê gớm quá, lão Vương hữu lễ".
Hoàng Đại Sơn thấy ông chủ Vương khách khí và gọi mình là thần hộ pháp thì rất hưởng thụ, cũng giơ hai chân trước nhỏ ngắn đứng dậy, chắp tay đáp lễ: "Không dám, không dám!"
Mọi người đều buồn cười trước hành động của ông ta, bầu không khí cũng trở nên thoải mái hơn.
Lý Dục Thần nói Hoàng Đại Sơn là hộ pháp của nhà họ Lý, điều này hoàn toàn không hề khoa trương.
Mặc dù Hoàng Đại Sơn còn chưa hoàn toàn hóa hình, nhưng xét về thực lực, ông ta thực sự là người mạnh nhất trong số những người bên cạnh Lý Dục Thần. Nói cách khác, điếu long can trong tay Lâm Vân và thất bảo hàng long tráo của chị Mai có thể đấu với ông ta, ngay cả Bạch Kinh Kinh cũng còn kém một chút đạo hạnh.
Lý Dục Thần rất muốn tìm cho Hoàng Đại Sơn một pháp bảo, nhưng tạm thời không tìm được món thích hợp, chỉ có thể dạy cho ông ta công pháp, để ông ta dốc lòng tu luyện. Lại truyền cho ông ta thêm mấy lá phù chú, để ông ta sử dụng trong trường hợp khẩn cấp.
Bởi vì ban ngày Hoàng Đại Sơn không thể xuất hiện, cho nên sư phụ Vinh đã nấu một bữa ăn ngon suốt đêm, xem như bữa cơm đoàn viên.
Hoàng Đại Sơn ăn những món do sư phụ Vinh làm, hết sức ngạc nhiên nói: "Kể từ khi nhà họ Lý mời ba mươi sáu đầu bếp nổi tiếng đến mở tiệc chiêu đãi bà Cung hơn hai mươi năm trước, tôi cũng chưa bao giờ được nếm món ăn ngon như vậy".
Sư phụ Vinh kinh ngạc nói: "Hai mươi năm trước, ông đã có mặt trong bữa tiệc gia đình lần đó sao?"
"Tất nhiên là tôi có ở đây. Này, chẳng lẽ ông cũng vậy à?"
Hoàng Đại Sơn tò mò nhìn về phía sư phụ Vinh, hai con mắt tròn xoe nhìn chằm chằm một lúc lâu, tay nhỏ bé chỉ vào sư phụ Vinh, nói:
"Ô, tôi nhận ra rồi. Năm đó, người đã bắt tôi, muốn hầm nấu ăn chính là ông!"
Sư phụ Vinh sửng sốt, nhớ lại chuyện cũ, thổn thức nói: "Ông… ông chính là con chồn kia sao?"
Hoàng Đại Sơn tìm thấy kẻ thù của mình, nhất thời tức giận, lắc người một cái rồi đột ngột biến mất.
Sư phụ Vinh biết có chuyện không ổn nên đứng dậy nhảy lên bàn ăn.
Chỉ thấy một cơn cuồng phong bất ngờ nổi lên từ đất bằng, gió cuốn lên những đám mây màu vàng, cuốn lấy sư phụ Vinh vẫn còn ở giữa không trung.
Sư phụ Vinh không thể tránh né, chỉ có thể vẫy tay và tấn công vào đám mây vàng.
Tuy nhiên, ông ta đã lập tức bị nhấn chìm trong những đám mây màu vàng.
"Được rồi, xem như xong đi".
Lý Dục Thần duỗi tay ra, mây vàng thản nhiên bị thu lại.
Sư phụ Vinh từ giữa không trung rơi xuống, cả người mất khống chế, đặt mông ngồi xuống đất.
Mà Hoàng Đại Sơn thì đang lơ lửng giữa không trung, cái đuôi bị níu trong tay Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần tiện tay vứt đi, Hoàng Đại Sơn lộn nhào trên không rồi đáp xuống chỗ ngồi.
Sư phụ Vinh phủi mông, đứng lên, chắp tay nói: "Không hổ là thần hộ pháp, quả nhiên rất lợi hại! Năm đó, tôi có mắt như mù nên đã mạo phạm ngài, mong ngài đừng oán trách".
Hoàng Đại Sơn cười haha: "Thôi quên đi, vì những món ăn ngon trên bàn, tôi sẽ không so đo với ông".
Dáng vẻ cậy già lên mặt của ông ta khiến mọi người lại bật cười to.
Tuy nhiên, mọi người thực sự bội phục bản lĩnh của Hoàng Đại Sơn, có ông ta ở đây, sự an toàn của nhà họ Lý lại càng được đảm bảo hơn.