“Hai tiếng trước, Ngũ gia bảo chúng tôi theo dõi nhất cử nhất động của căn phòng này”.
Lý Dục Thần không biết Ngũ gia này là ai. Nghe có vẻ không giống người của nhà họ Liễu. Nhà họ Liễu không cần phải thần bí với thuộc hạ như vậy, mà giống như người trong giang hồ.
Lý Dục Thần không hỏi gì thêm, hỏi cũng không có câu trả lời.
Anh vụt người rồi biến mất.
Chỉ là lúc biến mất, không gian dường như bị ép nhỏ lại, mọi thứ ở đây cũng biến thành bột vụn theo, chỉ còn lại một căn phòng trống rỗng.
Khi Lý Dục Thần xuất hiện trở lại trong phòng, chị Mai đã mặc quần áo xong.
“Tắm xong nhanh vậy à?”, Lý Dục Thần ngạc nhiên nói.
“Chưa nhìn đủ hả?”, chị Mai trừng mắt nhìn một cái.
“Tôi thì không sao, chỉ là không biết người khác nhìn đủ chưa thôi”, Lý Dục Thần nói.
“Cậu nói cái gì?”, chị Mai hơi sửng sốt, trên khuôn mặt lập tức như phủ lớp sương mờ, hiển nhiên đã nghe hiểu Lý Dục Thần đang nói gì.
Bà ta quay người đi mấy bước, dường như đang tính toán phương vị, lúc sang phải lúc sang trái, đến chỗ lệch về bên trái giữa căn phòng, ngồi xổm xuống, ngón tay móc thành vuốt, dùng lực mạnh, tóm lên một tấm sàn nhà, chỉ nhìn một cái liền cau mày nói:
“Nơi này được tu sửa lại rồi, tuy nhìn có vẻ giống y hệt trước đây, nhưng ám hiệu của Lan Môn không còn nữa”.
Chị Mai quay đầu, thấy Lý Dục Thần không nói gì, hỏi: “Cậu đã sớm biết rồi phải không?”
Lý Dục Thần nói: “Tôi vừa mới biết, cũng không bao lâu”.
“Có camera?”, chị Mai nhìn xung quanh, muốn tìm vị trí của camera.
Lý Dục Thần nói: “Không cần tìm nữa, tôi đã xử lý người trong phòng giám sát rồi”.
“Là Liễu Kim Sinh?”, chị Mai dường như không muốn tin.
Lý Dục Thần hiểu tâm trạng của bà ta. Bất luận Liễu Kim Sinh làm gì với Lan Môn, đều có liên quan đến bà ta. Vì vậy mà Lan Môn chịu tổn thất, bà ta cũng khó thoát trách nhiệm.
“Tôi không chắc chắn, họ nói là Ngũ gia, không biết Ngũ gia này có phải là người của nhà họ Liễu không”.
Chị Mai nghe thấy hai chữ “Ngũ gia”, vẻ mặt liền biến sắc, lập tức xông ra.
Đến dưới tầng, người phụ nữ lễ tân còn đang lướt điện thoại.
Chị Mai đi đến hỏi: “Mẫu đơn ở Hậu Sơn nở chưa?”
Người phụ nữ ngẩn người: “Cái gì?”
Chị Mai nói: “Mười mấy năm trước, tôi để cuốn sách ở đây, cô giúp tôi tìm xem có còn không?”
Người phụ nữ hỏi: “Sách gì?”
Chị Mai bỗng đưa tay tóm bóp cổ của cô ta, hỏi: “Cô không phải là người của Lan Môn, sao lại biết ám hiểu của chúng tôi? Ai dạy cô?”
Người phụ nữ ngạc niên, muốn phản kháng. Cô ta hiển nhiên cũng từng luyện võ, nhưng thân thủ kém xa chị Mai. Thử giãy dụa mấy cái, cũng không thể thoát ra, nên đành từ bỏ.
Chị Mai bóp mạnh thêm mấy phần, sắc mặt của cô ta trướng lên thành màu gan heo.
“Là... tôi là người của Lan Môn...”
“Của bên nhánh nào, thuộc đường khẩu của ai?”
“Ngũ... Ngũ gia...”
“Ông ta đâu?”
“Không, không biết, tôi chỉ phụ trách đợi người ở đây”.
“Đợi ai?”, chị Mai buông lỏng tay.
“Người phụ nữ ho khan hai tiếng, nói: “Đợi người nói ra ám hiệu Lan Môn giống như cô”.
“Cũng đặt cùng một căn phòng ư?”
“Đúng thế”.
“Sau đó làm gì?”
“Không làm gì hết, tôi không biết gì hết”.
Chị Mai bóp chặt tay, cô ta liền gãy cổ.
Sau đó quay người ra khỏi cửa lớn.
Lý Dục Thần nhìn thi thể của cô ta một cái, lắc đầu, vung tay, bụi nổi lên.
Anh đi theo chị Mai, hỏi: “Bây giờ đi đâu?”
Chị Mai nói: “Đi tìm Ngũ gia”.
“Ngũ gia là ai?”